Hàn Văn Hạo đi nhanh ra cửa Hậu gia, sau đó ngồi vào chiếc Rolls-Royce . . . . . .
Tả An Na cẩn thận đỡ Cẩn Nhu ngồi vào trong xe Hàn Văn Hạo, sau đó đóng cửa xe. . . . . . Xe chậm rãi chạy đi. . . . . .
Cẩn Nhu ngồi bên cạnh cửa kính xe, hơi quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, ngọn đèn đường chiếu xuống, soi rọi khuôn mặt hắn không ngừng thay đổi, không thể nắm bắt, hai mắt giống như con báo nhỏ lóe sáng, cô có chút do dự, có chút khó hiểu hỏi: “Tại sao anh muốn cứu tôi ?”
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt nhìn phong cảnh phía trước kính xe, chậm rãi nói: “Tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. . . . . . Hậu Chí Hùng tôi nhất định phải xử lý . . . . . . Thuận tiện thôi. . . . . .”
Trong lòng Cẩn Nhu đau xót, nhìn Hàn Văn Hạo hỏi lại: “Thật như vậy sao??”
Hàn Văn Hạo vẫn im lặng, khóe mắt liếc thấy trêи mu bàn tay Cẩn Nhu đề là vết roi đáng sợ, ra lệnh cho Tả An Na ngồi phía trước xe, nói: “Lấy hộp thuốc!”
Tả An Na vừa nghe xong, bên cạnh chỗ ngồi, lấy ra một hộp thuốc nhỏ, đưa tới trước mặt Cẩn Nhu . . . . . .
Cẩn Nhu cầm hộp thuốc, quay đầu thâm sâu nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo chậm rãi nói: “Bên trong có thuốc mỡ, thoa đi. . . . . .”
“Cám ơn anh . . . . .” Cẩn Nhu im lặng mở hộp ra, nghĩ đến mình từ nay về sau cô đơn một mình, nước mắt từng giọt lăn xuống, vết thương trong lòng làm sao xóa hết?
“Ngày mai luật sư căn cứ tình huống của các người ly hôn, đưa ra điều kiện ly hôn của cô!” Hàn Văn Hạo chậm rãi nói.
“Tôi . . . . . . Còn có tư cách đề xuất điều kiện ly hôn?” Cẩn Nhu sâu xa cười khổ hỏi.
“Cô không có. . . . . . Tôi có. . . . . . Tôi sẽ để cho hắn bảo đảm tương lai của cô! !” Hàn Văn Hạo lại nói.
Cẩn Nhu giật mình nhìn hắn. . . . . .
Xe chậm rãi dừng ở khách sạn Hilton của tập đoàn tài chính Hàn thị, Tả An Na mở cửa xe cho Cẩn Nhu, nói: “Tổng giám đốc đã sắp xếp một phòng VIP để cho cô nghỉ ngơi một tháng!”
Cẩn Nhu lại nhìn Hàn Văn Hạo, chân thành nói: “Cám ơn anh. . . . . .”
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nét mặt vẫn lạnh lùng, nghiêm nghị.
“Tạm biệt. . . . . .” Cẩn Nhu gật đầu, bước xuống xe, cùng Tả An Na đi vào khách sạn, thỉnh thoảng, cô lén quay đầu lại, nhìn người đàn ông lạnh lùng bên trong xe, cảm kϊƈɦ nở nụ cười, cuối cùng đi vào khách sạn!
Hạ Tuyết như một trận gió, nhào vào trong chiếc Rolls-Royce, sốt ruột nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: “Cẩn Nhu ra sao? Có bị thương hay không? Anh cũng không nói tôi nhờ anh chứ? Không có chứ? Tâm tình của cô ấy có phải không tốt hay không? Nhất định là không tốt!”
Hàn Văn Hạo tức giận nhìn nàng nói: “Câu hỏi của cô, cô cũng đã trả lời rồi, còn hỏi tôi làm gì?”
Vẻ mặt Hạ Tuyết vừa thu lại, nhìn tâm tình hắn không tốt, tuy hơi sợ hãi, nhưng vẫn sôi nổi nói: “Tại sao để cô ấy ở khách sạn? Anh phải mang cô ấy về nhà a! Nếu không, cái tên Hậu Chí Hùng phát hiện ra cô ấy, làm sao bây giờ?”
Hàn Văn Hạo tức giận quay đầu, nắm lấy cằm của nàng, nói: “Cô cho là ai cũng có tư cách vào nhà của tôi ? ? ?”
Hạ Tuyết xấu hổ cúi đầu.
“Tôi quen biết cô, thật sự là tự tìm rất nhiều phiền toái!” Hàn Văn Hạo đầy ẩn ý nói!
“Được rồi! Tôi biết rồi!” Hạ Tuyết đột nhiên cười lấy lòng, dịu dàng nói: “Tôi thật sự. . . . . . Thật sự. . . . . . Về sau sẽ không quấy rầy anh nữa . . . . . . anh yên tâm. . . . . .”
Hàn Văn Hạo không lên tiếng.
“Bây giờ tôi đi ngay! Lập tức đi ngay! Anh cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi! ! Thật sự xin lỗi, quấy rầy anh rồi ! Cám ơn anh!” Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, đôi mắt chớp một cái, liếc mắt nhìn gương mặt đông lạnh của hắn, muốn im lặng xoay người rời khỏi, nào ngờ bị hắn chụp lấy cánh tay!
Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cứ như vậy mà bỏ đi? Giúp cô một chuyện như vậy, cứ như vậy mà bỏ đi?”
“Vậy tôi. . . . . . phải làm thế nào?” Hạ Tuyết sửng sốt nhìn hắn, bỗng nhiên cảm giác ngoài cửa sổ có một trận gió lốc quét đến, tuyết rơi như lông ngỗng bắt đầu bay bay tán loạn, lượn quanh thành phố này, tất cả mọi thứ đều trở nên mờ ảo. . . . . .
Hàn Văn Hạo vẫn nắm chặt cánh tay của nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng. . . . . .
Trong lòng Hạ Tuyết chợt kinh hoảng, cảm giác gió thổi quá lớn, có một ít bông tuyết bay vào bên trong xe, rơi trêи vai Hàn Văn Hạo. . . . . . Nàng cắn răng, nghiêng người về phía trước, bắt lấy bông tuyết trêи vai hắn, chân thành nói: “Được rồi! Thật sự cám ơn anh, thật ra anh đã giúp cho tôi không ít, cũng đã phái vệ sĩ cứu mạng tôi. . . . . .”
Hàn Văn Hạo đột nhiên thở phì phò, tức giận nhìn cô gái này nói: ” Nếu như muốn nói cám ơn, phải có một chút thành ý!”
“Vậy anh muốn tôi làm thế nào?” Hạ Tuyết có chút bất đăc dĩ nhìn hắn hỏi, ánh mắt trong toa xe sáng lóng lánh, bộ dáng nhìn rất xinh đẹp, ngọt ngào động lòng người. . . . . .
Hàn Văn Hạo cắn răng, ánh mắt lóe sáng, nhớ tới vẻ mặt đau lòng của em trai, hắn đột nhiên đẩy Hạ Tuyết qua một bên, nói: “Đi thôi! Sau này đừng để cho tôi nhìn thấy cô! !”
Hạ Tuyết nhìn người này là lạ, hừ một tiếng, quay đầu vừa định rời khỏi, phát hiện chân bị tê rần, cả người loạng choạng ngã vào bên trong, Hàn Văn Hạo vươn hai tay ra ôm chặt eo nàng, cúi xuống, môi mỏng gợi cảm dán bên tai nàng, tức giận hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi không làm gì cả? Chỉ ngã một chút! Tôi lập tức đi ngay!” Hạ Tuyết tức giận đẩy hắn ra…….
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt nàng, mặt của hắn cọ vào trêи mặt nàng, thậm chí khẽ cắn vành tai của nàng, đề xuất yêu cầu nói: “Báo đáp tôi đi! Bây giờ báo đáp tôi ! ! Hôn tôi đi! !”
Hạ Tuyết sửng sốt. . . . . .
“Hôn tôi ! !” Hàn Văn Hạo ra lệnh ! !
Hạ Tuyết cười khổ nói: “Ở trong mắt anh, nụ hôn có thể dùng để giao dịch sao?”
“Có thể! !” Hàn Văn Hạo tức giận nói!
Lái xe lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa xe lại. . . . . .
Hạ Tuyết liếc mắt nhìn người lái xe, nhìn tuyết rơi như lông ngỗng ngoài cửa sổ xe, hốc mắt nàng đỏ lên, có chút ủy khuất, nhớ tới Cẩn Nhu, nàng cắn môi dưới!
“Như thế nào? Không muốn báo đáp?” Hàn Văn Hạo cứng rắn nói. . . . . .
Hạ Tuyết quay đầu, nước mắt rơi xuống, tay chậm rãi duỗi đến cái nút cửa kính xe, nhẹ nhàng ấn một cái, cửa kính xe bốn phía chậm rãi đóng lại, nàng tức giận quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo nóng bỏng nhìn nàng. . . . . .
Không khí bên trong xe rất ái muội và khẩn trương, hai người cũng nặng nề thở hổn hển…….
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, chậm rãi nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng tựa trước vòm ngực rắn chắc của hắn, cúi đầu nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo cắn răng nhìn nàng chòng chọc!
Hạ Tuyết nghẹn ngào nói: “Anh, cái tên xấu xa này! Rất xấu! Rất xấu mà! !” Lời của nàng vừa nói xong, ủy khuất cúi xuống, khẽ hôn lên môi mỏng của hắn, hai tay nàng nắm áo trước ngực hắn. . . . . .
Đôi môi mỏng của Hàn Văn Hạo lúc đầu bất động, đôi mắt vẫn lạnh lùng, khi cảm nhận được đôi môi đỏ mọng mềm mại của Hạ Tuyết nhẹ nhàng đặt lên môi mình, hắn chậm rãi mở ra miệng, ʍút̼ mềm làn môi mại của nàng, hai tay siết chặt cái eo nhỏ nhắn của nàng, đè nàng cả người xuống ghế xe, đầu lưỡi tiếp tục quấn lưỡi của nàng, hơi thở hai người nóng bức, dụ hoặc lấy lẫn nhau, không thể không thừa nhận, nụ hôn của Hàn Văn Hạo bá đạo và hấp dẫn người, hai người nửa nằm trêи ghế, triền miên hôn thật lâu, đột nhiên Hàn Văn Hạo ngồi dậy, ôm Hạ Tuyết đặt ngồi giữa đùi mình, hai người nóng bỏng nhìn đối phương một cái, tiếp tục ôm đối phương hôn, thậm chí Hàn Văn Hạo tức giận cắn mạnh vào môi nàng. . . . . .
“A!” Hạ Tuyết tức giận vùng vẫy khỏi nụ hôn của hắn, kêu to: “Ô…..đau a!”
“Tôi muốn cho cô đau!” Hàn Văn Hạo ôm chặt eo nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, ʍút̼ đầu lưỡi ngọt ngào của nàng, khẽ cắn như khiêu khích. . . . . .
“Ưhm. . . . . .” Hạ Tuyết nắm chặt áo trêи vai hắn, mặt đỏ lên. . . . . .
Mobile phone ở phía sau vang lên. . . . . .
Hai người đột nhiên ngừng lại nhìn nhau. . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...