Hàn Văn Hạo nhàn nhạt cười, quay đầu nhìn Daniel, chậm rãi nói: “Xem ra Daniel tiên sinh nhất định phải có viên dạ minh châu này?” Daniel mỉm cười chậm rãi nói: “Nghe nói người Trung Quốc có câu ngạn ngữ, là ngàn vàng khó mua được trái tim, cuộc sống nên vì cái ưa thích của mình mà cố gắng, mới thể hiện được thành ý.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Hạo mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy! Thành ý đích thật là khó có được, vậy.
.
.
.
.
.
hôm nay chúng ta đấu lớn, bởi vì cái yêu thích của mình mà cố gắng lên! 200.000.000 !” Toàn trường khách quý lại một lần nữa sôi trào hừng hực, tất cả phóng viên trong ngoài nhao nhao phấn khởi giơ cameras quay hai người đàn ông tranh giành trong cuộc đấu giá thế kỷ! Rốt cuộc Hạ Tuyết chấn động nhìn Hàn Văn Hạo, thật không ngờ hắn lại vì vị hôn thê như vậy? Tần Thư Lôi cảm động nhìn Hàn Văn Hạo.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo nâng ly rượu đỏ, ʍút̼ nhẹ một cái. Daniel mỉm cười giơ tay, không đợi người chủ trì kêu giá, nói thẳng: “300.000.000 !” Hạ Tuyết nản lòng, cô lập tức nắm chặt cánh tay Daniel nói: “Daniel! NO!” Daniel quay đầu lại, mỉm cười khẽ nâng cằm của cô, nhìn vẻ mặt cô kinh hoảng như vậy, rất dịu dàng trầm giọng nói: “Nếu em sợ, hãy nhắm mắt lại, chờ một lúc, mở mắt ra, em sẽ nhìn thấy viên minh châu kia ở trước mặt em tỏa sáng”. Lúc này, Hạ Tuyết không thể nhịn được, nhìn Hàn Văn Hạo sắp giơ tay, cô bắt lấy cánh tay Hàn Văn Hạo, gầm nhẹ: “Tại sao không dám! ! Dừng lại đi!! Tôi cầu xin anh! Đem viên minh châu kia để cho tôi ! ! Tôi không muốn hai người tranh giành!” Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói: “Cô có tư cách ra lệnh cho tôi sao? Hàn Văn Hạo không thiếu tiền! Tôi muốn cái gì phải được cái đó, bất luận là ai cũng không ngăn cản được! !” Hắn nói xong, muốn nhấc tay ra giá, lại nghe một giọng nói trẻ con trong vắt vang lên.
.
.
.
.
.”300.000.001 !” Toàn trường, khách quý sửng sốt, Daneil và Hàn Văn Hạo vui vẻ, vẻ mặt hai người đàn ông đồng thời ngưng lại, nhìn về phía lối vào hội trường.
.
.
.
.
. Rốt cuộc, ánh đèn ở lối vào hội trường sáng lên, lại nhìn thấy một cô bé mặc áo lông màu trắng, chiếc váy nhỏ màu đen, mang đôi giày nhỏ màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, dưới sự bảo vệ của hai người vệ sĩ, vẻ mặt linh hoạt đi tới, đôi mắt to sáng ngời, đắc ý nhìn mọi người, thân hình nhỏ nhắn bỗng nhiên áp đảo toàn trường. “Hi Văn?” Daniel và Hạ Tuyết cùng gọi con gái. Hi Văn mỉm cười bổ nhào vào trong lòng mẹ, chu miệng nói: “Đi ra ngoài chơi đùa, không gọi con ! Thật là! !” Hạ Tuyết không biết làm sao cho phải, chỉ kinh ngạc nhìn con gái. “Hey! !” Daniel bật cười nhìn cô bé Hi Văn nói: “Tiểu thư xinh đẹp, lúc này con xuất hiện, là muốn làm gì?” “Con muốn viên minh châu kia!” Hi Văn lập tức vui vẻ vươn tay, dùng ngón tay nhỏ thon dài, chỉ viên dạ minh châu nói: “Con muốn viên minh châu kia! Con tự ra giá! !” Daniel bất đắc dĩ cười, vẫn dung túng và cưng chìu nói với người chủ trì: “Tôi là người giám hộ của cô bé, cô bé ra giá, tôi sẽ chịu trách nhiệm, viên minh châu có thể thuộc loại cô bé!” “Tốt! !” Người chủ trì lập tức cầm Microphone cao giọng nói: “Cô bé ra giá 300.000.001 ! Còn có ai ra giá cao hơn không?” Toàn trường đều nhịn không được nhìn về phía Hàn Văn Hạo.
.
.
.
.
. Trong một loạt ánh đèn flash nhoáng lên, rốt cuộc Hàn Văn Hạo quay đầu lại, ánh mắt nóng rực giống như con báo nhỏ, nhìn con gái.
.
.
.
.
. Hi Văn cũng trong ánh đèn flash, quay đầu lại, ánh mắt nóng rực giống như con báo nhỏ, nhìn cha.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết nhìn hai cha con đối mặt nhau, không so sánh không biết, vừa so sánh liền có cảm giác, hai cha con này khí thế cũng giống nhau, không buông tha người khác! “Ông chú!” Giọng nói trong vắt của Hi Văn gọi Hàn Văn Hạo nói: “Ra giá a!” Hàn Văn Hạo nhìn đôi mắt con gái lóe sáng lúc nhìn mình, lộ ra một chút khiêu khích, ánh mắt của hắn chớp lóe, khóe miệng cong nhẹ mỉm cười hỏi: “Cháu rất thích này viên minh châu này sao?” “Cháu rất thích viên minh châu này!” Hi Văn nói xong, ánh mắt kiện định nhìn ông chú, không chút nào sợ hãi, nói: “Người ra giá a!” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...