“Rốt cục cô gái đó là người nào…”, một vài người bắt đầu lảm nhảm
“Là cô gái này muốn giành người yêu với Hồ Điệp sao, gan cô ấy thiệt lớn quá đi, cô ấy không biết những người ái mộ Hồ Điệp là những người trung thành nhất và điên cuồng nhất sao”, có người nói như thế.
“Đoán chừng là thấy tiền sáng mắt, tìm được người yêu lợi hại là ông chủ kim cương, còn gì sợ nữa chứ?”
“Thật không biết xấu hổ, vừa nhìn thấy tiền thì hám liền”, một số người la lên.
Hạ Tuyết càng nghe thì cúi đầu càng thấp, trên mặt cảm thấy nhồn nhột, cố gắng che lại khuôn mặt của mình, cô sợ người khác nếu nhận ra được khuôn mặt của cô, sẽ bắt cô đi ngâm lồng heo…
“Bạn xem…Tổng giám đốc Hàn còn giúp cô ấy lau những vết son bị lem … trời ạ…”, lại có người kêu to.
Hạ Tuyết hoảng sợ đến toàn thân đều run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán đổ ra đầm đìa, ngẩng đầu nhìn lên màn ảnh, cô thấy khuôn mặt thâm tình của Hàn Văn Hạo đang kề sát khuôn mặt cô, sau đó lau nhẹ những vết son lem bên khóe môi cô…
“Điều này thật sự là quá đáng … cái ả đó không chết tử tế được”, những người ái mộ Hồ Điệp tức giận, tiếp tục nói.
Hạ Tuyết cắn chặt môi dưới, tức giận nhìn cảnh Hàn Văn Hạo đang hôn mình, ôm chặt chiếc eo cô, đẩy cô đi về phía trước, hết sức thân mật…Nhưng mà có ai biết, người đàn ông này vô cùng bá đạo, bây giờ cô rất muốn đem Hàn Văn Hạo xé thành tám mảnh, ném cho chó ăn!
“Lập tức thông báo cho những người ái mộ trong câu lạc bộ, phải tìm cho ra cái ả này!”, một người ái mộ Hồ Điệp khác, tức giận nói “làm như mình xinh đẹp không ai bằng, dám hướng về phía ống kính đắc ý như vậy, đơn giản là không đem Hồ Điệp của chúng ta để ở trong mắt!”
“Đúng đó!”, một học sinh cấp hai lập tức lấy điện thoại di động ra …
“Sao cô vẫn chưa đi?”, Hàn Văn Kiệt cầm báo cáo chẩn đoán bệnh, đi cùng một nhóm bác sĩ thực tập đến bên đám đông, nhìn Hạ Tuyết hỏi.
Mọi người lập tức quay đầu lại, tò mò nhìn về phía ấy …
Hạ Tuyệt nhanh chóng cúi đầu xuống, khẽ chớp chớp đôi mắt nói “Tôi…tôi…mắt tôi bị hạt cát bay vào, không nhìn thấy được…”
Hàn Văn Kiệt nghe thế, quay đầu lại, nhìn các bác sĩ thực tập phía sau lưng mình, nói “Mọi người đi trước đi…”
“Vâng”, các bác sĩ thực tập rối rít rời đi…
“Cô gái này thật quen mặt nha”, có người quay lại nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cảm thấy cô thật quen mắt…
Hạ Tuyết vừa nghe được lời này, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, như máu xông lên não, cô bước nhanh tới trước mặt Hàn Văn Kiệt, không nói hai lời, cầm ống tay áo blue trắng của Hàn Văn Kiệt lên lau mắt, sau đó, chui vào trong lồng ngực Hàn Văn Kiệt, lấy áo anh che lại khuôn mặt mình…
Hàn Văn Kiệt sửng sốt, xoay đầu nhìn thì thấy có rất nhiều bệnh nhân và bác sĩ thực tập nhìn mình với ánh mắt kỳ quái … Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nói “Giờ này là giờ gì còn đứng ở chổ này…nên trở về phòng bệnh thì hãy trở về … nên đi làm việc thì hãy về văn phòng làm việc …”
Mọi người nghe vị bác sĩ này nói thế thì cũng rối rít đi…
Hạ Tuyết sợ mất hồn, hết tránh bên trái lại né bên phải, không dám hé đầu ra ngoài …
Hàn Văn Kiệt cúi đầu nhìn người trong lồng ngực mình, sau đó liền thở dài nói “Áo của tôi bị cô kéo thành nhăn nhúm… hôm nay người giúp việc mới giúp tôi ủi thẳng…”
“A”, Hạ Tuyết vừa nghe được thì khuôn mặt lại đỏ bừng, thụt lùi về phía sau một bước, ngượng ngùng, cắn chặt chiếc môi dưới của mình, sửa lại chiếc áo blue trắng cho Hàn Văn Kiệt, rối rít nói “Thật xin lỗi…lút nãy tôi có chút nguy hiểm … không phải cố ý lôi kéo áo của anh … Thật xin lỗi a … xin anh dừng trách …”
Hàn Văn Kiệt không nói gì, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, bất đắc dĩ bật cười, nói “Cô thật là … rất nguy hiểm …”
“A”, Hạ Tuyết như vừa tỉnh mộng, nhìn Hàn Văn Kiệt hỏi …”Cái gì?”…
Hàn Văn Kiệt nhìn cặp mắt sáng long lanh của Hạ Tuyết, trong nháy mắt, liền nhàn nhạt nói “Mắt không phải bị hạt cát bay vào sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...