Quang Chi Tử

Mộc Tử cầm lấy một cẳng chân chẳng biết của động vật gì, nói:

- Chú ý phong thái gì, dù sao mọi người cũng là bằng hữu của Trường Cung, cũng chính là bằng hữu của ta, ta còn phải cố chú ý gì đây. Đã lâu rồi không được ăn no.

Tu Ti nói với Đông Nhật:

-Chúng ta cá độ xem sao, xem bọn họ cuối cùng ai ăn nhiều hơn.

Lời của hắn lập tức làm Đông Nhật hứng thú nổi lên, Đông Nhật cười nói:

- Cá độ đi, cá độ đi, mọi người đoán xem bọn họ ai có thể kiên trì đến cuối cùng.

- Ta đoán nhất định là Trường Cung.

- Không nhất định, ta xem Mộc Tử công chúa cũng rất có tiềm lực.

Cuối cùng Tu Ti nói:

- Thế này đi, ta làm cái, Trường Cung một ăn một, Mộc Tử một ăn hai, mọi người đặt tiền đi.

- Ta đặt Trường Cung 10 toản thạch tệ.

- Ta đặt Trường Cung 20 toản thạch tệ.

Xét cho cùng ta là đàn ông, tiên thiên chiếm cứ ưu thế nhất định, lại hách hách đại danh là thùng nước gạo của quang hệ, đại bộ phận người đều đặt cửa vào ta.


Ta vừa ăn bàn thứ ba mới tới, vừa nói:

- Ta có thể đặt tiền hay không?

Tu Ti cười nói:

- Ngươi ăn nhanh đi, chớ để mọi người thất vọng, ngươi đặt tiền thế nào, chúng ta còn sợ ngươi chơi xấu.

Ta ủy khuất nói:

- Ta lấy nhân cách bảo chứng tuyệt không ăn gian, một lèo ăn đến no mới dừng.

Tu Ti nói:

- Vậy ngươi đặt đi, bất quá chỉ có thể một ăn 0.5.

- Cũng được.

Ta vung tay từ trong túi không gian lấy ra một cành cực phẩm lục toản, ném tới, nói:

- Ta cược Mộc Tử công chúa thắng.

Toàn bộ những người đặt cửa vào ta đều ngẩn ra, Khách Luân Đa đang tính toán cũng phải mất tập trung, vì bọn họ đều minh bạch, ta và Mộc Tử ở một chỗ trong thời gian rất dài, trong tình huống ta không giở trò quỷ, thì quyết sách của ta hầu như có thể nói là tổng kết kinh nghiệm dĩ thuyết.

Tu Ti hộ giữ chặt tiền, nói:

- Mọi người không cho phép giở trò, tiếp tục xem đi, Trường Cung còn không nhất định thua đâu.

Một ngày một đêm không ăm cơm, ta xác thực rất đói, nhưng ta cuối cùng là thân thể con người, còn có cực hạn. Bàn thứ ba ăn hết một nửa, ta cũng hầu như no rồi, vừa miễn cưỡng ăn được vài miếng, thực tại no không chịu nổi mới dừng lại.

Mọi người đều nhìn thấy Mộc Tử còn hứng thú ăn uống, nếu không phải là hốc mắt khá sâu, sợ là trên mặt đất liền xuất hiện một đống tròng mắt.

Tốc độ của Mộc Tử cũng chậm đi một chút, sau này theo nàng nói là thời gian nhai quá dài, cũng có chút mệt, tuy nhiên tốc độ có chậm, nhưng nàng lại không có chút ý dừng lại nào, lại kiên định ăn xong bàn thứ ba. Mộc Tử dùng khăn lông sạch xoa xoa, vỗ vỗ nhẹ lên bụng. Mọi người cho là nàng cuối cùng đã ăn no, đều thở phào nhẹ nhàng.

Ta đang muốn đi lấy tiền tự mình thắng được, chợt nghe Mộc Tử lại nói:

- Xin hỏi, còn có đồ ngọt tráng miệng hay không?

Câu này của nàng kết quả tức thì, chén trà Chiến Hổ đang cầm rơi xuống đất vỡ tan, toản thạch tệ Tu Ti đang ôm rơi hết xuống đất, Thiểm Vân ôm ghế ngồi bệt xuống, Hành Áo và Cao Đức bị sặc nước trà ho không ngừng, Kiếm Sơn thì đem toàn bộ nước trà ra, phun lên mặt Khách Luân Đa, duy nhất ta đã sớm chuẩn bị cũng hoảng sợ nảy lên một cái, may mà không ai bị ngã.

Mộc Tử mặt xinh ửng hồng, bất mãn nói:


- Ta không thể ăn một chút sao? Các ngươi sao lại kinh ngạc đến vậy?

Kiếm Sơn một bên giúp Khách Luân Đa lau nước trà trên mặt, hạ giọng nói:

- Thế mà còn có thể ăn thêm, vậy ngươi muốn gắng sức ăn, còn không đem toàn bộ Yếu Tắc mà ăn đi.

Ta lấy phần thắng từ trong tay Tu Ti, lắc lắc đầu, nói:

- Tốt rồi, đã ăn xong, mọi người nghỉ ngơi chút rồi nhanh chóng tự tu luyện đi. Chúng ta hiện tại chính là chạy đua với thời gian.

Thời gian trôi qua trong khi chúng ta tu luyện không ngừng. Mỗi cá nhân trong đoạn thời gian này đều nỗ lực không mệt mỏi, vì có Sài Thúc kinh nghiệm chỉ đạo, mấy người Chiến Hổ tu luyện đấu khí, tiến bộ dị thường nhanh chóng, bọn họ đã đại độ tha thứ cho Khách Luân Đa, cũng cho hắn cùng tham gia tập luyện. Mà ta, dù không có nhảy vọt gì, nhưng cũng củng cố hệ thống tam đại năng lượng trong cơ thể, trình độ dung hợp cùng Thánh Kiếm cũng nâng cao.

Mộc Tử hiện tại ngày ngày cùng Tiểu Nhu loanh quanh bên ta, ăn uống, sinh hoạt thường ngày của ta hoàn toàn do các nàng tới chiếu cố. Nàng mang đến cho ta tình yêu âm thầm, ta lúc nào cũng có thể cảm thụ được. Vốn lòng ta cũng hoàn toàn ở trên thân nàng, Mộc Tử đối với ta như vậy, ta sao có thể không cảm động.

Quan hệ giữa chúng ta trong đoạn thời gian này rõ ràng được cải thiện, ta dần dần tiếp thụ nàng. Ta không gọi nàng là công chúa nữa, mà lại gọi nàng là Mộc Tử. Mộc Tử không có ép ta, nhưng thái độ của ta chuyển biến làm cho nàng sung sướng phi thường, càng đặc biệt đối tốt với ta.

Tiểu Nhu thiện lương, tính cách nghịch ngợm hiển lộ không ngờ, ngày ngày loanh quanh xung quanh ta và Mộc Tử, nàng đối với ta lưu luyến ngày càng tăng, với sự thông minh của Mộc Tử đương nhiên không thể không biết, nhưng nàng lại vui vẻ tiếp thụ, cùng Tiểu Nhu sống với nhau phi thường hòa hợp.

Hai tháng sau.

- Trường Cung, Trường Cung.

- Thiểm Vân đại ca, huynh về rồi à.

- Trường Cung, tin tức tốt đây, phụ thân ta về rồi, ông trực tiếp đi đến chỉ huy bộ, ông bảo ta nói với ngươi, bệ hạ đã đồng ý hòa đàm.

Trong lòng ta vui sướng, đây xác thực là tin tức rất tốt:

- Vậy quá tốt rồi, lúc nào ta có thể gặp bá phụ?

Thiểm Vân cười nhẹ nói:


- Không cần quá vội chứ? Phụ thân hiện tại đang cùng thống soái hai nước kia thương đàm, ông sẽ đem ý kiến của bệ hạ nước ta chuyển cáo cho bọn họ, đến lúc ngươi ra mặt, chúng ta sẽ thông tri cho ngươi, ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt toàn bộ là được.

- Cảm tạ Thiểm Vân đại ca.

Thiểm Vân thu lại nụ cười, trên mặt lộ ra nét chân thành:

- Trường Cung, ngươi biết không? Cùng với các ngươi trong đoạn thời gian này là thời gian sung sướng nhất của ta.

Lời của hắn khiến lòng ta vô cùng cảm động

- Ta cũng vậy, Thiểm Vân đại ca.

- Tốt, ngươi tiếp tục luyện công đi, ta còn có chút việc khác. Ước lượng cũng khoảng 2 ngày thì sẽ có tin tức chính xác, các ngươi chuẩn bị cho tốt.

Nhìn Thiểm Vân dời đi, trong lòng ta không tránh khỏi khẩn trương, lập tức sẽ gặp Đôn Vu • Hề sư phụ cùng Phong Hào nguyên soái của Đạt Lộ, không biết bọn họ sẽ đối đãi ta thế nào.

- Trường Cung, sao không cố gắng luyện công, lười biếng à?

Giọng Mộc Tử như chuông ngân vang lên bên tai ta. Ở chỗ này, nàng đã khôi phục dung mạo vốn có, thường thường có người nhìn thấy tuyệt thế dung nhan của nàng mà đỏ mặt ngây người, nhưng nàng không để bụng, ta từng nói với nàng để nàng che kín dung mạo của mình đi. Nhưng Mộc Tử lại nói dung mạo của nàng là để cho ta ngắm, để ta vĩnh viễn đều không thể quên nàng.

Nhìn thấy Mộc Tử, trong lòng ta nhu tình ngùn ngụt xuất ra, cười nhẹ nói:

- Ta thực không có lười nhác, vừa rồi Thiểm Vân đại ca tới nói Thân Vương điện hạ đã thành công có được sự đồng ý của Tu Đạt quốc vương, hòa đàm có hi vọng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui