Lâu Minh Tuyết giãy dụa không cho Tạ Ngự Khi làm, phân nửa nguyên nhân là bởi vì người này không để ý đến cảm thụ của y, nửa kia là vì y xấu hổ không muốn thừa nhận y bị hắn đánh đòn nhưng lại thấy sảng khoái cùng yêu thích.
Hắn áp người tới, nhẫn nhịn y giãy giụa, mạnh mẽ ôm một cái: “Tiểu Tuyết, ta sai rồi, sau này ta sẽ không như vậy. Ngươi nghĩ đi, ta như vậy không phải vì yêu thích ngươi sao. Ngươi xem nếu ta không thao ngươi, mông ngươi đều ướt đầy *** thuỷ, lúc đó ta đây chẳng phải bị ngươi câu dẫn không chịu nổi à!”
Một bên giải thích một bên biện giải cho mình, Tạ Ngự Khi vuốt ve ***g ngực trần truồng trắng tuyết của y, chỉ cảm thấu da dẻ người này thật như hài tử, mềm mịn thơn ngát, làm người khác cực kỳ yêu thích.
Y ngồi trong lòng hắn, côn th*t vẫn còn trong mông y, rõ ràng mới vừa phát tiết xong lại vẫn vừa nóng vừa cứng đâm vào mật huyệt y. Nghe nam nhân nói y chỉ càng thấy xấu hổ và mất thể diện nhưng vật dưới mông lại khiến y ngứa ngáy.
Hai má đỏ ửng, hai mắt mông lung sương mù nhượng người nguời muốn trêu ghẹo.
“Ngươi nói ai yêu thích, ngươi đánh ta còn lý luận, ân, thật là nóng…” Lâu Minh Tuyết một bên trừng nam nhân, một bên cẩn thận lắc mông, nhìn như đang tránh né vật cứng kia đụng chạm mình nhưng kì thực là đang len lén lấy hoa huy*t làm phiền vật cứng kia. Mấy ngày nah không được nam nhân hảo hảo thương yêu, hoa huy*t ngứa chịu không nổi rồi a.
Mới vừa náo loạn như vậy, y cũng không có dũng khí yêu cầu hắn, chỉ dám len lén an ủi như vậy để giải toả cái ngứa bên trong.
Tạ Ngự Khi cũng không biết dụng ý động tác nhỏ này, bất quá hắn cũng chỉ ngồi im không dám đâm vào. Từ khi biết y mang thai, hắn thật sự không dám bính y cho nên nếu y không chủ động đề nghị, hắn sẽ nhẫn nhịn không làm.
Cọ một hồi, y nhịn không nổi nhìn nam nhân không nhúc nhích, nhìn đối phương nhịn đến mức nổi gân xanh, y đỏ mắt: “Ngươi có phải là ghét bỏ ta?”
Một câu hỏi nhưng lại khiến cả tâm can Tạ Ngự Khi đau: “Nói cái gì đó, ta yêu thích ngươi còn không kịp, làm sao sẽ ghét bỏ ngươi.”
Rõ ràng là hắn ghét bỏ hắn mới đúng!
“Vậy ngươi vì sao không làm phía trước ta, ừm!” Lâu Minh Tuyết oán trách nhìn hắn chằm chằm, mắt đầy uỷ khuất.
Tạ Ngự Khi liếm liếm đôi môi đã khô: “Ta đây không phải là sợ tổn thương hài tử sao, ngươi cũng biết mấy tháng này bào thai rất yếu, vạn nhất tổn thương đến nó, ngươi cũng bị đau!”
Rõ ràng là nói có lý, rõ ràng là quan tâm y nhưng lại khiến y có chút khó chịu, lập tức ly khai ***g ngực ấm nóng, ngồi vào giường nhỏ: “Ngươi không làm thôi, tốt nhất mấy tháng này ngươi đều nhịn cho ta.”
Dứt tiếng liền thấy y dạng hai chân, âm thần đỏ sẫm liền hiện ra, ngón tay như bạch ngọc đâm vào *** huyệt đầy nước: “A… Ngươi không làm ta… Ta cũng có thể chính mình làm… Ân… Thoải mái… A… Liền chảy thủy…”
Lâu Minh Tuyết dựa vào giường, hai cái đùi thon trắng mịn lại dạng rộng thêm một chút, đùi trong đỏ sẫm không giữ lại chút nào, hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn, hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của hắn, chậm rãi bắt đầu chơi.
Tạ Ngự Khi chỉ thấy cuống họng nóng lên, nhìn ngón tay Lâu Minh Tuyết ra ra vào vào đánh lên nhục khẩu nước bắn tung tóe, khát khao khó nhịn.
Mà y còn ngại chưa đủ thiêu đốt hắn, cư nhiên quỳ lên ngón tay cắm vào hoa huy*t, một tay xoa xoa hậu huyệt. Hai cái huyệt đồng thời được chăm sóc, y sảng khoái, môi đỏ khẽ nhếch: “Ừm… Thật là thoải mái… A… Chảy ra…”
Dâm thuỷ chảy dài trên hai đùi, lúc nhiễu xuống còn kéo dài thành sợi chỉ bạc mỏng manh, hậu huyệt bạch tương sền sệt. Nhìn hết thảy những thứ này, hắn không nhịn nổi: “Ngươi, yêu tinh thiếu thao, giết chết ngươi, cho ngươi phát tao.”
Tay hung hăng tách đùi y, mà y dường như đã đạt được mục đích, không chút yếu thế trả lời: “Ngươi có gan dùng cái này giết chết ta… A… Thật lớn… Hảo đầy… Thoải mái…”
Thịt huyệt hư không cuối cùng cũng bị cự vật ngày ngày nhớ mong lấp kín, y đạt cao trào bắn tinh, hai chân gấp lại trước ngực nam nhân mặc bắn quán xuyến lay động trên dưới.
Y ôm bả vai hắn lớn tiếng kêu: “A… Thật sâu… Thoải mái… Lại dùng lực một ít… Nha nha… Làm làm tử cung của ta… Tử cung ngứa…”
Tạ Ngự Khi bị y câu dẫn mê mệt nhưng lý trí vẫn còn sót lại một ít, hắn vẫn còn biết rõ thời điểm như thế này phải cẩn thận, dù nhẫn nhịn sẽ rất khó chịu nhưng hắn sẽ không làm theo lời y nói, thao tử cung y.
Nhiều nhất có thể chỉ là đầu đỉnh khổng lồ chạm nhẹ nơi đó một chút liền vội vã rời đi
“Ừm… A…” Người dưới thân say mê vui thích, hắn cuối đầu ngậm núm vú y, mạnh mẽ cắn.
“Ha… Không chịu được… Muốn tới… Ân a…” Chất lỏng bên trong phun trài, xoạt một tiếng vọt ra khỏi đầu đỉnh, phun ra.
Tạ Ngự Khi nặng nề thở dốc một tiếng, theo y cao trào một lần nữa đem dịch thể phun vào bên trong.
“A…” Cao trào qua đi, Lâu Minh Tuyết thỏa mãn mệt mỏi thở hổn hển, y lúc này một ngón tay cũng không muốn động.
Hai chân đã tê không đóng lại được, Tạ Ngự Khi đã rút côn th*t ra nhưng y y vẫn duy trì tư thế như vậy.
Hai cái miệng huyệt bị chơi triệt để, co rút hút vào phun ra bạch dịch, *** mỹ đến mức khó có thể hình dung. Hắn không dám nhìn nhiều, vội vã phủ chăn mỏng che cho y liền đứng dậy cấp hạ nhân chuẩn bị nước nóng tịnh thân cho y.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâu Minh Tuyết tỉnh dậy Tạ Ngự Khi chẳng biết đã đi đâu, mặc quần áo tử tế y ra ngoài tìm người.
Đã tìm đến sân sau cũng chưa thấy người, chỉ nghe tiếng cười thanh của nữ tử văng vẳng làm y không tự chủ đi tới.
Xốc cành cây lên, nhìn cách bên trong trường đình đó không xa, Tạ Ngự Khi đứng trước một nữ tử thanh tú ngọt ngào, hai người lúc này không biết nói cái gì, cười thật là ám muội!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...