Hàn Văn Hạo vô tình tàn nhẫn nhìn chòng chọc cô nói: “Cô có thể chết đi! ! Nhưng cuộc sống của con gái không phải do cô quyết định ! !” Hạ Tuyết nở nụ cười lạnh, vẻ mặt tức giận ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống, nhìn chòng chọc người đàn ông vô tình, gằn từng tiếng nói: “Không phải do tôi? Anh muốn làm gì? Kiện tôi ra tòa, tung tin vụ bê bối này sao? Hay phái người giết tôi, cướp con gái tôi đi? Tôi nói cho anh biết, tôi không sợ chết, tôi chết qua nhiều lần rồi, không ai có thể biết qua mùi vị tử vong như tôi! !” Hàn Văn Hạo cười lạnh, siết chặt cằm của cô, dường như muốn đem cả người cô bóp nát giữa ngón tay, chậm rãi nói: “Nếu cô thật sự muốn khiêu chiến với tôi, tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt! Hi Văn là con gái của tôi, mặc kệ cô xuất hiện với mục đích gì, nó vẫn là con gái của tôi! !” Hạ Tuyết cố nén cơn đau vì hắn bóp cằm bóp của mình, tức giận nhìn hắn nói: “Vậy thì thử xem xem! ! Tôi chân đạp đất, đầu không sợ đội trời! ! bây giờ trừ khi anh đầu hàng với tôi, đối với con gái, dù một chút anh cũng đừng nghĩ đến!” Hàn Văn Hạo duỗi ngón tay, điểm lên trán của cô, nói: “Tốt.
.
.
.
.
Tôi đã từng đã cảnh cáo cô, cô đừng chọc tôi ! ! Là cô tự tìm chịu tội! !” Hạ Tuyết cắn chặt răng, không nhận thua, ngửa mặt nhìn hắn! ! Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng xoay người lại, sửng sốt, thái độ lập tức dịu đi nhìn phía trước mặt, thấy Hi Văn, con gái đáng yêu của mình đang chống cây dù nhỏ, lưng mang ba lô nhỏ, đứng trong mưa, đôi mắt to tròn, thơ ngây đang nhìn mình chằm chằm, tròng mắt đầy thâm ý.
.
.
.
.
. Ánh mắt Hàn Văn Hạo nhanh chóng chớp động, nhìn con gái cao gầy đáng yêu đứng trước mặt mình, nhìn ánh mắt to tròn sáng lấp lánh của cô bé, cái mũi cao cao, đôi môi mỏng mềm mại, hôm nay vừa so đo với cô bé, trong lòng của hắn dâng lên một tình cảm sâu sắc, vẻ mặt hắn không nhịn được trở nên nhu hòa, nhìn chằm chằm con gái, nhẹ nhàng kêu: “Hi Văn?” Hi Văn rất bình tĩnh nhìn Hàn Văn Hạo, sau đó trừng đôi mắt to tròn tò mò nhìn mẹ đang thở hổn hển rơi lệ, cô bé không lên tiếng, ánh mắt kiên định chống cây dù nhỏ, từng bước một giẫm lên bụi cỏ ướt đẫm, đi tới trước mặt mẹ, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ! What’s wrong?” Hạ Tuyết cúi đầu nhìn con gái, cười buồn, rơi lệ nói: “Mẹ không sao.
.
.
.
.
.” Hi Văn lại vươn ngón trỏ, chỉ vào giọt nước mắt trêи mặt mẹ, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Nhưng mẹ chảy nước mắt, mẹ lại khóc nữa rồi.” Hạ Tuyết vội vàng đứng dậy, trong mưa, lau nước mắt của mình, thở dài một hơi nhìn con gái, miễn cưỡng cười nói: “Mẹ không sao! Vừa rồi mẹ.
.
.
.
.
.
Chỉ là diễn kịch.
.
.
.
.
.” Rốt cuộc, Hi Văn quay đầu lại, nhìn thấy ôm chú vừa gặp sáng hôm nay, ánh mắt cô bé trong suốt nhìn ông chú, hỏi: “Diễn kịch cùng ông chú này sao? nhưng hắn không phải là diễn viên a, hắn cũng đóng phim sao?” Đột nhiên Hạ Tuyết không biết nói gì, ánh mắt chớp một cái nhìn con gái.
.
.
.
.
. Lồng ngực Hàn Văn Hạo phập phồng nhìn con gái, nhìn ánh mắt con gái vẫn bình tĩnh, dường như cảm giác được trong lòng cô bé có cách nhìn tinh tế, hắn chậm rãi nắm chặt quả đấm.
.
.
.
.
.Hi Văn Quả nhiên Hi Văn nhìn Hàn Văn Hạo, ánh mắt giống như con báo nhỏ, đột nhiên bắn tới hắn, cắn răng nói: “Tại sao chú muốn tổn thương mẹ cháu? Chú không biết, người mẹ là không thể bị tổn thương sao? Chú không có mẹ sao? Chú có biết mẹ cháu, bởi vì sinh ra cháu, thiếu chút nữa đã chết sao?” Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm con gái, đột nhiên không nói nên lời. “Hi Văn.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết nhỏ tiếng gọi con gái. Hi Văn lại ngẩng lên đầu nhìn mẹ, đôi mắt to đầy nước mắt, miệng mếu máo, nước mắt dọc theo khóe miệng rơi xuống, nghẹn ngào lo lắng nói: “Mẹ, không phải mẹ nói buổi tối đừng ra ngoài sao? Mẹ là cô bé quàng khăn đỏ a, buổi tối, có sói xám lớn tới bắt nạt mẹ! Mẹ không chịu nói cho con biết cha ở đâu, mẹ nói cho con biết cha ở đâu, con tìm cha, nói cha tới bảo vệ mẹ.
.
.
.
.
.” Trong lòng Hạ Tuyết chợt đau nhói, thân thể co quắp mãnh liệt, đau lòng nhìn con gái, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.
.
.
.
.
. Hi Văn rơi lệ nhìn mẹ, năn nỉ khóc nói: “Mẹ nói cho con biết, cha ở đâu, con muốn đi tìm cha, con muốn cha đến bảo vệ ẹ, được không ?” Hạ Tuyết kϊƈɦ động, khổ sở, hai tay che lại miệng, nước mắt xẹt qua mu bàn tay nhỏ giọt xuống.
.
.
.
. Hi Văn nhìn mẹ khóc đến như thế thương tâm, cũng đau lòng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, đừng tưởng rằng mẹ là diễn viên thì mẹ muốn khóc a, mẹ kiên cường một chút, đừng ở trước mặt người lạ chảy nước mắt, điều này không phải mẹ dạy cho con sao? Mẹ nói, chúng ta không cần để người khác đồng tình, mặc dù không có ba ba, chúng ta cũng không cần để cho người khác đồng tình.
.
.
.
.
.
Phải sống cao quý một chút! Chúng ta là người uống rượu nho để sống sót a.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, gắt gao nhìn chằm chằm con gái.
.
.
.
.
. Hi Văn đi đến trước mặt mẹ, chống cây dù nhỏ, nhìn mẹ vẫy tay nói: “Mẹ ngồi xổm xuống!” Trong lòng Hạ Tuyết đau nhói, ngồi xổm xuống, rơi lệ nhìn con gái.
.
.
.
.
. Hi Văn vừa khóc, vừa hít cái mũi đỏ bừng, vừa đặt cây dù xuống, cầm ba lô nhỏ của mình, dùng bàn tay nhỏ bé non nớt, từ trong ba lô móc ra khăn giấy, vừa lau nước mắt ẹ, vừa nói: “Đồ ngốc, tại sao khóc như vậy chứ, lau nước mắt cũng lau không xong..
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết bất đắc dĩ nở nụ cười, trong lòng chua xót, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.
.
.
.
. Hi Văn tiếp tục lau nước mắt, cô bé cũng rơi lệ nói: “Đừng khóc, nếu mẹ về nước mà thương tâm như vậy, chúng ta trở lại Pháp có được hay không? Mỗi tối, mẹ gặp ác mộng, con sẽ bắt thật nhiều thật nhiều đôm đốm ẹ nhé.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết lập tức ôm con gái vào lòng, nghẹn ngào nói: “Mẹ không sao, chỉ xúc động một chút, nhưng đã hết rồi, đều đã hết rồi”. Hi Văn dựa trong lòng mẹ, im lặng khóc một lúc lâu, hung tợn quay đầu lại, nhìn ông chú nhẫn tâm, cô bé bỗng nhiên tức giận đi đến trước mặt ông chú kia, hung hăng đánh vào cánh tay hắn! ! Hàn Văn Hạo cúi xuống, gắt gao nhìn con gái, không nhúc nhích! Hi Văn nhếch môi, mặc cho nước mắt tuôn ra, vẫn cố đánh ông chú kia, hung hăng nói: “Nếu chú còn dám khi dễ mẹ! cháu nhất định sẽ không bỏ qua chú! ! Đừng chọc cháu! !” Hàn Văn Hạo nghe giọng điệu này, kϊƈɦ động nhìn con gái, nhẹ giọng kêu: “Hi Văn!” “Chú đừng gọi cháu! ! Chú không có tư cách gọi tên cháu! !” Hi Văn vung nắm tay nhỏ, đánh Hàn Văn Hạo một cái, hung hăng nói: “Nếu cha cháu đến đây, cháu nhất định để cho hắn đánh chết chú! !” Hàn Văn Hạo lại nhìn con gái chằm chằm, lúc vừa định tiến lên, đã nhìn thấy Hi Văn đeo ba lô nhỏ trêи lưng, chống cây dù nhỏ, đi tới trước mặt mẹ, nắm tay mẹ nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi! Chúng ta đừng nói chuyện với hắn! Hắn là một tên bại hoại! ! Con không muốn gặp tên bại hoại này! !” Hạ Tuyết đau lòng nhìn con gái, lúc nảy lòng cứng rắn như đá, lòng tức khắc mềm nhũn, vừa định khẽ gọi con gái.
.
.
.
.
. “Đi thôi”.
Hi Văn kéo tay mẹ bước đi, vừa lau nước mắt vừa nói: “Sau này đừng yếu đuối như vậy!” Hạ Tuyết theo bàn tay nhỏ bé của con gái bước thẳng, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo cũng nhìn chằm chằm cô.
.
.
.
.
. Hi Văn vừa nắm tay mẹ, vừa nghĩ đến lời của mẹ nói: “Tôi từng có một ý muốn duy nhất đối với anh, anh là cha của đứa bé.
Tôi trở về vì nó có tâm nguyện muốn gặp cha! ! Nhưng là hôm nay, tôi xem ra không cần thiết nữa! Nếu anh không tin tôi có khả năng chống lại anh, vậy thì anh có thể thử xem! ! Nhưng đừng đụng đến ranh giới cuối cùng của tôi! ! Anh không biết cái gọi là buồn nôn, dùng lời nói giẫm đạp người khác đến cực điểm! ! Anh không có tư cách nói chuyện với tôi dù chỉ một chút! Cuộc đời của tôi, tự tôi biết mình làm thế nào để kiêu ngạo, không cần anh nhắc nhở tôi!! Anh cút đi! ! Anh lập tức cút cho tôi ! Ngat cả khi tôi ôm Hi Văn nhảy xuống biển chết rồi, tiêu tan thối rữa, chúng tôi cũng không có chút quan hệ với anh! ! Trêи người Hi Văn chảy dòng máu ác ma của anh, với tôi mà nói, đó chính là một loại sỉ nhục! !” Nước mắt Hi Văn lăn xuống, cũng không quay đầu lại, nắm tay mẹ, vô cùng kiên định nói: “Mẹ, sau này hai nguời chúng ta, không cần lo lắng, có con, không ai có thể khi dễ mẹ! Cha cũng không được!” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...