Trương Kính Trung và Tôn Minh đi vào tiệm cà phê, nhìn thấy Daniel đang ngồi trêи chiếc ghế dài, mỉm cười đi qua, chào hỏi: “Thật khó được a, cũng đã xuất ngoại quay phim, vẫn còn ngồi xem lịch sử phát triển phim sao?”
“A…, no!” Daniel có chút xấu hổ cười nói: “Đây là cô chủ quán. . . . . .”
“A……….! ?” Trương Kính Trung và Tôn Minh sửng sốt quay đầu lại nhìn thấy quầy bar trống trơn . . . . . . Ngạc nhiên hỏi: “Người đâu?”
Daniel cũng kỳ quái đứng dậy, gõ nhẹ mặt bàn, dùng dáng người cao 1,9 m vắt ngang quầy bar, đã nhìn thấy Hạ Tuyết đang xay cà phê, mệt đến mức mồ hôi đầu đầy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói bằng tiếng Anh: “I. . . . . . I. . . . . . I. . . . . . xay cofee !”
Daniel sửng sốt, nhìn Hạ Tuyết bật cười nói: “Hey!! Cô có thể nói bằng tiếng Trung! I mok!”
“I m-no-ok!” Hạ Tuyết gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, thật ra còn có một chuyện, vẫn làm cho lòng Hạ Tuyết buồn bực, rất áy náy, lúc ấy Tôn Minh rất xem trọng nàng, ông ta muốn gấp rút giúp nàng, để cho nàng tự mở ra cánh cửa nghệ thuật, không ngờ nàng lại đề xuất muốn rời khỏi giới giải trí, lần đầu tiên trong đời Tôn Minh khϊế͙p͙ sợ và tức giận đến khó thở, giống như nhìn thấy một cô gái gả sai chồng, đau lòng nhìn Hạ Tuyết, nhưng vẫn khổ tâm khuyên giải, bất đắc dĩ Hạ Tuyết vẫn không chịu nghe, cố ý muốn rời khỏi, lúc ấy ông ta tức giận nói không nên lời, cho nên, nàng còn có mặt mũi nào tới gặp thầy mình đây! ?
“A?” Daniel hơi ngạc nhiên nhìn Hạ Tuyết nói: “Cô cần giúp một tay không?”
“No!” Hạ Tuyết vừa phất tay, vừa thấp giọng gọi điện thoại. . . . . .
Tôn Minh sửng người, hơi chút nhíu mày nghi ngờ nhìn về phía quầy bar, nói . . . . . .”Giọng nói này nghe rất quen. . . . . .”
Trương Kính Trung mỉm cười đáp: “A………? Chẳng lẽ nơi này còn có cố nhân của ông?”
Tôn Minh không lên tiếng, chỉ muốn đứng dậy, lại nghe bên ngoài cửa một giọng nói trong trẻo, kêu: “Tôi đã về rồi! ! !”
Bọn Tôn Minh cùng ngạc nhiên nhìn về phía bên ngoài. . . . . .
Hiểu Nguyệt trừng to hai mắt, nhìn Daniel đứng ở trước quầy bar, đẹp trai đến nổi đầu óc cô muốn quay cuồng, cô “a” một tiếng thét chói tai………. “Daniel ……a………..”
Cô như nổi điên nắm lấy tóc mình hét ầm lên!
“Hi! Stop!” Daniel khẩn trương giơ tay lên, nhìn Hiểu Nguyệt nói: “Tôi chỉ muốn an tĩnh uống ly cà phê!”
“Giúp một tay đi!!” Hạ Tuyết có chút tức giận, ngồi xổm dưới quầy bar, nàng cảm thấy nóng đến không chịu nổi, phụ nữ có thai trong người có hai nhiệt độ.
“A… A… A…! ! ok! !” Hiểu Nguyệt hưng phấn chạy vào quầy bar, nhìn Hạ Tuyết vẫn ngồi xổm trêи mặt đất, xay cà phê, cô “này” một tiếng kêu: “Cô xay cà phê, hay xay đậu hả?”
“Ai cần cô lo! ! Giúp một tay! !” Hạ Tuyết thấp giọng nói.
Hiểu Nguyệt hiện tại cũng không thời gian chú ý Hạ Tuyết, chỉ vừa pha cà phê vừa nhìn Daniel, vẫn chưa hết kinh ngạc, chỉ là nhìn thấy Tôn Minh và Trương Kính Trung, cả người cô muốn hôn mê, cô lập tức cúi đầu, đá một cái vào ʍôиɠ Hạ Tuyết nói: “Đứng dậy”.
“Cô đá con tôi không còn, tôi giết chết cô!” Hạ Tuyết đột nhiên nhấc cái mũ rơm lên, nói với Hiểu Nguyệt: “Cô giúp tôi làm việc, tôi có chút chuyện, phải về nhà trước rồi ! !”
“Tốt. . . . . .” Hiểu Nguyệt giương mắt nhìn Daniel, nước miếng cũng muốn chảy vào ly cà phê, không để ý đến chuyện của Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết thở dài một hơi, lập tức đội cái mũ rơm lên đầu, nói: “Cô chuẩn bị thức uống cho tốt một chút!” Nàng vừa nói xong, kéo cái mũ rơm, che khuất hơn phân nửa bên mặt, tay chống hông, mang bụng bự, lắc lắc ʍôиɠ đi nhanh ra bên ngoài . . . . . .
Tôn Minh và Trương Kính Trung vừa bàn chuyện quay phim mới, nhìn thấy người phụ nữ mang thai vội vã đi ra ngoài, đều ngạc nhiên nhìn nàng một cái. . . . . .
“Người phụ nữ này, tại sao tôi cảm thấy rất quen thuộc?” Trong đầu Tôn Minh hiện lên một chút nghi ngờ.
Trương Kính Trung mỉm cười nói: “Gần đây ông lo tuyên truyền quá mệt mỏi, hôm nay tôi vừa xem tin tức trêи TV, nhìn thấy ông bửa trước đi tuyên truyền …… Xem ra, ông vẫn chưa quên được Hạ Tuyết . . . . . .”
Hiểu Nguyệt đột nhiên công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Tôn Minh……
Tôn Minh thở dài một hơi, mới nói: “Cô ấy muốn trốn tránh, thì trốn tránh thôi. . . . . . cô ấy ở trong giới giải trí cũng được. . . . . . Chỉ là không cần bị ràng buộc, tôi nghe Văn Vũ nói đứa bé kia có cuộc sống rất khổ sở, đáng lẽ có tương lai tốt đẹp, nhưng cứ như vậy mà từ bỏ, tôi cũng muốn quan tâm cô ấy một chút, có lẽ cô ấy thật sự có điều khó nói, nhưng một cô gái hoạt bát như thế, nói đi là đi, ông bảo tôi làm sao không thất vọng?”
“Trêи đời này, phải nói đến duyên phận. . . . . . Có lẽ một ngày nào đó, ngay tại trêи đường, không chừng gặp phải. . . . . .” Trương Kính Trung mỉm cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...