"Muội làm gì vậy, muội không thấy Trường Cung lão Đại vừa cứu Phong Lương sao?" Mã Khắc chạy tới, che ở trước người ta. Hải Nguyệt bắn ra ánh mắt oán hận nói: " Các ngươi cũng đâu có tốt lành gì." Sau đó ôm Phong Lương rồi xoay người đi.
Mã Khắc thở dài, rồi vội nâng ta dậy, hỏi: "Lão Đại, ngươi thế nào."
Ta ôm lấy vết thương, rên nhẹ: "Còn không chết được. Hải Nguyệt thật là độc ác ."
Mã Khắc nói: "Có lẽ hết rồi, từ nay về sau chúng ta sẽ thành tử địch với nàng, bất quá, tại tình huống vừa rồi mà ngươi còn có thừa lực phát ra ma pháp phòng ngự, ta thật bội phục ngươi."
Thấy Hải Thủy đi tới, Mã Khắc lập tức che trước người ta.
Hải Thủy trong mắt lóe ra quang mang phức tạp, nói: "Muội không có ác ý, để muội xem thương thế Trường Cung, được không?"
Mã Khắc quay đầu lại hơi liếc mắt nhìn ta, thấy ta nhẹ gật đầu, Mã Khắc mới tránh qua một bên.
Hải Thủy ngâm xướng: "ôn nhu thủy, dụng từ thiện hóa thành nước trị liệu, vuốt lên đau xót trước mắt ba." Thủy nguyên tố bắt đầu tụ tập trên tay nàng, hình thành một tiểu cầu lam sắc bay về phía ngực ta, một cổ cảm giác thanh lương lưu biến toàn thân, vết thương trên ngực cũng dần khép lại, nội tạng cũng đỡ rất nhiều rồi. Chỉ là ma pháp lực xuất ra quá lực nhất thời còn chưa khôi phục được.
Ta mỉm cười nói: "Cám ơn muội, Hải Thủy."
Hải Thủy lắc lắc đầu: "Các huynh đừng chấp tỷ tỷ, được không?"
"Huynh thực sự cũng không lường trước như vậy, mau trở về xem tỷ tỷ của muội đi, huynh không sao."
Hải Thủy mỉm cười, ngọt ngào nói: "Cám ơn huynh, Trường Cung, muội đi về trước đây. Tái kiến."
"Tái kiến."
Nhìn theo bóng lưng Hải Thủy, Mã Khắc nói: "lão Đại, xem ra Hải Thủy thật sự có ý với ngươi, nếu không, vì sao nàng lại trị thương cho ngươi."
Ta nhíu mày nói: "Thôi đừng nói nữa, còn không mau giúp ta trở về."
Mã Khắc nâng ta dậy đi về phía túc xá.
Tại phía sau chúng ta, một đôi mắt trong suốt dừng ở bóng lưng chúng ta, lẩm bẩm than vãn: "Ngươi vì ta mà tỷ thí với Phong Lương sao? Ma pháp của ngươi so với trước kia đã tiến bộ, ngươi thật sự thích ta như vậy sao? Ta hận ngươi, ngươi vì sao lại làm nhiễu loạn lòng ta. [chúng ta sẽ không có khả năng, Hải Thủy mới là người ngươi nên lựa chọn." Nói xong, xoay người đì về một phía khác. Đương nhiên, ta không thể nghe được những lời này .
Trở lại túc xá, Mã Khắc hỏi ta: "Lão Đại, ngươi cảm thấy thế nào."
Ta nằm ở trên giường, nói: "Mã Khắc, chớ có trách ta, được không?"
Mã Khắc trầm mặc, hắn thở dài: "Lão Đại, vì sao ngươi lại làm như vậy, vì cái gì không báo trước cho ta một tiếng, có lẽ, ta đã thật sự không có hy vọng rồi."
Ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: "Ngươi đừng nghĩ như vậy, hy vọng vẫn còn, chỉ cần ngươi giữ vững tình yêu đối với Hải Nguyệt, không có khả năng cũng sẽ biến thành có thể. Vừa rồi, khi ta cùng Phong Lương tỷ thí, lúc cuối cùng hắn dụng Thiên Cẩu phệ nhật ngươi có thấy không?"
Mã Khắc gật gật đầu, nói: "Thấy, có chuyện gì sao?"
Ta nói: "ngươi có nhận thấy hay không khi đó hắn có hình dáng rất tà ác, nếu hắn thật sự có bản tính xấu Hải Nguyệt cũng rất có thể sẽ bỏ hắn, lần này ta lựa chọn hắn làm đối tượng tỷ thí, một là muốn trả thù cho ngươi, hai là muốn xem hắn thực lực, ba là muốn từ ma pháp hắn dùng tìm ra khuyết điểm làm người của hắn, chỉ có nắm chắc khuyết điểm của hắn, ngươi mới có cơ hội, ngươi hiểu không?"
Mã Khắc lộ ra thần sắc tự hỏi, nghĩ một lúc mới nói: " Cho dù Hải Nguyệt cắt đứt cùng Phong Lương sợ rằng cũng không có khả năng chuyển sang thích ta, hình tượng ta trong lòng nàng đã liệt không thể liệt hơn."
Ta cười nói: "kỳ thật, nàng càng hận ngươi ngược lại mới có lợi, nếu nàng coi ngươi như không có mặt trên dời này, vậy ngươi đã thật sự là một chút hy vọng đều không có. Bây giờ, ít nhất nàng hận ngươi, ít nhất trong lòng nàng còn có ngươi, cho nên như thế nào có thể làm cho nàng từ hận biến thành yêu là chỉ còn chờ ở chính bản thân ngươi. Phương pháp tốt nhất chính là ngươi phải làm một chuyện khiến nàng phi thường cảm động, cảm động đến nàng có thể quên hết thảy khuyết điểm của ngươi."
Mã Khắc động tâm hỏi: " Làm một chuyện khiến nàng phi thường cảm động? Làm cái gì đây?"
Ta vừa nhíu mi vừa nói: "Tiểu tử ngươi thật sự là không có thuốc nào cứu được, loại sự tình này ta làm sao dạy cho ngươi được? Tất cả phải dựa vào chính ngươi, nếu trước khi tốt nghiệp ngươi không thể làm Hải Nguyệt thay đổi, ngươi sẽ chánh thức mất đi nàng. Ngươi trở về hảo hảo ngẫm lại, ta phải minh tư, vừa rồi ma pháp lực tiêu hao phi thường lợi hại."
Mã Khắc nói: "Cám ơn ngươi, lão Đại, ta đi về trước đây, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Mã Khắc đi rồi, ta lẳng lặng nằm nghĩ về trận đấu vừa rồi Phong Lương dụng ma pháp rất giống ma pháp sư Ma tộc mà trước kia ta gặp được, nhưng lại có chút bất đồng. Phong Lương xuất thân Nhật gia tộc, cũng không có khả năng là ma tộc a, xem ra, trên người hắn khẳng định có bí mật không tầm thường, về sau để ý đến hắn một chút là được.
Ta nhắm mắt lại, cố gắng thúc dục kim cầu ảm đạm, ngưng tụ ma pháp lực. Quang nguyên tố một chút một chút bổ sung cho kim cầu, ta dần tiến vào trạng thái minh tư.
Khi ta tỉnh giấc, trời đã sáng rồi, có thể đã là buổi sáng ngày thứ hai rồi, ta từ trên giường bước xuống, vận động một chút, cảm giác tốt hơn nhiều rồi, ma pháp lực tối thiểu khôi phục tám phần, tốc độ ma pháp lực hội tụ so với trước kia nhanh hơn rất nhiều, chuyện này có thể có quan hệ với việc thần vương thoát thai hoán cốt cho ta.
Bụng truyền đến từng tràng âm thanh cô lỗ cô lỗ , tối hôm qua đều chưa có ăn cơm, đi ăn trước đã, Mã Khắc tiểu tử này sao không tới tìm ta.
Ta đi ra phòng, bên ngoài lặng im như tờ, tất cả mọi người không còn ai, đi xuống dưới lầu túc xá, thì gặp lão trông dọn túc xá, lão cười cười nói với ta: "Tới trễ, còn không mau lên."
Ta kinh ngạc hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi, ta có trễ lắm không ạ."
Lão gia gia nói: "Ngươi còn không đi mau, tiết thứ ba sắp kết thúc rồi."
A, đã trễ thế này, sau khi cảm ơn lão gia gia, ta vội chạy khỏi túc xá, nhưng khi ta đi tới cửa phòng học thì Ti Lan • Vũ sư phụ đang giảng bài, ta chết mất.
Ta hô: "Báo cáo."
Thanh âm của Vũ sư phụ truyền đến "Mời vào."
Ta đẩy cửa phòng học ra, đi đến, ta cúi đầu nói với sư phụ: "xin lỗi, sư phụ, ta tới trễ." Ta có thể cảm giác được tất cả đồng học đều đang nhìn ta.
Vũ sư phụ nói: "Lần tới nhớ chú ý, thôi, mau trở về chỗ của mình đi." Vũ sư phụ dễ nói chuyện như vậy a, ha ha, vượt qua một cửa. Ta đi tới ngồi xuống chỗ của mình. Hôm nay hình như hơi khác thường, các học sinh nhìn ta với ánh mắt không còn vẻ coi ta là tên hỗn đán nữa mà đều là tràn ngập sùng bái, khát vọng. Xem ra ngày hôm qua ta chiến thắng Phong Lương ảnh hưởng rất lớn a.
Ta nhìn thoáng qua Mộc Tử ngồi bên cạnh, chỉ có duy nhất nàng không dành ánh mắt chú ý đến ta khi ta bước vào, ta nhỏ giọng nói với nàng: "Uy, ngày hôm qua ta cùng Phong Lương tỷ thí muội không đến xem a."
Mộc Tử cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Không ở đó. Khi đang học đừng nói chuyện cùng ta."
Ta suy nghĩ một chút, rồi từ trong phong bì lấy ra một tờ giấy trắng, lại bắt đầu công cuộc sáng tác tình thư, ta mải viết đến giờ nghỉ giữa tiết ta chưa từng đi ra ngoài, đến tiết bốn rốt cục hoàn thành bức thư hơn nghìn chữ.
Tài văn cương của ta không phải là giỏi, chỉ là viết vài câu cảm nhận của ta về trận đấu với Phong Lương ngày hôm qua, cuối cùng viết thêm vài câu bày tỏ lòng ái mộ Mộc Tử, ta cầm bức thư tình trong tay, trong lòng thầm nghĩ, hy vọng lần này không bị Mộc Tử vứt ngay khi mới nhận , ta sắp không thể chịu được nữa mất, có lẽ thật sự đã không có cơ hội, không biết vì cái gì mà ý niệm trả thù nàng trong đầu càng ngày càng phai nhạt, ngược lại có chút yêu thích tính cách lạnh như băng của nàng
Ta thử thăm dò để bức thư lên trên bàn của nàng, nàng quay đầu liếc mắt nhìn ta, ta liền mỉm cười với nàng một cái. Nàng cầm lấy tờ giấy rồi đọc, nhưng tựa như không phải đọc tình thư mà như là phân tích tin tức chiến trường, nàng rất chăm chú, hình như thấy được một cái gì đó mới mẻ , có cửa rồi, ha ha, thật tốt quá.
Mộc tử quay tờ giấy lại, viết lên mặt sau, rồi trả lại cho ta, ta cơ hồ cao hứng đến thét lên tiếng mất, thật tốt quá, nàng rốt cục không có hủy lá thư của ta, lại còn hồi âm cho ta, toàn thân ta có một loại cảm giác thông sướng vô cùng dễ chịu.
Ta nhận lấy tờ giấy, mặt trên có một hàng chữ ngoằn nghoe, ta ngất, không phải vì nội dung, mà là loại chữ nàng viết, oa, chữ viết của Mộc Tử quá, quá khó đọc, quả thực tựa như khoa đẩu văn. Ta quay đầu liếc mắt nhìn nàng, cố nén cười, cẩn thận phân biệt từng chữ như khoa đẩu của nàng để đọc hiểu.
Hoàn hảo, ta tự nhận là có khả năng phân biệt nhưng cũng chỉ đoán được đại ý bảy, tám phần, nàng viết rằng, ngươi thực lực quả thật rất mạnh, có thể đánh bại Phong Lương • Nhật, nhưng chúng ta là không có khả năng, mong ngươi từ nay về sau đừng làm phiền ta.
Đọc bức thư của nàng, ta chẳng những không cảm thấy uể oải, ngược lại phi thường cao hứng, bởi vì ta biết, ta rốt cục có một chút rung động tim của nàng, ít nhất nàng chịu hồi âm cho ta, không lặng im như trước, có hy vọng, hy vọng rất lớn a.
Ta mang tờ giấy cẩn thận cất đi. Dục tốc tắc bất đạt, ngày mai lại tiếp tục công trình tình ái của ta, ta không tin tiến công như thủy triều thế mà không có hiệu quả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...