Bữa tối qua đi…
Hạ Hân vì ban ngày chơi mệt mỏi, lại mơ mơ hồ hồ ngủ mất, Hàn Văn Kiệt ôm Hạ Hân, Hạ Tuyết theo cùng một chỗ, từng bước một trên hành lang thật dài, hướng phòng bệnh đi đến…
“Rất kỳ quái nha…” Hạ Tuyết đột nhiên mỉm cười nói: “Tôi trước kia rất sợ bệnh viện, vừa vào đến chỗ này, liền cảm thấy sởn cả gai ốc, cảm thấy được mạng sống hết ki vọng…”
Hàn Văn Kiệt ôm Hạ Hân, hơi lộ ra ý cười, đi về phía trước. “Vậy bây giờ thì sao?”
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, nói thật tình: “Sau khi biết bác sĩ Hàn, mới phát giác, chỗ này làm miệng vết thương của người ta khép lại, chúng tôi bị thương mới phải vào đây, mà không phải vào lại bị thương… E ngại không thể thay đổi được gì, chỉ cần anh dám đối diện với hiện thực, anh có thể ở nơi sâu nhất của tuyệt vọng, nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp nhất mà người khác không thể thấy được…”
Hàn Văn Kiệt chậm rãi quay đầu nhìn đôi mắt linh hoạt của Hạ Tuyết, biểu hiện sáng lạn rực rỡ, cái mũi cao thẳng kia, vẽ ra hình cung thuần mỹ, môi lại khó xử bĩu một cái, bởi vì có uống qua canh thuốc mà mặt đỏ bừng…
“Nhân sinh của cô vừa mới bắt đầu, đi học lĩnh hội nhiều như vậy, quá cảm tính rồi…” Hàn Văn Kiệt mỉm cười cho ý kiến.
Đột nhiên Hạ Tuyết bất đắc dĩ quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt cười nói: “Tôi không cố ý… tôi cũng hi vọng tôi có thể đơn giản một chút, đúng là tôi lại cảm thấy tôi đã quá choàng váng rồi…”
Hàn Văn Kiệt không có nói nữa, chỉ mỉm cười đi vào phòng bệnh, sau đó cẩn thận đặt Hạ Hân lên giường, sau đó cẩn thận đắp kín chăn cho bé.
Hạ Tuyết đứng ở sau người Hàn Văn Kiệt, sâu xa nhìn hắn, nói thật tình: “Bác sĩ… cảm ơn anh, tôi thật sự rất cảm ơn anh, một đường đến đây, làm nhiều chuyện cho chị em chúng tôi như vậy…”
“Bác sĩ chiếu cố người bệnh, đây là cần phải vậy…” Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhắc cổ tay, nhìn nhìn trên cổ tay một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết , ánh mắt hơi do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: “Ngày mai phải đi làm rồi hả?”
“Vâng.” Hạ Tuyết khẩn trương nói.
“Y tá trưởng của cô đã xác định rõ cô được phép xuất viện rồi hả?” Hàn Văn Kiệt lại cẩn thận hỏi.
Hạ Tuyết vội vàng cười gật đầu nói: “Đúng vậy. Chúng tôi lập tức đi làm giấy xuất viện, sau đó, đêm nay Hạ Hân cũng có khả năng ra, cho nên có khả năng đây là buổi tối cuối cùng chúng tôi ở bệnh viện.”
Hàn Văn Kiệt mắt hơi thấp, lại liếc đồng hồ trên cổ tay, đã tám giờ rồi…
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Kiệt gống như đang vội, liền vội vàng cười nói: “Bác sĩ… nếu anh vội, tôi không quấy rầy anh, cám ơn anh đã chăm sóc tôi cùng Hạ Hân, thật sự cảm ơn anh.”
Hàn Văn Kiệt hơi thấp đầu, nghĩ nghĩ lại trầm mặc gật đầu nói: “Tốt… hai chị em nghỉ ngơi cho tốt…”
“Hẹn gặp lại bác sĩ…” Hạ Tuyết mỉm cười nói.
Hàn Văn Kiệt lại gật đầu, rồi đi ra khỏi phòng…
Hạ Tuyết đưa hắn tới cửa…
Hàn Văn Kiệt lại thâm sâu nhìn Hạ Tuyết nói: “Cô ngớ rõ mỗi thứ hai cứ đến đây khám lại.”
“Uh`m!” Hạ Tuyết lại gật đầu.
Hàn Văn Kiệt lại liếc mắt nhìn cô một cái, mới chậm rãi xoay người.
Hốc mắt Hạ Tuyết lại đỏ lên, nước mắt tùy tiện rơi xuống, vì cô sợ mất mặt, lại khẩn trương hít hít cái mũi.
Hàn Văn Kiệt nghe được tiếng nức nở ấy, vừa vặn nhìn thấy nước mắt Hạ Tuyết từng giọt rơi xuống, cô bên cạnh xấu hổ vọi và lau khô nước mắt, vừa nhìn hắn cười, kèm với nước mắt trong suốt, cười rất ngọt…
Hàn Văn Kiệt thâm sâu nhìn Hạ Tuyết, lại cho cô một câu: “Hạ Tuyết, đã nghe qua một câu chưa? Có quan tâm bẩn….”
Hạ Tuyết mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Văn Kiệt lộ một ý cười sâu xa nói: “Một người chỉ có một trái tim, lại có hai tâm nhĩ. Một cái hạnh phúc, một cái đau khổ. Không cần cười quá lớn tiếng, nếu không sẽ đánh thức đau khổ bên cạnh, cũng không cần quá bi thương, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc bên cạnh…”
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn hắn, nhớ lại những lời này.
Hàn Văn Kiệt không có nói nữa, chỉ là cho cô một cái cười nhàn nhạt, rồi chậm rãi xoay người rời đi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...