1 tên áo đen cầm theo 1 tờ giấy đến trước mặt của Trần Tuyết rồi đặt xuống sau đó đừng chóng nạnh tỏ ra vẻ uy hiếp. Trần phu nhân cầm tờ giấy đọc sơ qua sau đó xé thành những mãnh nhỏ rồi ném vào mặt tên áo đen đối diện.
- Ngươi… Trần Mạnh ngươi quá đáng, hiếp người quá đáng, tài sản của cha ngươi còn cảm thấy không đủ sao ?
- Haha… Trần Tuyết , tài sản của lão già hấp hối kia ta cũng muốn, mà tài sản của ngươi ta cũng muốn, không chỉ thế, ta cũng mún ngươi tự phế bỏ Quang Ảnh sau đó hầu hạ ta hàng đêm , có lẽ khi nào ta chơi chán thì có thể cho ngươi hầu hạ thuộc hạ của ta, chừng nào thuộc hạ ta chán thì ngươi có thể được tự do. Ta nghe thuộc hạ đồn đại, ngươi cũng có chút máu mặt bên trong hành chánh Quang Ảnh, nên nếu ta thả ngươi đi thì ngươi có tha cho ta không ? Ta đâu có ngu …Hahaha
Lúc này cả đám đàn em cùng cười hùa theo Trần Mạnh. Sắc mặt của tài xế Cao càng ngày cảng đỏ rực vì nóng giận, vì cả đám mất dạy trước mặt dám xúc phạm Trần phu nhân của mình. Tài xế Cao đang định đi về trước thì cánh tay của Trần phu nhân giữ lại.
- Chú Cao, sức khỏe của chú không tiện , chú lại nói Thiên Phong đừng đi xuống xe. Mọi chuyện ở đây để cháu lo, nếu mà cháu không qua thì chú hãy lái xe chở Thiên Phong về bán đảo bí mật của chúng ta mà sinh sống. Đừng nói cho Thiên Phong biết chuyện xãy ra.
- Nhưng…. Phu nhân…vâng. !
Tài xế Cao đi về phía xe rồi nói nhỏ với Thiên Phong , chỉ thấy Thiên Phong gật đầu rồi cửa sổ xe đóng kín lại. Tài xế Cao đứng cạnh chiếc xe nhìn về phía Trần phu nhân ở trước. Chiếc áo khoác đen dài rộng tung bay cùng mái tóc đỏ rực dài làm hình tượng của Trần phu nhân rất là dũng mãnh trái ngược với hình ảnh hằng ngày.
- Ta hỏi ngươi Trần Mạnh, ngươi có tránh ra hay không ? Nếu không thì đừng trách ta không nể ngươi là anh trai . Ta nhắc 1 lần nữa, ta chỉ muốn gặp cha
1 lần cuối, mọi thứ khác ta không cần ngươi lấy đi hết ta cũng chẵng quan tâm.
- Ấy da… Trần Tuyết của chúng ta nổi giận rồi. Thôi các ngươi tranh thủ làm gọn lẹ đi. À nhớ nhẹ tay 1 tý nhá, dù sao cũng nên thương hóa tiếc ngọc 1 tí . Haha.
4 tên áo đen bước ra, trên mu bàn tay của 4 tên này đề có Quang Ảnh hình 4 con thú : Long – Hổ - Quy - Phụng , bên dưới có 2 ngôi sao 5 cánh màu Cam bắt đầu chuyển động xoay tròn quanh Quang Ảnh. 4 người đưa cánh tay về trước rồi xòe hết ngón tay ra rồi đột nhiên bốp chặt lại. Chỉ thấy trước mặt 4 người xuất hiện 4 con thánh thú : Thanh long – Bạch Hỗ - Chu Tước – Kim Quy . Thân hình 4 con thánh thú đều to gần 2 mét, tứ thú gào thét chung quanh chúng không khi trở nên huyền ảo , tạo ra 3 động dữ dội.
- Chào ! chúng ta lại gặp lại. Kỳ này chúng ta quyết phải trả lại mối nhục ngày xưa.
- Thì ra là 4 tên nhã nhép các ngươi, ta rất hối hận lúc trước tại sao lại tha cho các ngươi 1 mạng, bây giờ lại làm tai sai cho Trần Mạnh. Được nếu các ngươi muốn ta sẽ chiêu toàn.
Trần Tuyết cỡi bỏ áo khoác ngoài, bên trong là 1 bộ đồ màu đen bó sát. Cởi bỏ bao tay, trên mu bàn tay trái có Quang Ảnh hình 1 chiếc cánh , 5 ngôi sao 5 cánh màu cam bắt đầu xoay tròn quanh cái cánh ấy. Thân hình của Trần Tuyết nghiên người 1 cái rồi cấp tốc xoay tròn, trong nháy mắt, sau vai trái người của Triệu Trần Tuyết xuất hiện 1 cái cánh màu trắng to và rộng tầm 3m, trên đầu xuất hiện có 1 cái vòng tròn màu hoàn kim lơ lững cách đầu 1 khoảng gang tay, thân hình mặc 1 bộ chiến giáp bóng nhoáng , trên tay trái cầm theo 1 cây kiếm có kết câu rất đặc biệt , nó có các khớp và kết hợp từ nhiều mãnh với nhau, tay phải là một luột khí máu cam bao bộc , luồng khí này kéo dài đến vai .
Đôi mắt của Trần Tuyết cũng biến thành màu Cam . Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra quá nhanh , nó diễn ra trong nháy mắt, chiếc cánh trắng đập mạnh 1 cái nó đẩy thân hình của Trần Tuyết bay thẳng vào phía trước. Cảnh tượng diễn ra rất hũng vĩ , một thiên thần đấu với 4 thánh thú , tất cả đều là cam hệ, nhưng chỉ chênh lệch số sao.
- Sao có thể, ả kì trước giao đấu với chúng ta mới chỉ tứ sao Cam Sắc thôi mà sao bây giờ là ngũ sao rồi.
- À ! ta quên nói với các ngươi, mấy ngày qua ta đã có đột phá nho nhỏ !
Khi bay tới cách 4 thánh thú, thì tay phải của Trần Tuyết quơ ngang về phía trước, chỉ thấy 1 quả cầu lửa to 5m bay về phía 4 thú, Hỏa cầu bay thi mang theo nhưng tiếng rít rào , 4 thánh thú liền mở miệng phun ra 4 nguồn năng lượng theo sự chỉ huy của 4 tên áo đen ở phía sau. 4 luồng năng lượng hòa làm 1 chúng nó đánh thẳng vào hỏa cầu…
Ầm…
Hỏa cầu và nguồn năng lượng kia nổ tung, hỏa cầu bị nổ mạnh biến thành hàng vạn tiểu hỏa cầu li ti bay tứ tán khắp nơi. 4 tên áo đen kia cũng thở phào, dù sao cũng chênh lệch nhau cả 3 sao, nhưng 4 người liên thủ cũng đổ 1 chiêu đánh không đến nổi chật vật. Nhưng chưa để 4 người họ vui mừng, bàn tay phải của Trần Tuyết bổng nắm lại, thì hàng vạn hỏa cầu ấy như có 1 lực hút kéo lại , chúng nó lại lao ngược về phía 4 thánh thú rồi nổ mạnh, các tiểu hỏa cầu này như những con thiêu thân. 10-20 tiểu hỏa cầu còn có thể chống đở, 100-200 hỏa cầu đã là cực hạn, đằng này là hàng vạn tiểu hỏa cầu, 4 thành thú chỉ biết gáo thét chống đỡ.
Bùm…bùm…
Vụ nổ liên hoàn, chỉ nghe âm thanh bùm bùm càng ngày càng dữ dội. Sắc mặc của 4 người phía sau trắng bệt, rồi cùng thổ huyết, dù sao sức mạnh ấy cũng liên thông với bọn họ, nếu sức mạnh ấy tổn thương thì họ cũng bị ảnh hưởng.
- Hợp thể….
- Các ngươi quá chậm rồi, Các ngươi tìm chết đi.
4 người áo đen phía sau nghe lời ấy như sấm bên tay, nhưng chưa kịp làm gì thì ánh mắt họ thấy trước mặt từng luồng từng luồng có hình bán nguyệt từ trên cao bay về phía 4 thánh thú và phía bọn người áo đen. 1 luồng 2 luồng rồi vô số luồng , cũng không biết là bao nhiu chỉ thấy trong vụ nổ 4 thú đang gào thét thì bị luồng năng lượng này cắt ngang rồi nổ mạnh hóa thành vô số mảnh nhỏ, biết rằng 4 thành thú rất mạnh nhưng đây là chênh lệch những 3 sao ,đồng thời chúng cũng chưa sử dụng hết sức mạnh đã bị tiêu diệt.
- Các ngươi còn chờ cái gì nữa , đánh chết con ả tiện nhân này cho chúng ta, tính đứng xem chúng ta chết như thế nào sao ?
Chỉ nghe tiếng gào thét của 4 tên áo đen kia, đang chật vật tránh né càng luồng năng lượng bán nguyệt, mỗi khi né được thì luồng năng lượng chém vào đâu thì nó đều in dấu sâu, nếu chém vào đất thì mất 1 mãng gần cả mét, nếu chém vào vật gì đó thì như là bùn, rất ngọt và bén. Sau khi nghe tiếng kêu gọi của 4 tên kia thì tất cả tên áo đen nhào đến tung ra rất nhiều kỷ năng.
Chỉ thấy vẻ mặt Trần Mạnh lúc này tỏ ra khá căng thẳng, hắn không ngờ rằng, con ả tiện nhân trước mặt lại lợi hại như thế, hắn từ bé không có tư chất nên không thế đạt được để trở thành Quang Ảnh Giả nhưng nhà hắn có tiền nên hắn cũng không phải sợ điều gì cả, ánh mắt hắn nhìn sang người kế bên thì ánh mắt lại giản ra, và bình tĩnh lại. Kế bên hắn là 1 người bịt kín mặt mủi, nhưng có thể thấy ánh mắt của hẳn toát ra đầy sát khi.
Quay lại trân đấu .....
Trận chiến diễn ra ngày càng kịch liệt, Trần Tuyết lúc này dường như trở thành 1 thiên thần thuần khiết với nhưng chiêu thức hoàn mỹ đến không ngờ, thanh kiếm của Trần Tuyết biến hóa nghiên trời lệt đất, từ 1 thanh trường kiếm nó tách ra thành 18 thanh kim loại sắc bén có hình thù khác nhau chung cấm xuống đất chung quanh người của Trần Tuyết , Trần Tuyết chấp 2 tay lại , rồi đánh ra các động tác kỳ quái, sau vài giây chỉ thấy 18 thanh kim loại này bay vụt lên không trung rồi xoay tròn
Lấy Trần Tuyết làm tâm chung nó xoay xoay phía sau lưng , càng quay càng nhanh nó tạo ra 1 đồ án kỳ dị, rồi từ đồ án ấy xuất hiện ảo ảnh vô cùng uy vũ , có thể thấy là 1 nử thiên thần mang chiến giáp tay cầm trường kiếm, cử động của ảo ảnh này giống hệt cử chỉ của Trần Tuyết . Lúc này, 2 tay giơ lên qua đầu rồi sau đó chém xuống, chiêu thức đơn giản, nhưng thanh kiếm khi đưa lên thì nó tỏ ra ánh sáng chói mắt. Thanh kiếm ảo ảnh ấy chém mạnh xuống, chỉ thấy phía đối diện bốn mươi mấy tên cùng nhau tỏ ra các tuyệt kỷ phòng hộ như tạo lá chắn từ đất, ánh sáng, khiên …
Keng…..keng….
Tiếng ma sát giữa thanh kiếm ảo ảnh và bốn mươi lớp phòng hộ tạo ra làm cho ai đó cũng phải bịt kín cả tay. Rắc…rắc… ầm ầm. Hết lớp phòng hộ này đến lớp phòng hộ khác tan vỡ, có thể thấy rõ 4 tên lúc đầu đánh có lẽ là thực lực mạnh nhất, trong cả đám tạp chủng này, nên đối với chiêu thức hàng thật giá thật của Trần Tuyết thì không đở nổi 1 chút nào.
Rắc….Ầm…. phụt…..
Thanh âm ấy báo hiệu lớp bảo vệ cuối cùng đã vỡ, kèm theo tiếng thi thể bị chém chết của tất cả những tên áo đang bên trong, 1 cảnh tượng vô cùng khũng khiếp, máu chảy lên láng, kèm theo cũng là tiếng thổ huyết của Trần Tuyết , dù sao sức người cũng có hạn, 1 mình nàng đã đánh với bốn mươi mấy tên, nên đành dùng chiêu số mạnh nhất của mình để kết thúc, có phần quá độ mà thổ huyết, sắc mặt của nàng trở nên trắng bệt nhưng đôi mắt của nàng càng căng ra khi thấy phía trước Trần Mạnh và 1 người áo đen nữa vẫn ung dung đứng đó tự đắc. Vì lúc thanh kiếm vừa chém xuống tới chổ Trần Mạnh , chỉ thấy người áo đen kia đưa tay ra điểm 1 cái, thì thanh kiếm biến mất. 1 lát sau người áo đen liền mở miệng :
- Khá lắm, cô bé . Tuy cái tuyệt chiêu vừa rồi cũng không mạnh cho lắm, nhưng cũng khiến ta cảm thấy hứng thú. Gặp ta hôm nay coi như là phúc của người, ta sẽ không giết ngươi nhưng ta sẽ phế bỏ tư cách Cam Sắc Nhất Sí của ngươi, rời từ từ hạnh hạ thân xác của ngươi. Hahaha. Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
- Đúng đúng, Hắc Mông lão đại mún làm gì ả cũng được, kỳ trước ta hứa nữa gia sản của ta cũng chia cho ngươi mà. Chỉ cần ngươi bảo vệ ta là được.
- Phu nhân người có sao không.
Chỉ thấy tài xế Cao chạy lại dìu Trần Tuyết về phía sau dựa vào thân xe. Ánh mắt của 2 người đều nhìn về cái người Hắc Mông trước mặt…
- Ngươi là ai ? Sao lại nhúng tay vào chuyện này?
- Haha. Để cho các ngươi biết ta là ai.
Vừa nói xong thì cánh tay phải của hắn vươn ra , kèm theo đó trên mu bàn tay có Quang Ảnh là 1 cái lưỡi hái bên dưới là 2 ngôi sao 5 cánh nhưng màu của nó không phải cam mà là Xanh lá . Rồi tay phải ấy nắm chặt lại lúc này 1 luồng hắc khi bao trùm lấy thân thể của hắn, khi hắc khí tan đi chỉ thấy trên tay cầm 1 cái lưỡi hái dài rĩ sét, dính đầy máu , thân thể hắn chỉ thấy toàn là xương, trên đầu có 1 cái sừng trắng . Người của hắn lơ lững cách mặt đất hơn gang tay, chung quanh hắc khí cuồng cuộn của tử vong.
- haha trong mắt của ta , các ngươi chỉ là 1 con kiến mà thôi. Ta chính là Tử Thần Hắc Ám, chuyên đi cướp sinh mạng của các ngươi.
- Bớt chém gió đi. Có ngon thì nhào vô. (^_^)
- Phu nhân. Kẻ này rất mạnh phu nhân không chống lại đâu.
- Ta thà chết chứ không chịu bị ô nhục. Chú Cao hãy chở Thiên Phong ra khỏi nơi này đi.
- Bây giờ các ngươi mún đi cũng đã quá muộn. Không ai có thể thoát ra khỏi bàn tay của ta. Haha… ngoan ngoãn mà hậu hạ ta đi ! kẻ ko có phận sự thì đi chết đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...