Chương 13
Khóe miệng Hàn Văn Hạo lộ ra một nụ cười lạnh lùng, lôi cuốn, dụ dỗ…
– Muốn tôi buông tha cho cô?
Hạ Tuyết không dám lên tiếng vì muốn làm cho cơn tưc giận của Hàn Văn Hạo dịu xuống…Mồ hôi nóng trên trán từng giọt, từng giọt chảy dọc xuống khóe mắt, làm những sợi tóc bị ướt dính sát vào cổ cô…hiện ra nét điềm đạm đáng yêu.
Hàn Văn Hạo hoàn toàn bất ngờ, không cử động được, nhìn thấy trong đôi mắt cô có chút phức tạp, chậm rãi nói:
– Cầu xin tôi…
Trong nháy mắt, ánh nhìn của Hạ Tuyết đối với Hàn Văn Hạo rất khẩn trương khi cô thấy đôi mắt của Hàn Văn Hạo nhìn khắp toàn thân mình, chóp mũi trên khuôn mặt anh tuấn của Hàn Văn Hạo chạm vào chóp mũi của cô, khiến cho cô cảm thấy nhồn nhột…
Cô lại nuốt xuống nước miếng trong cổ họng, hơi thở dồn dập, vẫn có chút không cam lòng, kêu nhỏ…
– Tôi xinh anh…
Hàn Văn Hạo nheo đôi mắt lại, trong ánh mắt anh nhìn cô thể hiện sự bực tức…
Hạ Tuyết vừa nhìn thấy ánh mắt này của HVH, lập tức lại sợ hải, giọng nói yếu ớt…
– Tôi…tôi, tôi… Tôi thật sự xin anh…
Hàn Văn Hạo vẫn tiếp tục lạnh lùng, nghiêm mặt nhìn cô…
Hạ Tuyết sợ tới mức hồn vía bay lên mây, run rẩy lập bập nói …
– Tôi xin anh…
Tay của Hàn Văn Hạo trói chặt hai tay của Hạ Tuyết, càng lúc càng chặt…
– Anh muốn thôi làm thế nào mới hài long?
Hạ Tuyết sắp khóc, toàn thân đều đổ mồ hôi, không thể động đậy, đôi chân thon dài đẹp của cô bị hai chân anh đè chặt, chẳng mấy chốc đã tê rần…Cô thật sự mệt mỏi…
Khóe miệng Hàn Văn Hạo cong lên, hiện ra một nụ cười nhạt nhẽo, nói
– Xin tôi…phải làm thật tốt…xem tâm trạng tôi thế nào…tôi sẽ quyết định lại, nên tha hay không tha cô…
Hạ Tuyết nghe xong cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài, thái độ mềm lại, cô bất đắc dĩ mở to đôi mắt, giọng nói yếu ớt có chút ngọt ngào,
– Xin anh…
Một dòng nước ấm bao trùm trái tim Hàn Văn hạo, khiến trái tim HVH dường như bỗng hóa mềm…
Hạ Tuyết nhìn thấy ánh mắt kia của người đàn ông vẫn không có chút thay đổi …Cô lại nhỏ nhẹ khẩn cầu, giọng nói mềm mại …
– Xin anh…
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt hơi lóe sáng, một dòng nước ấm chảy xiết nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân… Hàn Văn Hạo vẫn như cũ, đè chặt trên người Hạ Tuyết, hai tròng mắt nóng rực, chậm rãi nhìn vào đôi mắt quyến rũ nhưng hoảng sợ của cô, đôi mắt ấy khiến cho HVH càng muốn trêu đùa thêm…
Hạ Tuyết nhìn người đàn ông cứng rắn như pho tượng này, cô thật sự tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng…
– Tôi…tôi sai rồi…tôi thật sự sai rồi…tôi…tôi không dám…
Hạ Tuyết vừa mới nói xong, đột nhiên hốc mắt đỏ hoe, nước mắt liền tuôn chảy xuống…cô rõ ràng là bị người bạn tốt của mình hãm hại, sau đó lại bị người đàn ông này đoạt lấy lần đầu tiên, cô muốn đòi lại một chút công bằng cho mình, nhưng lại phải chịu thêm tổn thương…Thế giới này rốt cục là như thế nào đây? Cô cắn môi dưới của mình, nước trong hốc mắt vì bi thương quá đỗi đã đông lại…đột nhiên cô cảm thất mệt mỏi, rất mệt mỏi…không muốn nói gì nữa hết…
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn nước mắt cô đang tuôn trào cuồn cuộn, vẫn như cũ không chút thay đổi, nhưng đôi tay đang kìm chặt hai tay cô hơi hơi thả lỏng một chút…
Hạ Tuyết sửng sốt, sự kinh ngạc trong đôi mắt cô lóe sáng, cô chậm rãi quay đầu lại nhìn HVH, nước mắt tiếp tục tuôn trào…
Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng nhìn cô, híp đôi mắt lại một nữa, đè nén luồng khí nóng đang chảy xiết trong người, hít thở thật sâu rồi mở miệng nói…
– Tôi nói rồi…tôi cũng không cưỡng bức phụ nữ…chỉ vì cô quá bướng bỉnh…
Hạ Tuyết nuốt nuốt nước miếng, hơi thở gấp ráp dồn dập, tiếp tục khóc, nói:
– “Tôi…tôi…tôi thực có lỗi…”, từng giọt từng giọt nước mắt của Hạ Tuyết lăn xuống…
Chương 14
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn những giọt nước mắt của Hạ Tuyết lăn dài trên má cô, chậm rãi đứng dậy không nói gì, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái nào, cúi người sửa sang lại quần áo…
Hạ Tuyết có chút kinh ngạc, trừng đôi mắt ướt nhèm của mình nhìn Hàn Văn Hạo…
Hàn Văn Hạo không nhìn cô, chỉ tỉnh táo đứng ở mép giường, nói thẳng với cô:
– “Nếu biết thỏa hiệp sớm một chút thì tôi sẽ không tức giận…”, HVH vẫn kiêu ngạo không ai sánh nổi…
Hạ Tuyết không dám nói chuyện nữa, khẽ khàng cắn môi, lau nước mắt, trầm mặc lấy áo khoát của mình mặc vào…
Hàn Văn Hạo vẫn như cũ, lạnh lùng nhìn cô…lúc này mới thấy được rõ khuôn mặt của cô gái mang nét đẹp Đông Phương này, khuôn mặt trái xoan, đôi môi động lòng người, đôi mắt xếch long lanh trong veo sáng ngời, lỗ mũi thật cao, gợi cảm mà trong sáng, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng hình cung của cô còn dính một chút máu, phỏng chừng là do lúc nãy giãy dụa…
Hạ Tuyết cắn khẽ môi dưới, trầm mặc, sợ hãi kéo áo khoát che kín sợi dây chuyền…
Hàn Văn Hạo nhìn thấy bộ dáng ấy của Hạ Tuyết, nhớ tới vừa rồi cô giãy dụa mạnh mẽ như thế nào, nên lại chủ động khiêu khích, hai tay bóp chặt chiếc cằm của cô, nâng khuôn mặt cô lên…
Hạ Tuyết hoảng sợ giống như bị rắn cắn, đôi mắt hơi rưng rưng, ánh mắt nhìn HVH phức tạp lẫn sợ hãi, hơi thở dồn dập…
Hàn Văn Hạo nhìn kỹ Hạ Tuyết, trong ánh mắt cô hiện lên sự ủy khuất cùng không cam lòng, hắn bực bội, chậm rãi nói:
– Như thế nào? Không phục?
– “Không có. . . . . . . . .”, Hạ Tuyết nhanh chóng đáp.
– “Hừ. . . . . .”, Hàn Văn Hạo vừa muốn nói gì thì nghe tiếng đập cửa vang lên…
Hàn Văn Hạo buông lỏng hai tay ra, thọc hai tay vào túi quần, rồi xoay người, chầm chậm nói:
– Vào đi
Hạ Tuyết lại cúi đầu, ngồi ở bên giường, muốn nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích…
Bí thư Tả An Na bước vào, liếc mắt nhìn thấy vị tổng giám đốc vẫn uy phong lẫm lẫm như cũ đang đứng ở mép giường, bên cạnh là một cô gái đang ngồi trầm mặc, đầu đầy mồ hôi, giữa hai người này phảng phất lộ ra một chút ý mập mờ…
Hàn Văn Hạo xoay người lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta. . . . . .
Tả An Na lập tức tập trung tình thần, khẽ gật đầu, nói:
– Có rất nhiều phóng viên cùng truyền thông tụ tập bên ngoài khách sạn Tam Á, không biết…Theo tin tức thu được từ nơi đó, họ biết được tối qua ngài họp mặt ở khách sạn cùng…”
Đôi mắt Hàn Văn Hạo lóe sáng, ánh mắt từ từ trở nên tức giận, bắn ra những tia sáng lạnh thấu da người…
Hạ Tuyết không khỏi chủ động ngẩn đầu, nhìn người đàn ông trước mắt này…
Hàn Văn Hạo lạnh lùng ngửa đầu nói:
– “Chính bởi vì cô, dám tùy tiện ném cây trâm ngọc hình con bướm của Hàn gia…cho nên mới làm cho tôi sáng nay không thoải mái!”
Hạ Tuyết cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật kỳ quái…Cô không rõ ý tứ của người này…
– “Chúng ta nên làm gì bây giờ, tôi vừa mới gọi điện cho người quản lý kim bài tập đoàn Tinh Mộng, hỏi hắn rốt cục là ai đã để lộ tin tức, hắn nói…”, Tả An Na nói.
– “Nói. . . . . .”, Hàn Văn Hạo lạnh lùng ra lệnh.
– “Hắn nói…đây là mệnh lệnh của cha ngài…”, Tả An Na nói.
Hàn Văn Hạo hơi hơi cười lạnh, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn thoáng qua Hạ Tuyết đang bàng hoàng mờ mịt, không hiểu gì…
– Cô ta không có cơ hội này…
Tả An Na cảm thấy kỳ quái, nhìn Hàn Văn Hạo…
– Kế hoạch của ngài phải…
Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc vào khuôn mặt Hạ Tuyết…
Hạ Tuyết cũng nhìn lại, hai tròng mắt cô như muốn lồi ra…
– Anh…anh…anh…anh nhìn tôi làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...