Quang Chi Tử

Thật quá mạnh a, hắc ám ma pháp lại có thể lợi hại như thế sao? Bọn chúng chính là Ma Tộc, có cừu hận khắc cốt minh tâm với loài người., sao có thể tha cho ta được. Ta tới giờ chưa từng đụng độ với ma tộc nên không biết đối phó với ma pháp hắc ám ra sao. Không được, ta phải chạy thôi, an toàn đệ nhất mà. Về sau nghĩ biện pháp đánh với chúng. Vừa nghĩ vậy, thừa dịp gậy trúc còn chưa triệt tiêu hết quang diệu cửu châu ta nhanh chóng chuyển di, nhanh chóng tìm lấy một hướng liều mạng chạy trốn.

Kỳ thật, ta cũng phải chạy nhanh trối chết như thế vì chúng không có đuổi theo. Gậy trúc mặc dù đã triệt tiêu toàn bộ quang diệu cửu châu của ta nhưng hắn cũng cật lực phi thường. Hắc ám ma pháp và quang hệ ma pháp có tác dụng khắc chế lẫn nhau vì vậy hắn không thể chiếm được quá nhiều lợi thế.

Triệt tiêu được toàn bộ năng lượng quang diệu cửu châu, gậy trúc thở ra một hơi. " QUang hệ ma pháp thật là lợi hại, hắn lại còn có thêm không gian ma pháp xem ra bây giờ không đuổi kịp hắn rồi. Tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, công chủ a, xem ra người còn kém hắn đấy."

"Sư phụ, ngài sao vậy, chẳng lẽ ngay cả ngài cũng không đối phó được với hắn hay sao? Hắn thật sự mạnh như vậy sao?" Mỹ nhân mau chóng đi tới trợ giúp gậy trúc, không phục nói.

"Công chủ a, nếu thật sự giống như thanh niên kia nói vừa nãy thì ma tộc chúng ta sẽ gặp nguy hiểm rồi." Quả nhiên là ma tộc, "Quang hệ ma pháp của hắn, ngay cả ta trước đây cũng chưa từng nhìn thấy. Thực lực vô cùng cường đại. Hắn vừa rồi hiển nhiên còn chưa xuất toàn lực, mặc dù bây giờ hắn vẫn chưa thể là đối thủ của ta nhưng sau mấy năm nữa khẳng định vượt qua ta. Hơn nữa hắn cũng biết ma tộc chúng ta đã bắt đầu xâm lấn nhân loại rồi, khẳng định sẽ thông báo tin này, xem ra, chúng ta phải tạm thời đình chỉ kế hoạch xâm lấn nhân loại đã. Trước tiên thăm dò lại thực lực của nhân loại sau đó mới tính kế lâu dài."

"Vâng, đệ tử xin nghe lời sư phụ, vậy chúng ta có còn tới Ngải Hạ vương quốc nữa hay không?"

"Vẫn phải đi chứ, bất quá các người nên tới một nơi trốn tránh cho tốt, ta sẽ về nước một chuyến. Thông báo tin tức này cho bệ hạ, chờ bệ hạ có quyết định thay đổi sách lược hay không."


"Vâng, vậy chúng ta lập tức xuất phát." Mỹ nhân quay đầu lại hướng về tám gã thị nữ nói: "Thương thế các ngươi ra sao? nếu không sao thì thay đổi trang phục, chúng ta xuất phát. Vào trong thành tìm chỗ nghỉ ngơi chữa trị sau."

Lại nói tới ta, vừa thở hồng hộc vừa chạy trối chết, mệt quá a, ta quay đầu lại nhìn, may quá không thấy ai truy đuổi. Chắc không có việc gì nữa rồi, không chạy nữa. Ta tìm một nơi cây cối um tùm đặt mông ngồi xuống, gạt mồ hôi trên đầu. Bọn người ma tộc này tới đây làm gì nhỉ? sao lại xui xẻo khiến ta gặp nhanh như thế chứ. Vận khí quả là không tốt, vừa xuất hành chẳng bao lâu đã gặp địch nhân mạnh như vây, vẫn còn may ta chạy nhanh. Nhớ tới hắc ám ma pháp của gậy trúc vừa nãy, ta vẫn còn thấy sợ.

Bất quá, vị cô nương cầm đầu kia quả thực là đẹp quá, mỹ nữ ma tộc có thể nhiều như vậy không nhỉ? Nguyên lai ta vốn nghĩ Thủy - Nguyệt hai tỷ muội kia đã coi là tuyệt đỉnh mỹ nữ rồi, nhưng mà nếu đem ra so với vị mỹ nhân ma tộc kia thì vẫn còn kém xa a. Ta không khỏi lắc đầu, kẻ tới giờ chưa để ý tới nữ hài tử giờ cũng đã động tâm rồi. Nhưng mà nàng ta cũng thật là ác độc quá, thấy người là muốn đánh muông giết. Từ nay về sau ta mà cưới nàng thì không phải thảm rồi sao, trong lúc đang xxx nàng ta cho ta một đao là ta xong đời rồi. Xem ra mỹ nữ nào cũng đều hung cả, sau này phải tìm một người bình thường cưới làm vợ mới được, mỹ nữ chỉ có thể để ngắm là tốt rồi.

Thật không biết nhân vật chính của chúng ta nghĩ cái gì nữa, hắn bây giờ chỉ có suy nghĩ tới việc lão bà của mình mà thôi, lại chẳng nghĩ tới chuyện vì sao ma tộc lại có thể chui qua cứ điểm Tư Đặc Luân chạy tới Thiên Vũ Đại Lục làm gì nữa.

Thâm thể mỏi mệt, thêm vào là tinh thần cũng phải sử dụng nhiều khiến ta bất tri bất giác ngủ quên tại nơi đây.

Oa, giấc ngủ thật là ngon. Không biết qua bao nhiêu thời gian ta bị đánh thức dậy. Vừa mở mắt ra đã phát hiện sắc trời đã tối, trên người mồ hôi mồ kê hôi rình, phải mau chóng tìm chỗ tắm rửa mới được.

Chỗ này là chỗ nào a, ta nhìn xung quanh đánh giá chợt phát hiện cách đó không xa có chút ánh sáng, trông giống như một thôn trang. Ta hai câu không thèm nói lập tức chạy vội tới.

Chạy tới gần, quả nhiên là một thôn trang rất nhỏ. Đại khái chỉ có hơi hai mươi hộ dân, ta đi đến một căn nhà có vẻ lớn hơn các căn khác, gõ cửa. "Có ai ở nhà không a??"

Một âm thanh già nua truyền tới: "Ai vậy?"

"Xin chào, ta bị lạc đường, nhất thời không có chỗ nghỉ, xin cho ta trú tại chỗ của ngài một chút được không?, ngày mai ta sẽ đi ngay, cảm ơn."


Qua một lát, cửa mở. Là một vị lão gia gia phúc hậu, ông nhìn ta một lượt dò xét rồi nói: "Đến đây đi."

"Cám ơn ông." Ta liền đi theo ông lão vào trong phòng. Trong phòng đại khái có khoảng 3 gian phòng. Trong phòng khách bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái ghế dài, một bàn trà, và vài vật phẩm lặt vặt khác.

Lão nhân rót một chén nước đưa cho ta. Ta mau chóng nhận lấy: "Cám ơn ông."

"Ngươi không cần khách khí như thế, chàng trai, cậu đến từ nơi đâu vậy." Lão nhân mỉm cười hỏi.

"Cháu đến từ Sâm Khoa Thành, giờ muốn tới Tu Đạt Vương Quốc du lịch một phen."Đây cũng chẳng phải bí mật gì to lớn nên ta cứ nói thẳng nói thật.

"Sâm Khoa à, đây là ngôi thành lớn thứ hai của Ngải Hạ a. Ta lúc còn trẻ cũng có đi qua. Đúng rồi, xem hình dáng chắc cậu vẫn còn chưa ăn cơm, xem ta già rồi hồ đồ, để ta đi kiếm ít thức ăn cho cậu đã."

Ta quả thực rất đói rồi, cũng chẳng khách khí nữa: "Thế thì làm phiền ông rồi." Kỳ thật trong lòng ta còn muốn nói: "Ông làm nhiều một chút, ta ăn rất nhiều đó." Chỉ có điều không dám nói ra mà thôi.

Ta tìm được một cái chậu rửa mặt bằng gỗ, liền xuất ma pháp ra một chút nước, rửa mặt rửa tay. Quả nhiên nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều. Chờ ăn xong ta phải đi tắm một phen mới được.


"Ăn cơm thôi, chàng trai." Trong phòng truyền ra tiếng lão nhân gọi.

"Đến đây." Khi ta trở lại trong phòng thì trên bàn đã bày ra một vài món ăn ngùn ngụt hơi nóng. Quá tuyệt vời, ngửi mùi thơm của thức ăn khiến ta có cảm giác mình đang ở nhà vậy.

"Thức ăn thanh đạm thôi, lão nhà quê không có đồ ngon chiêu đãi, xin lỗi nhé."

"A, thế này đã là tốt lắm rồi. Con ở nhà cũng chỉ ăn thế này mà thôi a." Ta đói không chịu được rồi, rất nhanh nhào tới trên bàn đem các loại thức ăn nhồi nhét vào cái dạ dày trống rỗng của mình. Lão nhân nhìn bộ dạng ăn cơm của ta ta lộ ra một nụ cười hồn hậu.

Chiến đấu xong xuôi, tất cả đồ ăn đã bị ta ăn sạch. Ta vỗ vỗ cái bụng căng phồng của mình, thỏa mãn nói: "Thật là no a, từ lúc rời nhà đến giờ con chưa được ăn no như vậy, thật sự cảm ơn ông nhiều."

Lão nhân bắt đầu thu thập chiến trường, ta cũng mau chóng động thủ, ta không thể để bãi chiến trường của mình cho người ta thu dọn được. Lão nhân cũng không khách khí, chỉ cho ta biết hướng phòng bếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui