Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng nói: “Con bé thường ngày luôn bắt chước người lớn, nói lời kỳ quái, bởi vì con bé lớn lên bên cạnh ông nội Tổng Thống, không giống với các đứa bé bằng lứa tuổi mình.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt mỉm cười không lên tiếng, tiếp tục nghe mạch.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt.
.
.
.
.
. “Con bé hỏi tôi, có yêu thích mẹ cháu hay không?” Hàn Văn Kiệt mỉm cười đổi cánh tay kia của Hạ Tuyết tiếp tục nghe mạch. Hạ Tuyết thở dài một hơi, vỗ lên trán của mình, bất đắc dĩ, cắn răng nói: “Tôi biết ngay mà! !” Ánh mắt Hàn Văn Kiệt có chút dịu dàng, nhìn cô, lại cúi đầu nghe mạch nói: “Cô biết cái gì?” Hạ Tuyết có chút bất đắc dĩ nói: “Con bé nghĩ anh là ba của nó!” Hàn Văn Kiệt nhịn không được nở nụ cười.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Anh đừng để ý a! Con bé này không phải là đứa bé bình thường, nó luôn có cách nhìn riêng, đây đều là ông nội Tổng Thống dạy dỗ, mẹ Daniel là phụ nữ một cao quý xinh đẹp, khi nói chuyện, cũng vô tình bộc lộ ra cách nghĩ riêng thật mạnh mẽ, từ nhỏ Hi Văn đã mưa dầm thấm đất, bộ dáng trở thành quỷ linh tinh.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, nghe xong mạch, xoay ghế lại bàn, nói: “Tôi kê cho cô một ít thuốc, điều trị một chút, cô bị nóng gan, có thể là nguyên nhân này, gây ra những cơn ác mộng, hơn nữa, phải thả lỏng tâm trạng một chút, bây giờ cô là diễn viên, phải tự điều chỉnh bản thân mình.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười nói: “Kê thuốc Đông y sao.
.
.
.
.
.
không phải là rất đắng sao?” Hàn Văn Kiệt vừa lê đơn thuốc, vừa mỉm cười nói: “Thuốc gì cũng sẽ không uống ngon, những thứ thuốc kháng sinh kia ngọt, nhưng đối với thân thể có tác dụng không tác.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết ngã người vào trêи sofa, quay đầu nhìn bộ dáng con gái ngủ say, cô không khỏi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái nói: “Hi Văn chạy tới đây đã bao lâu rồi?” “Hơn một giờ, cùng tôi chẩn đoán bệnh một hồi lâu, nhưng có thể là bị lệch múi giờ, không chịu nổi nữa đã ngủ, một chút cũng không sợ lạ, đúng là một cô bé ngây thơ, trong sáng, có chút giống cô, nhưng suy nghĩ rõ ràng hơn cô, xử lý sự việc gọn gàng ngăn nắp, xem ra ba của con bé là một người vô cùng ưu tú.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt mỉm cười đơn thuốc, nói. Trong lòng Hạ Tuyết có chút căng thẳng, nghĩ đến thân thế của Hi Văn, cô không khỏi lo sợ, nhịn không được ngẩng đầu nhìn gương mặt trầm tĩnh của Hàn Văn Kiệt, trong lòng cô không khỏi ảm đạm, suốt đời chia cách.
.
.
.
.
. Hàn Văn Kiệt vừa ghi đơn thuốc, vừa hỏi: “Tại sao không nói nữa?” “Tôi.
.
.
.
.
.
Đột nhiên không biết nói gì.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết thật lòng nói. Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, hỏi: “Có phải tôi nhắc đến cha của con bé làm cho cô không vui hay không ?” “Không có.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết cười khổ nói. Hàn Văn Kiệt nghiêm túc nhìn Hạ Tuyết, nói: “Đã nhiều năm rồi, vẫn không thể quên được sao? Tôi có cảm giác cô cũng không trách cha của con bé.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết đột nhiên bật cười nhìn Hàn Văn Kiệt nói: “Tôi không có thói quen oán hận người khác.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt thâm sâu nhìn nụ cười xinh đẹp của Hạ Tuyết, thái độ có chút cam chịu và đè nén.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt mỉm cười hỏi: “Tôi chỉ cảm ơn hắn, để cho tôi có Hi Văn.
.
.
.
.
.
Anh nên biết, ba, mẹ của tôi mất sớm, tôi cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau, tôi chỉ có một người thân, sau này có Hi Văn, trêи cuộc đời này, tôi lại có thêm một người thân, loại cảm giác này rất tốt đẹp.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt mỉm cười, tiếp tục viết đơn thuốc.
.
.
.
.
.”Nhưng không liên lạc với cha con bé sao?” Hạ Tuyết không biết trả lời thế nào, lần cuối cùng, cha con bé để lại hình ảnh buổi tối 6 năm trước, cô vừa khóc vừa cười, buổi tối ấy, cô buồn bã tuyệt vọng đáng sợ.
.
.
.
.
. Hàn Văn Kiệt cũng không lên tiếng, xé đơn thuốc, nhìn Hạ Tuyết nói: “Cô ở đây chờ tôi một chút, tôi ra ngoài lấy thuốc Đông y cho cô.
.
.
.
.
.” “Không cần.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết vội vàng đứng lên nói: “Anh bận rộn, giữa trưa, cần phải nghỉ ngơi, tôi lấy thuốc đơn về nhà, bảo người giúp việc đến hiệu thuốc Đông y lấy cho tôi là được!” “Chờ tôi.
.
.
.
.
.” Hắn vẫn như sáu năm trước, giơ tay ấn cô ngồi xuống, hắn đi nhanh ra ngoài. Hạ Tuyết đành phải bất đắc dĩ ngồi trêи sofa, quay đầu nhìn con gái vẫn ngủ say, cô cười khổ nói: “Mẹ và PAPA mấy năm nay yêu con như vậy, nhưng vẫn không ngăn được con muốn đi tìm cha sao?” Con gái tiếp tục ngủ say, trêи trán có chút mồ hôi.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết vội vàng lấy khăn tay, ngồi xổm trước mặt con gái, đau lòng lau đi mồ hôi trêи mặt con bé, vừa lau vừa nhìn lông mi thật dài bao trùm xuống mí mắt dưới, có chút đáng yêu, Hạ Tuyết nở nụ cười, hốc mắt ửng đỏ.
.
.
.
. Vài phút sau, Hàn Văn Kiệt cầm hai túi thuốc, mỉm cười đi về phòng khám, nhìn thấy cửa phòng khám mở ra, phát ra một ít ánh sáng, ánh mắt của hắn sựng lại, nhớ sáu năm trước, phòng bệnh kia trống trơn, chỉ có phong thư màu xanh, vẻ mặt của hắn hơi tối sầm lại, bước chân chậm chạp, từng bước một đi đến trước cửa phòng khám, nín thở, nhìn thấy Hạ Tuyết đang ngồi một bên, vô cùng an tĩnh chờ đợi, hắn đột nhiên cười, đem thuốc Đông y đặt trêи bàn làm việc, nói với Hạ Tuyết: “Thuốc này, nhớ một ngày nấu ba lần, sau khi ăn xong mới uống.
.
.
.
.
.
Bình thường đừng ngủ quá muộn, nếu thường xuyên quay phim, ngủ được không an ổn, cô đến đây, tôi điều trị cho cô một chút.
.
.
.
.
.” “Uh`m.
.
.
.
.
.
Biết rồi.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết mỉm cười nói. “Lúc nảy tôi nhìn thấy cửa phòng khám mở ra, nghĩ cô đã rời khỏi, giống như sáu năm trước.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết cười nhạt nói. Hạ Tuyết bật cười nói: “Tôi đã không phải đứa bé, sẽ không quá cực đoan mà rời khỏi, ít nhất phải nói một tiếng tạm biệt mới đi.
.
.
.
.
.” Cô nói xong, không nhịn được nhìn hắn.
.
.
.
.
. Hàn Văn Kiệt mỉm cười. “Thời gian sáu năm rồi, Bác sĩ Hàn vẫn đẹp trai như trước kia, không! Càng đẹp trai hơn ! Khi nào thì.
.
.
.
.
.
Chuẩn bị cùng Mộng Hàm tiểu thư kết hôn?” Hạ Tuyết nhìn trong mắt hắn có chút dịu dàng, nhàn nhạt hỏi. Hàn Văn Kiệt mỉm cười cầm ly trà, nói: “Mùa đông năm nay.
.
.
.
.
.
trước hoặc sau Lễ Giáng Sinh thôi.
.
.
.
.
.
Cô ấy thích ngày hôn lễ vui vẻ, từ trước đến giờ, cô ấy thích náo nhiệt, chừng vài ngày nữa, chúng tôi đi chụp hình cưới rồi.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết nghe xong, mỉm cười nói: “Thật vậy chăng? Chúc mừng anh”. .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...