Đêm. Daniel mặc sơ mi trắng, cổ áo mở ra, quần dài trắng, ngồi trong phòng khách, lắng nghe tiếng sóng biển gào rít ngoài cửa sổ, đón gió thu mát mẻ, lặng yên xem văn kiện, Thanh Nhã cẩn thận pha một ly cà phê cho chủ nhân uống, Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn chủ nhân nói: “Chủ nhân, bây giờ người uống nhiều cà phê như vậy, đêm nay sẽ rất khó ngủ hay không?” Daniel chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, tiếp tục xem văn kiện. Thanh Nhã không dám nhiều lời, chuông cửa Phòng Tổng Thống vang lên, cô quay đầu lại thấy người giúp việc đã chạy ra ngoài, mở cửa, cô liếc mắt nhìn thấy hai mẹ con Hạ Tuyết bị ướt đẫm, ngơ ngác đứng ở cửa, ánh mắt mờ mịt, cô hoảng sợ kêu lên.
.
.
.
.
. Daniel lập tức đóng văn kiện, ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dáng của Hạ Tuyết và Hi Văn, hắn khϊế͙p͙ sợ đứng lên, nhanh chóng chạy đến trước mặt một lớn, một nhỏ, hỏi: “Trời ạ, hai người làm sao vậy?” Hi Văn có chút đau lòng ngẩng đầu nhìn mẹ.
.
.
.
.
. Daniel nhanh chóng nhìn về phía Hạ Tuyết.
.
.
.
.
. Nước mắt trong hốc mắt của Hạ Tuyết chưa khô, hai mắt có chút mờ mịt, cô không lên tiếng, chỉ chậm rãi nắm tay con gái đi tới, đầu óc choáng váng, cả người ngã vào trong lòng Daniel, Daniel kinh sợ ôm lấy Hạ Tuyết, lập tức căn dặn người giúp việc nói: “Mau chuẩn bị nước ấm, gọi bác sĩ, dường như cô ấy bệnh rồi !” “Vâng”.
Thanh Nhã đáp xong, lập tức mang theo vài người giúp việc, bận rộn làm việc. Daniel sốt ruột ôm Hạ Tuyết đã bị hôn mê đi vào phòng ngủ, Hi Văn đau lòng đi theo sát vào trong. Đêm lạnh, rất lạnh, mùa thu chưa đi qua, mùa đông chưa đến, nhưng lúc này thời tiết đã trở lạnh, rất lạnh, không khí có chút tiêu điều, may mà ánh đèn xanh nhạt trong phòng vẫn chiếu sáng.
.
.
.
.
. Daniel đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn biển đêm mênh ʍôиɠ, từng cơn sóng nhấp nhô, ánh mắt của hắn chớp động đầy suy tư. Cửa phòng tắm bật mở, Thanh Nhã và hai người giúp việc dìu Hạ Tuyết mặc váy ngủ trắng bước ra, đi đến bên giường, hai người giúp việc vén tấm chăn màu xanh đậm lên, Thanh Nhã đỡ Hạ Tuyết đã không còn hơi sức nằm lên giường, người giúp việc cẩn thận đắp chăn cho cô, Thanh Nhã mời bác sĩ và y tá đi vào, Daniel đau lòng ngồi bên giường, ôm nhẹ vai Hạ Tuyết, vừa xoa nhẹ lên mái tóc vừa tắm còn ẩm ướt, vừa nhìn bác sĩ tự tay đo nhiệt kế cho Hạ Tuyết, kết luận cô bị cảm lạnh dẫn đến nóng sốt, choáng váng, lập tức châm cứu cho cô hạ sốt, sau đó đem cái giá thép, treo chai truyền dịch hạ sốt, cầm mu bàn tay cô, cắm ống tiêm vào trong mạch máu.
.
.
.
.
. Hai mắt Hạ Tuyết nhắm chặt, toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, cô rất sợ truyền dịch như vậy, một cây kim cắm vào mạch máu, giống như bất cứ lúc nào, cô cũng có thể chết đi. Daniel đau lòng, bưng mặt Hạ Tuyết úp vào trong ngực mình.
.
.
.
.
. Bác sĩ quan sát tình huống thân thể Hạ Tuyết dần dần tốt lên, nóng sốt cũng hạ xuống, chờ truyền dịch xong, đo lại thân nhiệt không còn đáng ngại nữa. Lúc này Daniel nhẹ nhàng thở ra, nhìn Hạ Tuyết đã chìm vào giấc ngủ, mời bác sĩ và y tá tới khách phòng nghỉ ngơi, có tình huống gì, kịp thời điều trị, bác sĩ đi ra ngoài. Hi Văn lo lắng đứng bên giường, nhìn vẻ mặt tái nhợtcủa mẹ, cô bé nắm tay mẹ, nhếch môi, ánh mắt vẫn kiên quyết! Hạ Tuyết thần trí mơ màng, tròng mắt rối loạn, sâu kín nhìn về phía con gái, có chút ỷ lại vào con gái, nói: “Bảo bối, đêm nay ngủ với mẹ đi!” “Mẹ, mẹ độc lập một chút được không?” Hi Văn nói với mẹ: “Đau lòng ngã bệnh cũng không có gì ghê gớm, mẹ dũng cảm một chút, con về phòng trước đây”. Hạ Tuyết chỉ nhìn con gái, cười yếu ớt, nói: “Uh`m.
.
.
.
.
.
Ngủ ngon”. “Ngủ ngon!” Hi Văn lại gần mẹ, nhẹ nhàng hôn lên mặt mẹ, nói: “Vậy con về phòng ngủ trước.
Đừng để sốt nữa, con sẽ tức giận, con yêu mẹ”. Hạ Tuyết mỉm cười nhìn con gái, nói: “Uh`m.
.
.
.
.
.
Ngủ ngon.” Hi Văn hôn nhẹ Daniel, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó bóng dáng nhỏ bé của cô bé trở về căn phòng màu hồng của mình, nhìn Thanh Nhã vừa muốn theo vào, cô bé nói: “Mọi người không cần đi theo, một mình tôi là được rồi”. Hi Văn nói xong, rất bình tĩnh đi vào phòng mình, đóng cửa lại, tự lấy váy ngủ màu hồng của mình, đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong, cả người thơm mát, mặc bộ váy ngủ trẻ con, chân trần, đi tới trước bàn trang điểm nhỏ, lấy cái mũ len màu hồng đội lên, bình tĩnh nhảy xuống ghế, leo lên giường, đắp kín chăn lên đùi mình, trơ mắt nhìn ngọn đèn hello-kitty màu hồng trước bàn trang điểm, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, nước mắt trào ra, mũi cũng lập tức đỏ bừng, cô bé vội vã hít hít mũi, nước mắt lại nhỏ giọt xuống, cô bé vội vã vươn bàn tay nhỏ nhắn, lau nước mắt trêи mặt, vừa lau, vừa cúi đầu khóc nức nở.
.
.
.
.
. Hi Văn cúi đầu, nước mắt chảy từng dòng, nhỏ xuống mu bàn tay nhỏ……… .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...