Hạ Tuyết vẫn nắm chặt điện thoại, không lên tiếng, mặc cho nước mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống, thậm chí dọc theo mu bàn tay nhỏ giọt xuống…………. Ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi lóe sáng, cầm điện thoại di động nhìn màn hình, là một dãy số xa lạ, trong lòng hắn xẹt qua một loại cảm giác kỳ dị, có chút buồn buồn, hắn nắm chặt điện thoại, hỏi lại: “Là ai? Hạ Tuyết? Là cô sao?” Ánh mắt Hạ Tuyết sáng lên, nước mắt lại từng giọt, từng giọt lăn xuống, nhớ tới vẻ mặt cao ngạo của hắn, nhớ tới đêm hôm đó, hắn từ chối gặp nàng, trong lòng chợt đau xót, đột nhiên gác máy, ngã xuống giường, vẻ mặt tái nhợt, không biết phải làm sao, nức nở khóc.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo nắm điện thoại di động, ngạc nhiên nghĩ một chút, gọi lại số kia.
.
.
.
.
.
Điện thoại vang lên hai tiếng, liền nghe được.
.
.
.
.
.”Xin chào, tổng đài bệnh viện Đông Hoa xin nghe!” Hàn Văn Hạo sửng sốt, tắt máy, vẻ mặt âm trầm nghĩ nghĩ, buông điện thoại di động xuống. ***** Cửa phòng sinh vừa mở ra! Y tá lập tức vui vẻ chạy đến, báo tin vui cho Daniel: “Chúc mừng, vợ của anh vừa sinh một bé gái! Nhưng vì sinh non, chỉ cân nặng có 1,5 cân! Xinh đẹp giống như mẹ a!” Daniel vui vẻ cười rộ lên hỏi: “Thật vậy chăng? Đứa bé và người mẹ đều bình an chứ?” “Đều bình an!!” Y tá tiếp tục cười nói: “Người mẹ và đứa bé phải ở lại phòng sinh hai giờ, để kiểm tra xong sẽ ra ngoài, anh nhanh chóng chuẩn bị ẹ một chút nước canh, chờ cô ấy uống xong.
Còn phải chuẩn bị cho đứa bé một ít khăn mặt, tã lót, và một ít đồ dùng cho người mẹ sau khi sinh.
.
.
.
.
.” Daniel sửng sốt, lại vô cùng lo lắng hỏi: “Phải làm nước canh gì, tôi không hiểu?” Y tá nghe xong, tò mò người đàn ông lai vô cùng đẹp trai, đột nhiên cảm thấy hắn nhìn hơi quen mắt, nhất thời nghĩ không ra, cô vội cười nói: “Nếu anh không hiểu, anh có thể đăng ký ăn cơm tháng trong bệnh viện chúng tôi! Nhưng tương đối đắt!” “Tôi chọn cái này!” Daniel nhanh chóng nói. “Tốt! Tôi sẽ báo lại cho bác sĩ, để anh làm thủ tục, anh mang giấy tờ đến thanh toán tại bộ phận kế toán là được!” Y tá nói xong, nhanh chóng trở về phòng bệnh! Daniel nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới y tá vừa căn dặn, hắn cúi thấp đầu đi ra cửa bệnh viện, vừa rồi hắn muốn lái xe đưa Hạ Tuyết đến bệnh viện nhỏ trêи thị trấn, nhưng nghĩ tới bệnh viện nhỏ, khẳng định là thiết bị y tế không tốt, hắn cắn răng, vọt tốc độ 200 km/h, nửa giờ sau, chạy đến bệnh viện Đông Hoa tốt nhất, may mắn lúc này mưa to, không ai nhận ra hắn, hắn vội vã lái xe tới trước cửa hàng quần áo nam, thay áo sơ mi trắng, quần thường màu trắng, mang kính mắt màu đen, cẩn thận đội trêи đầumũ lưỡi trai, cúi đầu đi ra ngoài, che dù đội mưa gió đi tới cửa hàng bà mẹ và trẻ em, căn cứ theo lời dặn của y tá, mua một đống lớn tã lót, một số khăn mặt lớn, nhỏ, đi tới khu vực đồ chuyên dụng trẻ sơ sinh, liếc mắt nhìn thấy váy nhỏ của em bé, quần áo em bé, màu xanh, màu trắng, màu vàng, màu gì cũng có, tim của hắn không khỏi ấm áp, hắn liền ôm lấy tất cả quần áo em bé, đặt vào xe mua hàng, làm nhân viên cửa hàng giật mình, bọn họ có chút lo lắng hỏi …… “Anh……anh……Những thứ này……toàn bộ anh mua hết sao!” “Đúng vậy!” Daniel thật vui vẻ lại đi đến khu vực đồ chuyên dụng trẻ sơ sinh, lấy bình sữa lớn, bình sữa nhỏ, sữa bột, chén nhỏ, thìa nhỏ, cái gì nhỏ nhỏ cũng lấy bỏ vào trong xe, lại hỏi, bà mẹ sau khi sinh cần dùng cái gì, nhân viên cửa hàng lập tức chọn cho hắn rất nhiều đồ, bỏ vào trong xe.
.
.
.
.
.
Sau đó bọn họ quay đầu nhìn thấy, ước chừng năm xe lớn! các bạn đang xem truyện vợ trước giá trêи trời của diendan . “A………..!” Daniel dường như nhớ đến điều gì, hắn vô cùng vui sướиɠ nói với hai nhân viên cửa hàng đang ngây ngốc: “Tôi còn muốn mua giường nhỏ?” Nhân viên cửa hàng miễn cưỡng cười cười.
.
.
.
.
. Daniel đi tới khu bán giường nhỏ, hắn ước chừng chọn năm chiếc giường nhỏ màu hồng …… “Năm cái a? Sinh mấy đứa bé a?” Nhân viên cửa hàng kêu lên, nhìn hắn hỏi. Daniel vô cùng vui vẻ, bày ra khuôn mặt tươi cười nói: “Một đứa bé.
.
.
.
.” Nhân viên cửa hàng mặc dù là mua bán nhưng thật sự cảm thấy quá lãng phí rồi ! Rốt cuộc Daniel đi tính tiền, rút ra một tấm thẻ bạch kim, quét hơn 2000 đô, sau đó hắn mang một giỏ tã lót màu hồng, váy trẻ con, khăn mặt, và một ít đồ dùng cho bà mẹ, còn có một cái trống lắc, đong đưa đi ra khỏi cửa hàng.
.
.
.
.
.
Nhân viên cửa hàng cầm hóa đơn, khoa trương nhìn theo bóng lưng Daniel, sâu xa nói: “Nếu chúng ta có một người chồng như vậy, sống một ngày cũng đáng giá!” Lúc Daniel lái xe trở lại bệnh viện, đi tới trước cửa phòng sinh, đã nhìn thấy y tá ở nơi đó chờ rồi.
.
.
.
.
.”Mau đưa tất cả đồ cho tôi !” Daniel lập tức đem những vật nhỏ đưa cho cô, sau đó vui vẻ nói: “Tôi mua rất nhiều váy nhỏ ……” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...