Sáng sớm hôm sau, ta và Đông Nhật dậy rất sớm, nghĩ lại tối qua luyện tập cũng có chút thành tựu, hai người nhìn nhau mỉm cười, trong lòng hoàn toàn tin tưởng vào cuộc thi sắp tới, vào trong phòng thì không gặp được Văn sư phụ, có lẽ ông đã ra ngoài để tìm người thi với bọn ta. Ta cũng rất muốn gặp những người này.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mãi đến giữa trưa Văn sư phụ mới trở về, ta liền hỏi lão: “Sư phụ đã tìm được người chưa? Sao sư phụ đi lâu quá vậy?” Giọng ta có phần ai oán.
Văn sư phụ cười đáp: “Nhìn ngươi nông nóng cứ như đang ngồi trên đống lửa vậy, bộ tưởng ta không lo à … ta phải đi xem xét toàn bộ mọi người mới tìm ra người thích hợp. Ha ha”
“Nói vậy là người đã tìm ra rồi à? Đó là những người nào vậy?” Ta vồ vập hỏi.
“Đến chiều đi, giờ phải ăn cái đã. Ta đã nói bọn họ đến đây rồi ta sẽ giải thích cho mọi người nghe luật lệ và cách thức của cuộc thi đấu này. Các ngươi luyện tập rồi đi ăn uống nghỉ ngơi, nhưng không được luyện tập quá độ, chỉ cần giữ trạng thái tốt nhất là được, trong thời gian ngắn các ngươi hoàn toàn không thể lột xác được đâu.”
“Ồ, vậy giờ chúng con đi luyện tập đây” Ta trong lòng không vui nhưng cũng kéo Đông Nhật đi luyện tập.
Thời gian trôi khá nhanh, ta ngồi trong phòng nghỉ ngơi thì nghe có tiếng bên ngoài vọng vào: “Mã Lí Tu Ti, Lí Tư Hành Áo, Cao Đức Kim đến ra mắt sư phụ.” Xem ra mấy người đồng đội của bọn ta đã đến rồi.
Văn sư phụ đáp: “Tốt lắm, vào đây!” Ta và Đông Nhật cũng bước ra gặp mọi người.
Thoạt nhìn thì ngoại hình của ba người này hoàn toàn không giống nhau, hai người thì cao to lực lưỡng, phải cao đến hai mét hơn, thân thể rắn chắc, tuy không phải anh tuấn nhưng thoáng qua cũng biết họ đã trải qua một thời gian khổ luyện gian khó, đã kinh qua không ít gian lao, thân người cơ bắp cuồn cuộn, vào khoảng hai bảy, hai tám tuổi. Người còn lại thì thấp hơn một chút, vào khoảng một mét tám. Thấp hơn ta và Đông Nhật 1 chút, ánh mắt người này vô cùng thâm thúy, nhìn là biết có trí tuệ, tuổi hắn vào khoảng hai bốn, hai lăm tuổi.
Văn lão sư bước vào phòng, mỉm cười nói: “Đến đây, ta giới thiệu với các ngươi. Đây là Trường Cung, đến từ Ngải Hạ Quốc, sở trường là ma pháp, còn đây là Đông Nhật, đệ tử của ta, cũng là người yếu nhất, cũng mong các ngươi chiếu cố cho hắn”.
Văn lão sư chỉ người mặc áo đỏ và nói: “Đây là (Lí Tư) Hành Áo, đã đạt đến cảnh giới Thiên Không Kị Sĩ, thật ra đã có thể tốt nghiệp rồi, nhưng Hành Áo muốn ở đây để nghiên cứu thêm về võ học cao thâm ở học viện, là cao thủ số một của học viện .”
Ta và Đông Nhật bước đến chào hỏi, tuy Hành Áo rất lịch sự nhưng hắn không thèm để mắt đến ta và Đông Nhật chút nào.
Văn lão sư chỉ người cao lớn còn lại nói: “Đây chính là Cao Đức Kim, hắn với Hành Áo ngang ngửa với nhau, cũng là cao thủ.”
Tình huống cũng tương tự như với Hành Áo, hiển nhiên hắn không để bọn ta vào trong mắt.
Cuối cùng, Văn lão sư bước đến bên cạnh người thanh niên, vỗ vai người đó, rồi nói: “Đây là (Mã Lí) Tu Ti, cũng là võ đường đệ nhất cao thủ, được mọi người vô cùng ngưỡng mộ, đã đạt danh hiệu Thiên Không Kị Sĩ”. Quả nhiên nhìn vô cùng mạnh mẽ, Tu Ti đưa tay ra bắt tay ta, nói: “Xin chào, ta là Tu Ti”.
Ta cũng cười lại, nắm chặt tay hắn đáp: “Xin chào, ta là Trường Cung, hoan nghênh đã gia nhập với chúng tôi”. Nhìn ba người thì biết Tu Ti có tu vi thâm hậu nhất, chính là người đứng đầu.
Văn lão sư lại nói: “Tốt, các người trước làm quen với nhau, sau này sẽ cùng nhau luyện tập, từ đó mà kết thân với nhau. Một lát nữa vào trong phòng, ta sẽ nói về cuộc thi”.
Năm người chúng tôi cùng thi lễ chào, Văn lão sư quay người bỏ vào phòng.
Không đợi ta lên tiếng, Đông Nhật đã nói: “Tu Ti đại ca, đệ đã nghe danh của huynh từ lâu rồi, là học viện đệ nhất cao thủ, lần này huynh phải chỉ giáo cho đệ mới được”.
Tu Ti điềm đạm nói: “Chỉ giáo thì không dám, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi” Đông Nhật nghe thế liền mỉm người.
Nói thật thì ta không thích loại người như vậy lắm liền tiếp lời: “Cuộc thi này là thi đồng đội, chúng ta cần tìm ra đội trưởng và đặt phải tên cho đội nữa”.
Hành Áo lên tiếng, giọng hắn vang rền: “Cần phải chọn lựa gì nữa, đội trưởng đương nhiên là lão Tu Ti rồi”
Tu Ti nhíu mày đáp: “Hành Áo, không nên nói bừa, đừng để mấy chuyện này làm ảnh hưởng đến tin thần đồng đội”
“Ta không có nói bừa, lão đại, bằng vào thực lực của lão thì ai dám tranh ngôi đội trưởng nữa, ai nào?” Hắn vừa nói vừa nhìn trừng trừng vào chúng ta.
Trong lòng ta bực bội nhưng phải cười mà đáp: “Ta hi vọng mọi người có thể hòa bình với nhau, gia nhập vào nhóm để đạt đến mục đích chung là thắng được bọn người Bỉ Kì, mang lại vinh quang cho học viện, cần gì vì chuyện nhỏ mà tranh chấp, ta thấy chỉ cần so tài, ai giỏi hơn thì làm đội trưởng!”
Tu Ti nghĩ thầm trong bụng: “Thật là trẻ con mà, nhưng cũng có chính kiến, thực lực chắc không vừa”, rồi đáp: “Được đó!”
Hành Áo và Cao Đức nắm tay thành quyền, Đông Nhật cũng không vừa, làm động tác chuẩn bị, hắn căn bản không muốn đấu, ta cũng nghĩ vậy nhưng trong lòng lại không muốn mấy người kia nghĩ mình là hạng bỏ đi, thành ra phải ra tay thôi.
Hành Áo cùng Cao Đức luôn tin tưởng vào thực lực của mình, thậm chí còn khuyên chúng ta nên dừng tay kẻo đấu chỉ thêm mất mặt.
Ta không để ý đến bọn họ, nhìn Tu Ti bình thản nói: “Các ngươi ra tay trước hay là ta ra tay trước?” Tu Ti điềm đạm trả lời: “Tiên chủ hậu khách, các người chọn đi, đấu kiểu nào?” (điều này có nghĩa là cho dù các ngươi có chọn thế nào cũng không làm gì được bọn ta)
Ta cũng không cần khách khí, liền trả lời: “Được” rồi bước ra giữa sân tập, nhắm hai mắt lại, thân thể từ từ di động, tốc độ tăng dần rồi bất thình lình biến mất vô tung vô tích, rồi sau đó xuất hiện mười người giống hệt ta có ở xung quanh sân tập.
Hành Áo kinh ngạc nói: “Đây là chướng nhãn pháp gì vậy, có thể biến một lúc thành nhiều người”.
Cả mười nhân ảnh đồng thời mở miệng đáp: “Đây không phải là chướng nhãn pháp, mà là không gian ma pháp, là do ta tự sáng tạo ra, mỗi hình ảnh là ta, nhưng cũng không phải là ta” Là ma pháp do ta sáng tạo, ngay cả người Ngải Hạ cũng chưa nhìn thấy bao giờ, tuy gọi là ma pháp di động trong không gian hẹp, nhưng kì thực chính là dựa vào tốc độ phi thường để tạo ra, người sử dụng ma pháp phải cao, nếu không phải do ta đã đạt đến cảnh giới ma đạo sư thì cũng không thể nào thi triển được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...