Lâm Mộ Đông: “…”
Diệp Chi: “…”
Huấn luyện viên Lâm quan sát thật kĩ sắc thái của Diệp Chi, cánh môi dưới hơi mấp máy nhưng không nói câu gì.
Anh khẽ cụp đôi mắt sâu thâm thúy xuống, im lặng, dường như cả người anh có phần kỳ lạ, đôi tay nhẹ nhàng đóng hộp gỗ kia lai.
Trong lòng Diệp Chi bỗng nhiên thấy sốt ruột, lo lắng, không hiểu anh làm sao, cô vội vàng ôm lấy cánh tay anh: “Không phải, là do em thích mấy bông hoa nhỏ bị gãy nha…”
Động tác của Lâm Mộ Đông tạm ngừng lại, anh nâng cánh tay lên nhẹ nhàng nắm vai cô kéo vào.
Đôi mắt anh nhìn cô, đôi con ngươi phát sáng, giọng nói hơi cao hơn: “Em có thích không?”
“Thích thì có, nhưng mà…”
Diệp Chi cúi đầu, có phần hơi lo lắng nhìn lên phía trên chuôi nắm tay.
Cô cảm thấy nếu như chân của khẩu súng này mà có thật, nói không chừng, ngay bây giờ nó đã cực kì tức giận bỏ nhà ra đi rồi đấy.
Diệp Chi nhoài vào trong lòng anh, xê dịch vào sâu hơn, giữ tay Lâm Mộ Đông thật chặt, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói lo lắng: “Huấn luyện viên Lâm, có người nào đó đe dọa gì anh đúng không?”
Bỗng nhiên người Lâm Mộ Đông run rẩy, anh cúi đầu đón lấy ánh mắt cô, từ từ lắc đầu.
Một chút Diệp Chi cũng không hề tin.
Thời gian hai người bọn họ ở cùng với nhau không phải là ngắn, huấn luyện viên Lâm thích cái gì, không thích cái gì, cô là người hiểu rõ ràng nhất.
Tuy rằng bình thường nhìn vào anh sẽ thấy anh không đặc biệt coi trọng cái gì quá mức, nhưng bản thân anh vẫn thích mấy màu đen trắng đơn giản, kiểu thuần khiết mộc mạc hơn, nếu phải lựa chọn phong cách trang trí trong nhà thì anh sẽ nghiêng về hướng màu sắc lạnh nhạt, xám tro.
Ngay cả thời gian trước, khi mà cô dán chiếc băng đô hình bông hoa nhỏ lên đầu anh, anh cũng lén lút đi tìm một chiếc băng đô khác màu da rồi che lên trên cái của cô, không để cho người ngoài nhìn thấy.
Hộp gỗ màu đen tinh khiết cất súng này là do chính tay anh tự chế tạo ra, cả cây súng này cũng thế, nó đã theo anh từ khi anh mười bảy tuổi cho tới bây giờ, là cây súng đã giúp anh giành được chiến thắng không biết bao nhiêu trận đấu rồi.
Đây chính là súng của anh.
Chỉ cần có thời gian rảnh là anh sẽ lấy nó ra lau chùi, bảo dưỡng kỹ lưỡng, đi tới chỗ nào anh cũng phải mang theo cây súng này, bất kì ai trong đội cũng không được chạm tay vào cây súng bảo bối của anh.
Diệp Chi càng thấy đau lòng hơn, cầm lấy cây súng chưa lên đạn từ trong hộp mang ra, vuốt mấy bông hoa gãy bên trên chuôi súng thêm một lần: “Cuối cùng là tại sao lại như thế này…là ba em đã làm ra chuyện này sao?”
Thật sự cô không nghĩ ra được lí do gì khác nữa, nhớ lại đêm giao thừa hôm trước, bố cô không biết đã nói những gì với huấn luyện viên Lâm, tự cô cũng cảm thấy hai chuyện này chắc chắn có liên quan tới nhau.
Lâm Mộ Đông ngây người, hạ tầm mắt, sững sờ nhìn cô.
Người con gái đang xụ mặt xuống, cả gương mặt thật sự rất nghiêm túc, cô căng thẳng nói: “Chuyện này để như vậy không được.
Em phải nói chuyện với ba, đây là súng của anh, là thứ cực kì quan trọng với anh, tuyệt đối không thể lấy nó để nói đùa…”
Diệp Chi mím chặt môi nói, cô muốn chạy nhanh ra lấy điện thoại để gọi về nhà, vừa định xoay người, bỗng nhiên một đôi bàn tay nắm chặt tay cô.
Sức lực trên cánh tay tuy bị kiềm chế lại chịu đựng, nhưng vẫn nặng nề hơn rất nhiều so với trước, anh vòng cánh tay ôm cả người cô một cách gắt gao, ấn cô vào trong lồng ngực.
Lâm Mộ Đông cúi đầu, vươn cả cánh tay và bờ vai ra ôm cô thật chặt, dù có nói gì cũng không chịu buông tay.
Diệp Chi ôm súng của anh, ngoan ngoãn để anh ôm, cô rút một cánh tay ra khỏi lòng ngực anh, để anh cúi thấp đầu xuống dựa vào cổ mình.
“Huấn luyện viên Lâm, nếu như anh có chuyện gì, cứ nói với em.”
Cô gái nhỏ học tập anh,lấy bàn tay mềm mại vuốt dọc sống lưng anh từng chút, từng chút một: “Anh cứ nói với em, hai người chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.
Nếu như bố em gây khó dễ cho anh, anh đi mách với em, em sẽ tìm ông ấy để nói lý lẽ…”
Giọng nói Lâm Mộ Đông có phần khàn, nặng nề, anh nhấn giọng trả lời câu cuối của cô: “Không phải là bác trai.”
Diệp Chi nhăn mặt, vẻ mặt đầy nghiêm túc chờ anh nói tiếp.
“Không phải là bác trai…”
Lâm Mộ Đông ôm cô, hít một hơi thật sâu, giọng nói cực kỳ nhẹ, anh nâng cánh tay cô gái nhỏ đang cầm cây súng kia lên: “Em chạm vào nó.”
Diệp Chi hơi ngây ngẩn cả người, cô gật đầu theo bản năng, theo sức lực cánh tay anh nâng lên, cô cẩn thận chạm vào cây súng nằm trong ngực mình.
Lâm Mộ Đông cúi xuống nhìn, bàn tay anh đặt lên trên cây súng, ngay cả bàn tay đang chạm của Diệp Chi cũng nằm gọn trong tay anh.
Những cánh hoa gãy trên chuôi súng không hiện lên rõ ràng, chỉ là thêm phần tô điểm cho cây súng, nòng và thân súng vẫn giữ màu đen thẫm lạnh lẽo như trước.
Dùng nhiều năm như vậy cho nên cò và tay nắm của súng bị vô số lần luyện tập mài nhẵn nhụi, đường nét hoa văn ở đó không còn rõ nét nữa, khuôn gỗ dán để đặt lên vai bị đổi qua vài lần, lần thay đổi gần đây nhất là ba năm trước, nó bị cọ xát nhiều lần nên mài mòn hoàn toàn, kỹ lưỡng như được bôi thêm một lớp dầu sáng bóng.
Lâm Mộ Đông từ từ vuốt chuôi nắm súng, như thể đang nói chuyện thầm thì cùng một người bạn cũ lâu năm.
“Nó rất là nghe lời, không hề đáng sợ.”
Anh cúi mặt xuống, cầm lấy tay cầm súng, lại từ từ nói tiếp: “Nó sẽ không làm người khác bị thương.”
Diệp Chi hơi nhíu mày.
Lâm Mộ Đông ôm người cô, lông mi hơi hạ thấp xuống, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “…Đừng sợ nó.”
Diệp Chi ngửa mặt lên nhìn nghiêm túc, hai mắt hơi mở lớn.
Cô cúi đầu xuống nhìn chuôi súng, nâng bàn tay lên chạm vào trán Lâm Mộ Đông: “Em không hề sợ nha.”
Bàn tay cô gái nhỏ rất am, hơi ấm nóng hầm hập dán lên, lại lật chuyển thành mu bàn tay, cô còn thực sự nghiêm túc kiểm tra nhiệt độ trên trán anh.
Lâm Mộ Đông khẽ giật mình, mắt nhìn theo bàn tay đang giơ lên của cô.
“Có thể là có hiểu lầm gì đó…em còn đang muốn lấy vỏ một viên đạn để chế tạo thành một cái bùa hộ mệnh đấy.”
Diệp Chi xác nhận huấn luyện viên Lâm không hề phát sốt, cô mới yên tâm thả tay xuống, lại cúi đầu sờ khẩu súng trong lòng bàn tay anh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, bàn tay nắm lên trên tay anh, nhìn thẳng vào tầm mắt của Lâm Mộ Đông: “Đây là súng của anh nha.”
Cô quan sát anh, đôi mắt đen ấm áp, tràn trề tinh thần, còn thực sự nghiêm túc nói: “Đây là súng của anh, em sợ nó làm gì?”
Kết quả trị liệu tâm lý của Diệp Chi còn tiến triển nhanh hơn rất nhiều, vượt xa những gì đã dự đoán lúc trước.
Mấy tháng tiếp theo, hai người chỉ đi vòng hai địa điểm công tác ở bên trong New York, như một quy luật vòng tròn tới tái khám định kỳ và đi trị liệu tâm lý.
Cả hai người đều có công việc phải làm, Diệp Chi quay về Los Angeles để tiếp tục kì giải phẫu trị liệu số hai và ba, Lâm Mộ Đông thì về nước dẫn dắt đội huấn luyện chuẩn bị đi tranh đấu giải World Cup, hai người quay trở lại ngày bôn ba bận rộn như thường.
Nhưng mà cho dù có bận rộn như thế nào, chỉ cần đến thời gian cô gái nhỏ quay trở lại phòng khám tâm lí, Lâm Mộ Đông nhất định bay từ trong nước sang bên cô, đồng hành cùng cô từ đầu đến cuối.
Bác sĩ tâm lý Mã Tu mỗi năm không biết tiếp nhận bao nhiêu người bệnh, khám đủ các thể loại người bệnh khác nhau, có kinh nghiệm trị liệu phong phú nhưng cuối cùng lúc này vẫn xảy ra sai lầm.
Diệp Chi vẫn gặp những cơn ác mộng như trước, buổi tối cô vẫn thức ở trên giường ngủ để đọc các cuốn lịch sử, luận văn, cô không hề ra khỏi cửa.
Theo sau việc hiệu quả của ám chỉ dần yếu đi, trí nhớ trước kia của cô cũng trồi lên từng chút một, ngày càng có nhiều thứ tiếp xúc giúp cô có thể hồi tưởng lại ký ức đã quên.
Nhưng mà từ đầu tới cuối, chưa bao giờ cô cảm thấy sợ cây súng của huấn luyện viên Lâm.
Thậm chí hình như yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả những khẩu súng khác cô cũng không hề sợ hãi một chút nào.
Hơn nữa, cô còn hứng khởi xem một trận đấu súng với bác sĩ tâm lý Mã Tu trong khi thực hiện liệu pháp giải trừ mẫn cảm, lại còn giảng giải một cách rất chuyên nghiệp toàn bộ quá trình trận đấu cũng như hành động và thánh tích của các tuyển thủ.
Bác sĩ Mã Tu cực kỳ hứng thú với trường hợp của hai người bọn họ, ông còn đặc biệt trịnh trọng xin lỗi Lâm Mộ Đông khi đã cố ý đem tình trạng cô ấy tưởng tượng ở mức độ nghiêm trọng hơn, hơn nữa sau khi kết thúc một đợt trị liệu lần gần đây nhất, ông chủ động mời Lâm Mộ Đông có thể ở lại chờ ông ấy một lúc.
Lâm Mộ Đông không từ chối.
…
Diệp Chi ngồi chờ ở trong phòng, đến lúc này lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác hồi hộp lo sợ của Lâm Mộ Đông khi ngồi ngoài phòng chờ bản thân cô ngồi ở bên trong.
Thời gian Lâm Mộ Đông ngồi ở trong phòng còn lâu hơn so với cô, cho đến tận lúc mặt trời gần tối rồi, cánh cửa phòng trị liệu mới được mở ra nhẹ nhàng.
Ngay cả tài liệu lịch sử Diệp Chi cũng không tập trung đọc được, từ giữa trưa đã ngồi lo lắng chờ ở bên ngoài, thật vất vả cánh cửa mới chịu mở, ánh mắt cô lập tức sáng lên, đứng dậy đi nhanh tới cửa phòng.
Tâm trạng Lâm Mộ Đông còn tốt hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Thậm chí sắc mặt anh dường như không có thay đổi gì, chu đáo nói lời cảm ơn với bác sĩ tâm lý, vừa mới nói xong đã nhìn thấy cô gái nhỏ chạy tới, trong mắt anh hiện lên một tia tình cảm dịu dàng ấm áp, dang tay ôm người con gái vào trong lòng.
Diệp Chi không kìm nén được sự lo lắng, cô nhẹ nhàng kéo cánh tay anh: “Như thế nào nha…”
“Rất tốt.” Lâm Mộ Đông ôm cô, vuốt nhẹ mái tóc cô gái: “Em ngồi chờ cho tới tận bây giờ? Có đói bụng không?”
Làm sao Diệp Chi còn nhớ đến đói hay không, cô nhăn mặt, vẻ lo lắng quan sát anh thật cẩn thận: “Có gì…không thoải mái hay không? Có mệt hay không? Em xin nghỉ phép rồi, hôm nay không cần trở về gấp, nếu anh mệt thì nói với em, chúng ta về ngủ một giấc…”
Giọng nói của cô vừa nhanh nhưng ngược lại rất nhẹ nhàng, vốn dĩ Lâm Mộ Đông còn đang chuẩn bị an ủi cô không cần phải lo lắng, sau khi nghe thấy cô nói xong, những lời hay ý đẹp trong đầu anh bỗng nhiên biến mất.
Yết hầu anh do dự nuốt một ngụm, cúi thấp xuống, ánh mắt anh dừng lại ở trong mắt cô: “Không cần vội vàng quay về sao?”
Gần đây hai người đều quá bận rộn, hơn nữa ở bên này việc giải phẫu của Diệp Chi còn đang chuẩn bị bước vào giai đoạn then chốt cực kì quan trọng, mỗi lần tới khám định kì với bác sĩ tâm lý rất là khó có thể hẹn hò tiếp, cô chỉ có thể ở lại New York một ngày sau đó lại vội vàng chạy về chỗ công tác.
Diệp Chi dự định về đơn vị và ở lại để chờ đến ngày World Cup, cùng đội huấn luyện đi tới Munich.
Lịch để bàn của huấn luyện viên Lâm đã gạch bỏ bốn mươi ô trống rồi, nhưng vẫn còn tận ba mươi ô nữa đang chờ từng ngày bị gạch đi.
Mối quan tâm trọng điểm của cô gái nhỏ căn bản không nằm trong chuyện có cần trở về vội vàng hay không, thấy anh vẫn không nói gì, cô càng lo lắng hơn, kéo tay anh lên vuốt cổ tay, cẩn thận kiểm tra mạch đập.
Lâm Mộ Đông cúi đầu nhìn cô.
Bác sĩ Mã Tu vừa mới chỉnh sửa lại bản ghi chép, từ trong phòng trị liệu đi ra ngoài, ông liếc mắt là nhìn thấy ngay một đôi nam nữ trẻ tuổi đáng ôm lấy nhau một tấc cũng không rời ở trước mặt.
Nhìn cảnh này nhiều, ông sớm tập thành thói quen rồi, đem những giấy tờ đưa cho người trợ lý, nhìn Diệp Chi cười cười: “Đừng có vội, mặc dù tìm được điểm then chốt nhưng không có biện pháp nào mà chỉ dùng một hai lần có thể trị liệt được dứt điểm.
Còn nếu như nói đến kết quả trị liệu lúc này, trạng thái của anh Lâm đây quả thật còn…”
Lâm Mộ Đông ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt ông.
Bác sĩ Mã Tu: “?”
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, ông ấy phải vất vả lắm mới có thể nhìn ra biểu hiện cầu xin đang không một tiếng động dập dờn trong mắt người thanh niên đối diện, mà sắc mặt anh vẫn không thể hiện bất cứ thứ gì.
Bác sĩ Mã Tu: “…”
Cánh môi dưới của Lâm Mộ Đông mấp máy, đôi mắt nhìn xuống dưới nhìn ông ấy khẽ gật đầu.
Bác sĩ Mã Tu căng cứng miệng sững sờ, nhìn thấy cô gái nhỏ người Trung Quốc đang cúi đầu cực kỳ lo lắng như cũ trong lòng anh ta, một lúc lâu sau ông ấy mới chịu đồng ý, khẽ thở dài, hơi hắng giọng đem cái câu “Không tệ lắm.” nuốt vào bụng.
Cả đời ông ấy là bác sĩ tâm lý, không nghĩ tới đến bây giờ còn phải kiêm thêm mấy chức vụ nữa, ông ho khan hai tiếng, miễn cưỡng cân bằng giữa việc chọn đạo đức nghề nghiệp hay là giúp người ta tìm thêm niềm vui: “Còn…chưa đạt được trạng thái tốt nhất.
Bởi vì thời gian trị liệu có phần dài hơn trước, gánh nặng cũng tương đối lớn, cần phải nghỉ ngơi cho thỏa đáng…”
Lâm Mộ Đông thở ra nhẹ nhõm, nhìn về phía ông ấy khẽ hạ hai bả vai, không tiếng động nói lời cảm ơn, anh cúi đầu nhìn Diệp Chi: “Có hơi mệt mỏi.”
Giọng nói anh hơi thấp, cả người đều đứng im lặng, ánh mắt đen hơi ha xuống.
Đứng trước cửa phòng trị liệu, có vẻ câu nói của anh càng thêm thuyết phục hơn.
Lúc hai người đàn ông im lặng trao đổi thì Diệp Chi luôn luôn chú tâm cúi đầu kiểm tra mạch đập của anh, một phút cũng không ngẩng đầu lên, cho nên cô không nhìn thấy màn trao đổi giữa bọn họ.
Nghe anh nói xong cô ngẩng đầu lên, vì đau lòng mà hai hàng lông mày nhíu chặt với nhau: “Vậy anh mau vào trong nằm một lát, em nói mấy câu với bác sĩ Mã Tu, lát nữa chúng ta về nghỉ ngơi…”
Chờ khi trong phòng có ghế dựa mát xa, Diệp Chi kéo anh đi qua, không ngừng thúc giục khuyên anh nằm xuống rồi chợp mắt thư giãn.
Cô gái nhỏ rất kiên trì ôm lấy cánh tay anh, khuôn mặt hiện lên vẻ chân thật còn thực sự rất đáng tin.
Lâm Mộ Đông lấy tay kéo người con gái quay về trong lòng, ánh mắt anh chỉ có cô, hơi hạ thấp đôi lông mi, anh lấy tay đặt nhẹ lên đầu cô nói: “Không sao, đừng lo lắng.”
Anh cúi đầu, vuốt ve mái tóc Diệp Chi: “Anh chờ em, cùng nhau về phòng nghỉ ngơi.”
Thực ra trạng thái hiện giờ của anh không hề tồi tệ lắm, mặc dù thời gian trị liệu có hơi lâu hơn bình thường một chút, nhưng mà không gây nhiều mệt mỏi, chẳng qua chỉ có một vài việc cần lo lắng cẩn thận hơn.
Hơn nữa, mệt mỏi có thể cùng nhau quay về phòng đi ngủ.
Mấy tháng nay hai người gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, chỉ có thể dựa vào mấy cuộc gọi video ngắn ngủi để ngắm khuôn mặt nhau, ngay cả được ôm lấy cô một lần cũng khó khăn, anh đã rất rất muốn cô.
Diệp Chi còn do dự mất mấy phút, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu đồng ý, giấu đầu vào trong ngực anh, giọng cô nhỏ nhẹ, nói lặng lẽ: “Em sẽ trị liệu rất nhanh, anh ngồi ở chỗ này chờ em…”
Đôi mắt Lâm Mộ Đông càng ấm áp hơn, anh thực sự nghe lời cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trên đỉnh đầu cô.
Trên mặt Diệp Chi nhanh chóng ửng hồng, nhìn nhìn xung quanh xem có ai chú ý không, bác sĩ Mã Tu còn thật sự nghiêm túc nhìn bên bức tường, nghiên cứu hoa văn của giấy dán phòng, cô mới thở ra nhẹ nhõm, thật cẩn thận kéo kéo cổ tay áo anh.
Lâm Mộ Đông khẽ nhếch khóe mắt, cúi thấp đầu xuống.
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, mấp máy môi mấy lần, cố gắng lấy can đảm, thở sâu, sau đó chủ động ôm lấy cổ anh.
Thật ra cô cũng nhìn thấy trạng thái hiện giờ của Lâm Mộ Đông, cô biết hiện tại anh nhất định có thể kiên trì thêm một lúc nữa.
Nhưng bọn họ ngồi ở bên trong lâu như vậy.
Một mình anh ở trong phòng, đối diện với chuyện này, đem vết thương từ lâu vạch ra cho đối phương xem, lại kiên trì lâu như vậy.
Diệp Chi mò tay đến vị trí trái tim anh đang đập, cô biết anh đã nhẫn nại đến mức nào, còn hiểu rõ hơn bác sĩ Mã Tu rất nhiều.
Cô nắm cổ tay áo anh gắt gao, kiễng chân lên rướn người lại gần hai má anh, nhắm mắt lại, đôi môi run khẽ lướt nhanh chạm vào má.
Hơi thở Lâm Mộ Đông hơi sững lại.
Anh ôm cả người cô, bên trái ngực tự nhiên đập chậm hơn nửa nhịp, vốn dĩ anh còn có một vài suy nghĩ lung lung trong đầu đang bình yên, một dòng nước ấm lén lút chảy vào, những suy nghĩ kia trồi lên trong im lặng.
Lâm Mộ Đông nắm tay cô, khẽ cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm đen trầm nhẹ nhàng cong lên, anh nhìn cô nở một nụ cười dịu dàng.
Rất ít khi anh để lộ ý cười như thế này ra ngoài mặt, cả khuôn mặt anh trở nên nhu hòa, lém lỉnh, nhưng vẻ thuần khiết, sạch sẽ trong sáng không bị lây nhiễm.
Lỗ tai Diệp Chi ửng hồng, cô cũng liếc đôi mắt tình tứ nhìn anh, sau đó buông tay ra: “Bác sĩ Mã Tu…”
“À…đây?”
Bác sĩ Mã Tu còn đang đứng nghiên cứu vì sao mà bức tường lại trắng như vậy, nghe thấy tiếng cô gái nhỏ gọi mình, ông ấy quay đầu lại, còn cố ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía sau lưng cô.
Diệp Chi chớp mắt nhìn theo, cô cũng vô ý nhìn theo ông ấy về phía sau.
“Đừng lo, tôi chỉ nhìn vậy thôi.”
Bác sĩ Mã Tu xác nhận Lâm Mộ Đông không theo dõi, cuối cùng ông mới yên tâm cười rồi vẫy tay, dẫ Diệp Chi đi vào trong phòng: “Tình huống của anh Lâm rất phức tạp…Anh ấy là người tiếp nhận trị liệu tốt nhất mà tôi thấy, cũng là người bệnh không thể trị liệu tốt mà tôi gặp.”
Diệp Chi nhíu mày.
Nói đến chuyện chính, sắc mặt bác sĩ Mã Tu cũng trở nên nghiêm túc hơn: Điểm mấu chốt của anh ấy là dạng phức tạp, trên cơ sở những ký ức đau thương mạnh mẽ kia, lai công thêm bị những người thân trong nhà ruồng rẫy, chán ghét, đối với người bình thường khác, khi họ chịu một loạt tấn công như vậy cũng đủ khiến tinh thần kiệt quệ sụp đổ.”
Ông ấy đang nói vấn đề mở đầu, nhìn thấy sắc mặt Diệp Chi lo lắng hơn, ông cười cười.
“…nhưng hiện tại anh ấy đã tìm ra một phương pháp để củng cố lại bản thân.
Tôi tin rằng trong quá trình đó, cô và người nhà cô đã góp công sức trong đó không cần nghi ngờ gì.”
Khi nghe thấy Lâm Mộ Đông nói tới chuyện của anh trong quá khứ, ông lại nghĩ đến chuyện người thanh niên này thật sự đang bước vào giai đoạn đóng chặt tình cảm, vậy nên mới có thể bình tĩnh lí trí đến mức này.
Nhưng sau một lúc ông ấy mới phát hiện, thực ra Lâm Mộ Đông chỉ là muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Chi lo lắng cho anh, muốn anh đến bác sĩ tâm lý, cho nên anh mới ngồi ở trong phòng này, phối hợp với bác sĩ nghiêm túc, mỗi một vấn đề đưa ra anh đều trả lời những điều bác sĩ muốn biết.
Anh muốn cô gái nhỏ châm một cây kim ngăn chặn những vết thương trong lòng anh.
Điểm then chốt vẫn còn đó, những vết thương đau đớn vẫn còn ở đó.
Nhưng chỉ cần cô có thể ôm anh, có thể kiễng chân lên hôn nhẹ anh, có thể nhìn anh cười dịu dàng, anh sẽ không còn cảm thấy đau.
“Trạng thái anh ấy bây giờ, thật ra có thể hoàn toàn sống một cuộc sống như bình thường.”
Bác sĩ Mã Tu kiên nhẫn giúp cô so sánh: “Cô là người học y học phục hồi, các cô cũng biết, tắc mạch cũng là một cách trị liệu hiệu quả đối với các chấn thương, các chấn thương sẽ giảm dần rồi biến mất, các mô sẽ tái sinh lại….mới có thể đi đến bước cuối cùng, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
Diệp Chi khẽ nắm chặt tay.
Cô gái nhỏ không có quá khứ tối tăm như vậy, cô mím chặt môi, ngẩng đầu lên nhìn ông: “Nếu như miệng vết thương không thể tự lành thì sao?”
Câu hỏi của cô không ngoài những gì ông dự định, bác sĩ Mã Tu dừng bước chân, lẳng lặng nhìn cô.
Im lặng một lúc, ông mới nói: “…rất khó.”
“Mặc dù là một bệnh nhân, nhưng anh ấy phối hợp quá mức.”
Bác sĩ Mã Tu giải thích thêm: “Anh ấy biết nên phản ứng thế nào mới đúng, biết phải làm thế nào thì người khác mới yên tâm, làm sao để họ biết anh ta đang có tiến triển tốt đẹp hơn.
Anh ấy biết được từng bước trong quá trình trị liệu và biết rõ mục đích của chúng, cho nên tôi muốn cái gì anh ấy đều nghe theo.”
“Mong muốn chữa khỏi của anh ấy rất mạnh, nhưng anh ấy hoàn toàn không thể phối hợp.
Cho dù là tôi có chỉ dẫn anh ấy cái gì, anh ấy có thể trực tiếp thể hiện phản ứng mà tôi mong đợi.”
“Ngoài việc sử dụng biện pháp giải trừ mẫn cảm, lặp đi lặp lại từng kích thích một, lặp lại cho đến khi anh ấy thành thói quen, đến khi anh ấy bình tĩnh chấp nhận và không còn phản ứng gì quá bất thường, thì tôi không còn biện pháp nào tốt hơn.”
“Loại phương pháp này dù ít hay nhiều thì cũng rất mạo hiểm, nếu muốn thử, tốt nhất là nên chọn thời gian nào tương đối ổn định, tốt nhất là cô có thể ở bên cạnh anh ta.”
“Tôi đã đề cập chuyện này với anh ấy, cô cũng có thể giúp anh ấy xem xét.”
…
Ông ấy nói rõ từng chi tiết một, Diệp Chi nghiêm túc nghe, mắt hơi nhìn xuống đất, cô nhẹ nhàng gật đầu.
“…còn có một chuyện…”
Bác sĩ Mã Tu hơi do dự một lúc, giọng nói nhỏ hơn: “Kết hợp với tình huống mà anh ấy miêu tả, tôi đã thử tìm một loại biện pháp khác.
Tạm thời bây giờ không thích hợp để anh ấy biết, tôi cũng không thể bảo đảm là phương pháp này có thể có tác dụng với anh ấy hay không, đó là chỉ suy đoán cực kỳ mạo hiểm của cá nhân tôi…”
Bác sĩ Mã Tu ngừng nói một lúc, nhìn thấy ánh mắt cô gái nhỏ trước mặt bỗng nhiên sáng bừng lên, ông ấy bất đắc dĩ cười khổ: “Là một nhà trị liệu tâm lý, đến bây giờ tôi vẫn không biết nếu làm như vậy, đến cuối cùng có đúng hay không….nhưng cho dù nói thế nào, trước khi thử bước chân vào con đường này, tôi nghĩ trước tiên tôi cần nói chuyện với cố vấn của cô.”
Cô không ngờ trước phương pháp trị liệu của anh lại còn có liên quan tới mình, Diệp Chi chớp mắt mấy lần, nhìn thấy người bác sĩ lớn tuổi trước mặt không có ý định nói thêm điều gì, cô vẫn gật đầu, không tiếp tục hỏi lại: “Được, tôi sẽ hỏi người cố vấn xem có thời gian hay không…cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần cảm ơn, giúp đỡ mọi trị điều trị những vết thương không thể nhìn thấy bằng mắt thường là trách nhiệm của những người như tôi.
Nếu có thể, chúng tôi bằng lòng giúp mọi người để họ có thể bắt lấy ánh sáng lần nữa.”
Bác sĩ Mã Tu cười cười, ý ông ấy là cô có thể quay về lúc này: “Tốt rồi, mau về nhà đi.
Cũng không cần lo lắng quá nhiều, nói cách tổng quát, cuộc nói chuyện lần này ít nhất không có xuất hiện vấn đề gì lớn, tình trạng trong lòng anh Lâm rất ổn định…”
Ông ấy vẫn còn ở trong trạng thái làm việc, giao tiếp khuyên bảo người nhà bệnh nhân đã thành thói quen tự nhiên của ông ấy, không cần nghĩ ông ấy cũng nói ra miệng.
Bác sĩ lớn tuổi khó khăn lắm mới có thể dừng câu chuyện lại, ông ấy hơi sững sờ lại bắt gặp cô gái nhỏ trước mặt đang trợn tròn mắt nhìn ông, khẽ sờ cái mũi, ho nhẹ một tiếng.
“Ổn định…là ổn định nhưng vẫn còn một chút không yên, đại khái là vẫn có phần hơi mệt mỏi, có thể cần phải có một người ôm để ngủ một giấc nha…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...