Hàn Văn Hạo nghe xong sửng sốt, hỏi: “Người nào?” Hàn Văn Kiệt không tự giác cười rộ lên, vừa muốn nói chuyện, lại nghe tiếng nói từ đằng xa đưa đến……”Chúc mừng lễ đính hôn Hàn Tổng giám đốc.
.
.
.
.” Mọi người sửng sốt, quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Thiên Thiên và Cẩn Nhu đang bưng ly sâm banh đi tới, vẻ mặt tươi cười. Hàn Văn Hạo nhìn hốc mắt Dạ Thiên Thiên đỏ bừng, ánh mắt của hắn lóe lên, hơi nâng ly, bình tĩnh nói: “Cám ơn!” “Chúc mừng.
.
.
.
.
.” Cẩn Nhu cũng mỉm cười hơi nâng ly.
.
.
.
.
. Tần Thư Lôi cũng mỉm cười nâng chén nói cám ơn, sau đó nhìn về phía Dạ Thiên Thiên, ánh mắt trong suốt, phải biết rằng mặc dù cô lớn lên tại nước Anh, đi học tại Học viện Hoàng gia, nhưng dù sao cô ở đất nước lãng mạn này, đối với tình yêu luôn vô cùng phóng khoáng, cô biết Dạ Thiên Thiên đã từng là tình nhân mấy năm của Hàn Văn Hạo, cô vẫn hướng về Dạ Thiên Thiên nâng ly, tao nhã mỉm cười nói: “Cám ơn cô hôm nay tới tham dự lễ đính hôn của chúng tôi.
.
.
.
.
.” Dạ Thiên Thiên nhàn nhạt nhìn Tần Thư Lôi, đột nhiên cười, xem ra Hàn lão gia tự mình chọn lựa con dâu, chính xác ánh mắt thật tốt, hiểu rõ đạo lý, tao nhã hào phóng, giơ tay nhấc chân, cũng đều dịu dàng lễ độ.
.
.
.
.
.
Dạ Thiên Thiên cảm thán, nhìn Tần Thư Lôi mỉm cười nâng ly nói: “Cám ơn cô mời tôi tham gia lễ đính hôn.
.
.
.
.
.” Hai phụ nữ trước ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng chạm ly, sau đó đem rượu uống một hơi cạn sạch, nước mắt Dạ Thiên Thiên lăn xuống, đem ly rượu giao cho nhân viên phục vụ, xoay người rời khỏi.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn theo bóng dáng của cô biến mất trước thảm đỏ, không nói câu nào. Cẩn Nhu cũng chỉ im lặng cáo lui, đi theo Dạ Thiên Thiên đi ra ngoài. Tần Thư Lôi biết có một số việc, không thể miễn cưỡng, cho nên cô đành đem ly rượu cất xong, đưa tay luồn vào trong khuỷu tay Hàn Văn Hạo, tao nhã cười nói: “Chúng ta đi gặp mặt trưởng bối đi.
.
.
.
.
.” “Uhm.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Hạo đáp lời, đi về phía cha mẹ hai bên. Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm nhìn theo cô dâu chú rể vừa mới rời khỏi, Mộng Hàm rất bội phục cười nói: “Hào phóng như vậy, thật sự là hiếm thấy, quả nhiên là Học viện Hoàng gia đào tạo ra người nổi tiếng.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt chau mày, nhẹ nhàng nắm cằm vị hôn thê, cảm động cười nói: “Như thế nào? Trong lời nói của em không giống như là tán thành cho người ta!” Mộng Hàm có chút bướng bỉnh nói: “Em chỉ cảm thấy cô ấy quá bình tĩnh …….
Anh cả và Dạ Thiên Thiên mới chia tay chưa đến một tháng, đã cùng cô ấy ở chung một chỗ rồi.
.
.
.
.
.
Anh nói, đổi lại là người khác, có thể bình tĩnh sao? Ngược lại em cảm thấy đêm nay người bình tĩnh chính là Dạ Thiên Thiên, cô ấy vẫn ước mơ có thể gả cho anh cả!” “Đúng vậy!” Hàn Văn Vũ cũng tiếc nuối nói: “Anh cảm thấy Dạ Thiên Thiên không sai! Anh cả cũng không giống như người vì sự nghiệp mà phải làm như vậy, tại sao không cưới cô ấy?” “Không yêu cô ấy, thì muốn thả cô ấy đi.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt đưa ly rượu lên môi, ʍút̼ nhẹ một ngụm, trong đầu quay cuồng tin tức Hạ Tuyết về nước, nhớ lúc trước khi cô rời đi, vẫn còn là một cô gái ngây thơ, vui vẻ.
.
.
.
.
. “Vậy tại sao lại muốn cùng ở chung với người ta sáu năm?” Hàn Văn Vũ có vẻ có tinh thần chính nghĩa. “Chuyện tình cảm rất khó nói.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nói: “Lúc đó cho rằng đã yêu …… nhưng đột nhiên lại không thích nữa.
.
.
.
.
.
anh và tôi cùng chung một chỗ, tôi và anh cùng chung một chỗ, đây là chuyện tự nguyện của hai bên, không thể cho là trách nhiệm của một bên.
Tổn thương, rồi yêu, yêu rồi lại bị tổn thương.
.
.
.
.
.” Mộng Hàm nhìn vị hôn phu nói: “Như thế nào? Có vẻ như anh trở thành chuyên gia tình yêu?” Sau sáu năm, Hàn Văn Kiệt càng bình tĩnh và tao nhã, giơ tay nhấc chân gian, đều có một loại phong thái cao quý, chững chạc, hắn nhàn nhạt cười, nắm nhẹ cằm hôn thê của mình nói: “Có một quỷ linh tinh như em vậy, có thể không trở thành chuyên gia tình yêu sao? Mỗi ngày hỏi anh có yêu em hay không!” Mặt Mộng Hàm đỏ lên, nhìn bộ dáng Hàn Văn Vũ như đang giễu cợt, cô hừ một tiếng, vỗ nhẹ vai hôn phu mình nói: “Anh đó, anh đó! ! Thật là, Tại sao lại ở trước mặt anh hai nói em như vậy? Khi nào thì chúng ta kết hôn?” Hàn Văn Kiệt mỉm cười nghĩ nghĩ, ánh mắt dịu dàng, nhìn hôn thê của mình nói: “Năm trước anh nói muốn kết hôn, em nói có một dự án muốn triển khai, kêu năm sau đi.
.
.
.
.
.
Năm sau, anh hỏi muốn hay không, em nói năm nay có nhãn hiệu xe ô tô mới cho ra thị trường, nói năm nay đi.
.
.
.
.
.
Như thế nào? Năm nay muốn kết hôn sao ?” Vẻ mặt Mộng Hàm triệt để đỏ, cô có chút ngượng ngùng nhìn Hàn Văn Kiệt, chân thành nói: “Năm nay chúng ta kết hôn đi?” Hàn Văn Kiệt thần bí cười, đưa ly rượu lên môi, uống một hơi cạn sạch, cố ý cười nói: “Năm nay anh không có thời gian!” “Anh.
.
.
.
.
.” Mộng Hàm vừa nói vừa cười. Hàn Văn Kiệt cũng cười. Hàn Văn Vũ nhìn anh cả và em trai đều có chỗ đằm thắm như vậy, hắn tức giận nói: “Tôi nói cho các người biết, năm nay tôi nhất định phải kết hôn!! Tôi nhất định phải cưới Hạ Tuyết! ! Sau khi cô ấy trở về, tôi phải bắt cô ấy đặt trong lòng bàn tay, ngậm vào trong miệng, bỏ vào ở trong túi, tôi muốn mua rất nhiều dê con cho cô ấy nuôi! !” “Ha ha ha.
.
.
.
.
.” Mộng Hàm nhịn không được nở nụ cười. Ánh mắt Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt lóe lên, nói: “Em không biết cô ấy có thể trở về.
.
.
.
.
.
Không biết cô ấy bây giờ ra sao.
.
.
.
.
.” “Đúng vậy, không biết cô nhóc kia ra sao rồi, thật sự anh rất nhớ cô ấy …..” Hàn Văn Vũ thở dài. “Đang nghĩ đến ai vậy?” Hàn Văn Hạo dắt vị hôn thê đi đến trước mặt bọn họ, hỏi. “Không có!” Hàn Văn Vũ không có hứng thú nói. Hàn Văn Hạo nhìn em trai liếc mắt một cái, không để ý tới, đỡ Tần Thư Lôi hơi có cảm giác say, muốn vào phòng nghỉ ngơi, đi qua phía sau sân khấu, sau đó đi vào phòng nghỉ sang trọng, vừa vặn phòng nghỉ này là hướng cảnh biển.
.
.
.
.
. Tần Thư Lôi vừa đi vào phòng nghỉ sang trọng, nhìn thấy cảnh biển ngoài cửa sổ sát đất, cô thở dốc một hơi, mỉm cười nói với Hàn Văn Hạo: “Em thật sự sắp mệt chết rồi.
.
.
.
.
.” “Nghỉ ngơi một chút đi!” Hàn Văn Hạo hơi cười.
.
.
.
.
. Tần Thư Lôi nhìn Hàn Văn Hạo thật lâu, cởi giày cao gót ra, đi chân trần đứng trước mặt ở Hàn Văn Hạo, hai mắt phát ra nhu tình nhìn Hàn Văn Hạo.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo cũng chậm rãi nhìn cô.
.
.
.
.
. Tần Thư Lôi đi chân trần bước lên, gần bên người Hàn Văn Hạo, vươn hai tay ôm cổ của hắn, dịu dàng như nước nói: “Chúng ta thật sự đính hôn rồi sao? Chúng ta biết nhau thời gian ngắn ngủn chỉ trong một tháng, anh bằng lòng cưới em sao?” Hàn Văn Hạo vươn hai tay, ôm nhẹ eo nhỏ nhắn của cô, cách lớp áo mềm mại, siết nhẹ chiếc eo mảnh khảnh của cô, chậm rãi cúi đầu nói: “Không phải chúng ta vừa mới cử hành lễ đính hôn sao?” “Nhưng.
.
.
.
.
.” Đôi mắt đẹp của Tần Thư Lôi khẽ chớp, nhìn khuôn mặt hoàn hảo của hắn, có chút thẹn thùng và chờ mong, nhìn đôi môi mỏng của hắn nói: “Nhưng anh.
.
.
.
.
Còn chưa hôn em.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn cô.
.
.
.
.
. .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...