Văn Nhã Đại ngồi ở một bên, nhìn Tiểu Lục Lục đút Niên Tiểu Mộ ăn bánh, lòng bàn tay nắm chặt. Cô ta tự an ủi mình, trẻ con không hiểu chuyện, không cần để ý., đợt lát nữa, chắc chắn cô ta cũng sẽ có phần. Nhưng đợi cả buổi, kết quả chỉ thấy Tiểu Lục Lục tự đút cho mình, hoàn toàn lơ cô ta. Văn Nhã Đại ngồi tại đó, giống như một người ngoài cuộc, nhìn một nhà ba người tương thân tương ái…
Tuy trên mặt cô ta không biểu hiện gì nhưng hai tay để trên đầu gối đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
Không thể sốt ruột, có thể là do trẻ con vốn tính tham ăn, không nhịn được tự mình ăn trước một miếng, ăn xong sẽ đến lượt cô ta…
Ý nghĩ này mới vừa mới xuất hiện trong đầu Văn Nhã Đại thì thấy Tiểu Lục Lục lấy một miếng bánh bích quy ra, quay đầu nhìn cô ta.
Văn Nhã Đại mừng thầm trong lòng, vội ngồi ngay ngắn, trên môi nở nụ cười ấm áp, chờ cô bé chạy tới bên cạnh. Nhưng Tiểu Lục Lục vẫn đứng yên không nhúc nhích, đầu nhỏ hơi cúi, lễ phép nói, “Cảm ơn cô đã cho cháu bánh bích quy.”
Nói xong câu đó, cô bé xoay người lại, tiếp tục đút bánh cho Niên Tiểu Mộ ăn.
Văn Nhã Đại, “…”
Sao cô ta lại bị ngó lơ như vậy?
Và tại sao Tiểu Lục Lục gọi Niên Tiểu Mộ là chị mà lại gọi cô ta là cô?
Cô…
Nụ cười trên khóe miệng Văn Nhã Đại cứng đờ. Cho dù là người có sức chịu đựng tốt đến mấy cũng sẽ bị tình huống này khiến cho cười không nổi.
“Có thể đi rồi.” Dư Việt Hàn khép lại văn kiện trước mặt, đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, chậm rãi mặc áo khoác.
Dư Việt Hàn đi tới, bế Tiểu Lục Lục từ trên tay Niên Tiểu Mộ rồi bước ra ngoài. Đi tới cửa, thấy Niên Tiểu Mộ còn đang ngẩn người, bước chân hơi dừng lại, quay đầu lại nhìn cô.
Niên Tiểu Mộ giật mình! Tranh thủ khi anh còn chưa kịp nói ra hai chữ “chân ngắn” liền nhanh chóng vọt tới trước mặt anh. Cùng anh rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
“Anh Hàn…” Văn Nhã Đại cầm quà tặng lên, còn chưa kịp mở miệng thì anh đã đi ra ngoài, thậm chí còn không thèm nhìn cô ta
Cô ta nghĩ rằng, nếu đi nhờ xe thì cô ta sẽ có cơ hội nói chuyện với Dư Việt Hàn, nhưng mà vừa lên xe thì Dư Việt Hàn đã ôm lấy Tiểu Lục Lục, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô ta không tìm được cơ hội mở miệng!
Văn Nhã Đại cố gắng duy trì nụ cười trên môi, nhìn về phía Niên Tiểu Mộ đang ngồi ở trong góc, “Cô Niên còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, không biết đã có bạn trai chưa?”
“…”
Niên Tiểu Mộ vừa lên xe, liền cố ý chọn vị trí cách xa Dư Việt Hàn nhất. Cô vừa muốn chợp mắt một lát, đột nhiên nghe có người gọi tên mình, giật mình ngẩng đầu nhìn Văn Nhã Đại, trong chớp mắt này, Dư Việt Hàn vốn đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra.
Quay đầu nhìn cô…
Bầu không khí trong xe trầm xuống.
Niên Tiểu Mộ bị anh nhìn chằm chằm, vô thức rùng mình một cái, lắp bắp trả lời, “Chưa… chưa có.”
Nghe vậy, ánh mắt Văn Nhã Đại chợt lóe, ưu nhã cười, “Bất ngờ thật đấy. Cô xinh đẹp như vậy mà vẫn còn độc thân, tôi có quen biết rất nhiều thanh niên tốt, nếu như cô cảm thấy hứng thú, tôi có thể giới thiệu cho cô làm quen một chút.”
Văn Nhã Đại vừa nói xong thì Dư Việt Hàn nhíu mày.
Rất nhanh sau đó, anh lại khôi phục bình tĩnh, chỉ có điều ánh mắt nhìn Niên Tiểu Mộ của anh càng sâu và đen hơn.
Ngay cả Tiểu Lục Lục vốn đang nằm sấp trong ngực anh cũng xoay người ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt to, nhìn chăm chú vào cô, giống như đang đề phòng có người sẽ cướp mất chị xinh đẹp của cô bé vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...