Quãng Đời Còn Lại Đều Là Thích Em


Càng ngày càng có nhiều người xem cuộc vui, không ít ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Chi.

Nhân viên của đài truyền hình đều biết Lâm Uyển Nguyệt có tâm tư xấu, người chọc giận cô hoàn toàn không có trái ngon để ăn.

Mọi người đều chờ xem trò cười của bọn họ.

Phó Tư Tĩnh và Nam Dao đứng cách đó không xa nhếch lên khóe miệng cười khổ.

"Dao Dao, cứ đợi đi, Hàn Mạt biết Nam Chi đã làm gì Lâm Uyển Nguyệt, nhất định sẽ sa thải cô ta ngay lập tức.

"

Tuy rằng không biết Nam Chi làm sao quen biết Alvis, nhưng là làm cho Alvis mang tiếng xấu, sẽ không để lại kết quả tốt cho Nam Chi.

Nam Dao cũng rất mong chờ cảnh Nam Chi bị mọi người gạt sang một bên và bị Hàn Mạt đuổi khỏi đài truyền hình.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến cô ta rất hả giận rồi!
Lâm Uyển Nguyệt nhìn Nam Chi trên mặt không hoảng sợ, khịt mũi, nhìn Nam Chi càng thêm chán ghét chế nhạo, "Nhẫn kim cương của tôi bị mất, tôi nhớ cô trước kia đã vào phòng thay đồ của tôi trước cuộc phỏng vấn.

"
Nam Chi khẽ mím môi, "Đúng vậy, trợ lý của cô đưa tôi đến đó.

"
Hàn Mạt và mấy vị giám khảo khác lần lượt thay đổi sắc mặt, Lâm Uyển Nguyệt tuy không dễ hòa đồng nhưng sẽ không nói sai ai cả, hơn nữa Nam Chi cũng chỉ là một hạng người vô danh.

Ai cũng biết Lâm Uyển Nguyệt rất thích chiếc nhẫn kim cương của cô ta, nghe nói có giá hàng chục triệu, chỉ cần Lâm Uyển Nguyệt không đi làm, cô ta sẽ đeo luôn vào tay.

Chiếc nhẫn thật sự đã bị Nam Chi lấy cắp?
Tay chân người không sạch sẽ, mặc kệ ở nơi nào, đều là không được hoan nghênh.

Nam Chi nhìn những người xung quanh bằng ánh mắt khinh thường, bắt gặp ánh mắt tức giận của Lâm Uyển Nguyệt, khẽ mím môi, "Lâm tiền bối, cô nên biết pháp luật, cô biết vu khống cũng là vi phạm pháp luật, đúng không ? "
Lâm Uyển Nguyệt không ngờ có kẻ trộm lại đoan chính như vậy, cô ta lạnh lùng quát: "Tôi xử lý sai người? Lúc vào phòng thay đồ của tôi, trên người chỉ mặc bộ quần áo rẻ tiền, hiện tại cô đang mặc cái gì?"
"Cô tuổi còn trẻ, ỷ vào ngoại hình liền thông đồng với mấy lão già, không biết liêm sỉ bị người bao nuôi.


Mấy lão già không chịu đưa nhẫn kim cương cho cô, cô liền trộm của tôi.

"
Nam Chi vừa nghĩ đã thấy buồn cười, lông mày mỏng khẽ nhướng lên, trong đôi mắt mơ màng lóe lên một tia sáng, "Lâm tiền bối, chứng cớ đâu?"
“Tiểu Đình, lại đây!” Lâm Uyển Nguyệt lạnh lùng nói.

Tiểu Đình cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe đi tới, Tiểu Đình làm trợ lý cùng Lâm Uyển Nguyệt hai năm, tính tình thật thà, nhu nhược, có thể bị bắt nạt, rất nhiều nhân viên của đài truyền hình đều có ấn tượng tốt với cô.

Tiểu Đình đi đến bên Nam Chi, ngồi phịch xuống, quỳ xuống, dùng ngón tay gầy guộc kéo vạt áo Nam Chi, nước mắt lưng tròng, "Nam tiểu thư, giao nhẫn cho chị Lâm đi!"
Nam Chi lùi lại hai bước, hất bàn tay nhỏ bé đang kéo gấu váy của Tiểu Đình ra, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Tiểu Đình gây ấn tượng tốt ban đầu với cô, cô cảm thấy tội nghiệp khi cô ấy bị Lâm Uyển Nguyệt đá xuống đất trong phòng thay đồ.

Biết người biết mặt mà không biết lòng, điều này hoàn toàn đúng.


"Nam tiểu thư, quần áo của cô ướt, tôi hảo tâm cho cô mượn máy sấy tóc, cô nên biết ơn tôi, tại sao lại cướp nhẫn kim cương của chị Lâm khi tôi không để ý? Nếu không giao nhẫn cho chị Lâm tỷ, chúng ta sẽ bị tống vào tù cùng nhau! "
Tiểu Đình bật khóc, đôi vai mảnh mai không ngừng run rẩy.

Nhận biết Tiểu Đình, ban giám khảo Thư Mộng nhìn không được, nhịn không được đứng ra thay cô ta nói chuyện, "Tiểu Đình sẽ không nói dối, chiếc nhẫn hẳn là còn trên người Nam Chi.

"
"Hàn chủ nhiệm, nếu như tra ra chiếc nhẫn bị Nam Chi lấy cắp, cô ta không thể lại lưu tại đài truyền hình làm việc.

Loại người tay chân không sạch sẽ, ai dám cùng với cô ta làm cộng sự?"
!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui