Hạ Tuyết mặc áo khoác, nắm chặt điện thoại di động, đứng ở hành lang, đối diện với hồ sen, hạ quyết tâm, tức giận vung tay một cái, ném chiếc điện thoại bay lên không trung, sau cùng chìm vào đáy hồ.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết dùng sức lau nước mắt trêи mặt mình, tức giận nói với mình: “Hạ Tuyết, đừng khóc! Đừng khóc! Không có việc gì ! Vừa rồi mình chỉ yếu đuối một chút, hiện tại không có việc gì !” Lời của cô vừa nói xong, bàn tay lướt qua nước mắt.
.
.
.
. “Hi! Xảy ra chuyện gì vậy?” Daniel ôm Hạ Hân đang ngủ say, đi tới, nhìn thấy Hạ Tuyết đột nhiên khổ sở khóc, hắn tò mò hỏi. Hạ Tuyết vội vàng lắc đầu.
.
.
.
.
. Daniel nghĩ nghĩ, đi đến phía sau cô, nhẹ nhàng vươn tay, một tay ôm Hạ Hân, một tay kéo vai Hạ Tuyết vào ngực mình, mặc dù không biết cô xảy ra chuyện gì, nhưng hắn rất chân thành an ủi.
.
.
.
.
.”Không có việc gì.
.
.
.
.
.
Không có việc gì.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết tựa trong lòng Daniel, nước mắt ngừng chảy xuống.
.
.
.
.
. Daniel cúi xuống thấy dáng vẻ Hạ Tuyết trong lòng hắn như vậy, hắn lập tức nói: “Mẹ tôi nói, phụ nữ Trung Quốc, đang ở cữ không thể chảy nước mắt, bởi vì khóc sẽ không tốt cho hai mắt.
.
.
.
.” Hạ Tuyết vừa lau nước mắt, vừa lẩm bẩm: “Dường như cái gì anh cũng không biết.
.
.
.
.
.” “Đương nhiên!” Daniel vô cùng kinh ngạc cúi đầu, nhìn Hạ Tuyết cười nói: “Bởi vì cả ngày hôm nay tôi gọi điện thoại ẹ tôi, hỏi xem làm sao chăm sóc tốt cho cô!” Hạ Tuyết lập tức ngẩng đầu lên nhìn Daniel, có chút kinh ngạc hỏi: “Mẹ của anh cũng biết sự tồn tại của tôi sao? Bà sẽ không nói anh ngốc chứ.
.
.
.
.
.” “NO!” Daniel mỉm cười nói: “Bà cảm thấy tôi vô cùng gentelman! Nên muốn chăm sóc cho cô! Nếu không phải vì tôi, cô cũng sẽ không như vậy! sau này tôi nhất định chăm sóc cho cô và baby!” Hạ Tuyết nghe câu này không khỏi buồn cười, nói: “Anh thôi đi! Lại còn chăm sóc sao! Anh có biết muốn chăm sóc ột người, sẽ rất vất vả sao? chịu trách nhiệm cuộc sống của một người, có bao nhiêu khó khăn sao?” “IS-OK!” Daniel vô cùng khẳng định, cười nói: “I love it” Hạ Tuyết thở dài, không để ý hắn, chỉ nói: “Tôi hơi lạnh!” “Chúng ta trở về phòng đi! Lát nữa, tôi đi xem Hi Văn, mẹ tôi nói, buổi tối lúc bảo bối ngủ, rất dễ đá chăn, vừa rồi lúc tôi phát hiện nó ngáp, thân thể rất dài dài, OH-MY-GOD! Thật đáng yêu! SO LOVELY!” Daniel càng nói càng hưng phấn, thậm chí vui vẻ nở nụ cười, ôm chặt vai Hạ Tuyết, tiếp tục đi.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết không nhịn nổi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Daniel, người đàn ông này trong đêm mưa thê lương, phát ra sự chân thành và đáng yêu, cô đột nhiên cười, suy nghĩ thế giới này tại sao lại có người đàn ông ngốc như vậy? “Lạnh không?” Daniel dùng sức siết nhẹ bờ vai nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, để cho cô tựa sát trong lòng mình! Hạ Tuyết lắc đầu.
.
.
.
.
. Cứ như vậy, một nhà ba người đi vào trong phòng bệnh.
.
.
.
.
. Daniel ôm Hạ Hân đặt trêи giường trước, sau đó đỡ nhẹ Hạ Tuyết nằm trêи giường, cưng chìu nói: “Về sau đừng một mình rời giường, mẹ tôi nói, người mẹ mới vừa sinh bảo bối không thể xuống giường, nếu không, sau này chân sẽ rất đau.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.
.
.
.
.
. Daniel không nhìn Hạ Tuyết, chỉ kéo cái chăn thật dài, đắp lên người hai chị em Hạ Tuyết, còn hắn đi đến ghế dựa ngồi ở bên giường, nhẹ nắm tay Hạ Tuyết, mỉm cười nói với cô: “Cô nghỉ ngơi đi.
.
.
.
.
.
Tôi ở đây canh chừng cho cô.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết nhẹ nhàng buông lỏng tay hắn, sau đó nhìn hắn nói: “Anh mau trở về đi thôi! Hôm nay anh cũng mệt mỏi rồi, cám ơn anh, nếu không có anh, có thể mạng tôi đã mất.
.
.
.
.
.” “NO! Đừng nói như vậy.
.
.
.
.
.” Daniel đột nhiên đau lòng nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, đặt trêи môi mình hôn.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết có chút giật mình, rút tay về, nhìn hắn.
.
.
.
.
. Daniel lập tức cười to nói: “Đừng khẩn trương, đây là cách mà chúng tôi tôn trọng người phụ nữ! Trong mắt tôi, phụ nữ Trung Quốc nên được người đàn ông bảo vệ!” Hạ Tuyết nghe hắn nói những lời này, nở nụ cười, thật không ngờ, trong cuộc đời cô, nghe những lời này của hắn, trong lòng Hạ Tuyết rất cảm động.
.
.
.
.
Chỉ là trong tương lai có rất nhiều chuyện không thể nói trước.
.
.
.
.
. “Ngủ đi!” Daniel ấm áp nói: “Tôi hát cho cô nghe, cô ngủ nhé?” “Đừng! Anh hát có thể tôi sẽ không ngủ được.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết xoay người đưa lưng về phía Daniel, chuẩn bị ngủ.
.
.
.
.
. Daniel mặc kệ cô, kéo chăn lại, sau đó vỗ nhẹ vai cô, dùng giọng trầm ấm và hấp dẫn hát.
.
.
.
.
“Bên cạnh ao sen, tôi quên đi nổi buồn, trong lòng tràn ngập niềm vui và cảm động, bên cạnh ao sen, tôi nhớ đến mình, cũng có một trái tim trong sáng, bên cạnh ao sen, tôi quên nổi buồn, trong lòng tràn ngập niềm vui và cảm động…..” Hạ Tuyết càng nghe càng muốn cười, sau cùng nhịn không được cười ra tiếng.
.
.
.
.
. Daniel nhẹ nhàng hát, sờ loạn tóc cô, lại hát.
.
.
.
.
.” Bên cạnh ao sen, tôi quên đi nổi buồn, trong lòng tràn ngập niềm vui và cảm động, bên cạnh ao sen, tôi nhớ đến mình, cũng có một trái tim trong sáng, bên cạnh ao sen, tôi quên nổi buồn, trong lòng tràn ngập niềm vui và cảm động……..” Rốt cuộc Hạ Tuyết chìm vào lời bài hát động lòng người, chậm rãi nhắm mắt lại.
.
.
.
.
. Đúng vậy a, có đôi khi, chỉ cần chúng ta cố gắng, hạnh phúc sẽ vô tình tìm đến, chúng ta không cần ngồi ở một góc trời, chờ đợi hạnh phúc, chúng ta phải dũng cảm vì hạnh phúc của mình, cố gắng một chút, có lẽ một ngày kia, đột nhiên trong bầu trời đêm, rơi xuống một vì sao trong thế giới của mình? Chúng ta chỉ cần tin tưởng, trước mặt chúng ta là cái bóng mờ, nhưng sau lưng của chúng ta luôn có ánh mặt trời.
.
.
.
.
.a .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...