“Cha của đứa bé?” Hạ Tuyết sâu xa nhớ kỹ những lời này, nàng đột nhiên nhớ tới Hàn Văn Hạo, không biết vì sao, có đoạn thời gian điên cuồng nhớ đến cha của đứa bé, hi vọng đứa bé cũng có thể có cha, cũng như người khác, cha mẹ cùng một chỗ, đi dạo siêu thị, xem phim, thậm chí ồn ào cũng được a, cuộc sống không phải là một vòng tròn tốt đẹp sao? Nhưng từng ngày trôi qua, cũng đã thành thói quen, bụng nàng dần dần to ra, mỗi ngày nàng nói chuyện với bảo bối, nói cho nó, cha con rất thâm sâu, cha con là Tôn Ngộ Không, cha con là siêu nhân. . . . . . Cha con cũng vô cùng yêu con, chỉ là hắn không có biện pháp a, bởi vì hắn có chút nguyên nhân không thể cùng mẹ ở chung một chỗ, cho nên con phải phóng khoáng một chút! Đừng có chửi mẹ kiếp, sinh tôi ra sẽ khóc sướt mướt! Mẹ mang con cũng là mang! Đúng không?
Nàng mỗi ngày về nhà một lần, xách cái ghế dài ngồi ở cửa nhà, vừa phe phẩy cây quạt, vừa vuốt bụng dạy dỗ đứa bé, nói xong, nhìn thấy một nhà ba người đi qua, ánh mắt nàng chớp chớp, có chút mất mác, thở dài. . . . . .
Cứ như vậy, ngày qua ngày, nàng cô đơn, lại càng cô đơn hơn, vào một ngày, sáng sớm lúc tỉnh lại, nhìn thấy tia nắng ban mai chiếu vào phòng khách nhỏ của mình, chiếu vào bàn trà màu xanh lá cây, ghế sô pha nhỏ màu đỏ, trêи chiếc TV cũ, và một bình hoa sứt mẻ, trong phút chốc nàng bừng tỉnh ra, bản thân mình đã quen với cuộc sống này, quen có bảo bối ở trong bụng . . . . . .
Ngày đó vào sáng sớm, nàng vuốt bụng, nhìn tia nắng ban mai tràn ngập trong phòng khách nhỏ, đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn ra, bởi vì nàng đã quen, vì quen nên nàng cố gắng chống đỡ ……….
Lúc Hạ Tuyết đang nghĩ tới đây, đột nhiên cảm giác một luồng gió mát rượi, nàng ngạc nhiên đầu, nhìn thấy Daniel cầm cái mũ rơm của mình đứng quạt cho nàng, nở nụ cười vô cùng đáng yêu, mê người. . . . . . Nàng nhìn hắn đột nhiên cười nói: “Tại sao biết tôi bị nóng?”
“Cô khỏe, đổ nhiều mồ hôi!” Daniel nói.
Hạ Tuyết lau mồ hôi trêи cằm, nói: “Phụ nữ có thai đều như vậy, trong người có hai nhiệt độ …..”
Daniel rất tò mò hỏi Hạ Tuyết: “Thật vậy sao? tôi đóng phim “Nàng dâu vui vẻ”, diễn vai người chồng của một phụ nữ mang thai!”
“A?” Hạ Tuyết cảm thấy hứng thú đối với kịch bản này, liền hỏi: “Thật vậy chăng? Khéo như vậy a? Kết cục kia là bi kịch sao?”
Daniel mỉm cười nói: “Hài kịch!”
“Ôi chao” Hạ Tuyết cảm thán nói: “Người hiện đại chúng ta thật sự rất cần hài kịch, muốn tìm một chút hi vọng trong cuộc sống. . . . . . Cuộc sống bây giờ quá mệt mỏi rồi. . . . . .”
Daniel vẫn rất tò mò nhìn người phụ nữ này, ngồi ở dưới cây liễu, buộc tóc đuôi ngựa, vô cùng tươi mát, đáng yêu, đôi mắt trong suốt, sáng rỡ nhìn phía trước, có nét đặc biệt của người phụ nữ Đông Phương, hoạt bát, đáng yêu. . . Hắn đột nhiên nở nụ cười. . . . . .
“Cười cái gì?” Hạ Tuyết quay đầu tò mò nhìn Daniel, hỏi.
Daniel lắc đầu, cũng rất lịch sự hỏi nàng: “Tôi có quấy rầy cô không?”
“Không có đâu! ở trong trấn này tôi vô cùng rảnh rỗi, không có việc gì thì đi câu cá, câu được rất cá, còn có thể nướng cho em trai tôi và bảo bối ăn …….. Cũng chính là tôi ăn đấy!! Ha ha ha ha!” Hạ Tuyết cười ha hả. . . . . .
Daniel nhìn nàng cười, bản thân mình cũng cười, vẫn không ngừng quạt gió cho nàng. . . . . .
“Nhìn anh có thành ý như vậy, tôi sẽ dẫn anh đi Phủ Tướng Quân một chút vậy!” Nàng đột nhiên sảng kɧօáϊ cười, hai tay chống thắt lưng muốn đứng lên. . . . . .
Daniel lịch sự đỡ người của nàng, nói: “Cẩn thận một chút. . . . . .”
“Không có việc gì! Bảo bối đã hơn bảy tháng rồi, không sợ. . . . . .” Hạ Tuyết cười đưa trái táo trong tay cho Daniel nói: “Nè! Ăn đi!”
Daniel nhận lấy quả táo, đưa lên miệng cắn! Bỗng nhiên cảm giác rất ngọt ngon!
Hai người đi dọc theo con sông nhỏ, vừa đi về phía trước, vừa nhìn phong cảnh dọc theo sông. . . . . . Hạ Tuyết chỉ vào chiếc thuyền nhỏ bé giữa sông, nói: “Chiếc thuyền nhỏ này rất đặc biệt ở trong trấn, vào buổi tối, có rất nhiều người sẽ chạy đến thuyền nhỏ, mở quán nhỏ bán cháo tôm cá tươi và một số món ăn đặc sắc. . . . . .”
“Wo. . . . . .” Daniel kinh ngạc nói: “Ngồi trêи chiếc thuyền nhỏ xinh đẹp, nhìn phong cảnh xinh đẹp, ăn món ngon?”
“Đúng vậy! Còn treo một chiếc đèn lồng màu đỏ, rất thú vị!” Hạ Tuyết vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Daniel, có chút tò mò hỏi: “Anh là người lai dòng máu Trung-Pháp sao?”
“Đúng vậy!” Daniel vẫn rất lịch sự phe phẩy quạt cho nàng!
“Nhà anh ở đâu. . . . . .”
“Nước Pháp. . . . . .”
“Anh thích làm diễn viên sao?”
“Ừ!”
“Hoàn cảnh trong nhà tốt chứ?” Nàng vẫn còn là một cô gái nhỏ, người ta làm minh tinh, nàng cảm thấy người không có tiền mới đi đóng phim, ngoại trừ Hàn Văn Vũ!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...