Biên tập: Mặc Nhiên
—————————————
Hai ngày sau, Phượng Quân được quân vương triệu kiến, lúc cúi đầu lĩnh chỉ kìm lòng không đậu mà cong lên khóe môi.
Cho dù Phượng Vũ có vô tình với con mình cỡ nào, cũng không thể vô tình với binh phù thống lĩnh hàng vạn ngàn tướng sĩ.
Bước ra nhà giam u tối, Phượng Quân nhìn lên khoảng trời xanh lam khoáng đãng, con ngươi hơi nheo lại. Tuy trên chân vẫn còn mang nặng xiềng xích, nhưng ánh mắt mang đầy vẻ thoải mái.
Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn có thể thưởng thức bầu trời cao rộng sáng ngời.
Yết kiến quân vương tự nhiên không thể tùy tiện, Phượng Quân được đưa đi tắm rửa tẩy sạch một thân chật vật, thay xiêm y sạch sẽ xong mới được tiến vào cấm địa của quân vương.
Tiếp nhận quần áo cung nhân đưa lên, Phượng Quân kinh ngạc phát hiện đây chính là khôi giáp hắn mặc lúc chinh chiến sa trường.
“Ta mặc cái này?” Hắn hỏi.
“Vâng ạ. Là hoàng thượng phân phó.” Cung nhân cung kính cúi đầu đáp.
Phượng Quân nhíu mày nghi ngờ, không hiểu sao Phượng Vũ lại đột nhiên khoan dung với hắn. Hắn thân mang tội trong người, sao còn có tư cách mặc bộ khôi giáp chinh chiến do chính quân vương ban cho?
Cung nhân giúp Phượng Quân mặc xong quần áo liền có thị vệ dẫn hắn đến chờ ngoài tẩm điện của quân vương.
“Khởi bẩm hoàng thượng, đại hoàng tử đã đến.”
“Để hắn một mình tiến vào.”
Tham âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy uy nghiêm của Phượng Vũ truyền đến, Phượng Quân không tự chủ cao hứng hẳn lên, cho dù là chết thì trước đó cũng muốn gặp lại y một lần.
Thị vệ đẩy ra cửa điện hoa lệ, Phượng Quân nhấc chân mang khóa tiến qua bậc cửa, thanh âm xiềng xích quanh quẩn thật lâu trong tẩm điện to rộng của Phượng Vũ.
Ngồi sau thư án là một người gầy gò mảnh khảnh, thân tơ lụa màu vàng thêu hỏa phượng, hồng bào tử tượng trưng cho thân phận tôn quý, bên hông buộc thắt lưng vàng, tôn lên dáng người cao thẳng.
Phượng Quân chậm rãi ngẩng đầu, tham lam đem mỹ mạo kinh vi thiên nhân (*) của người nọ thu hết vào đáy mắt.
Người này, vô luận là dáng vẻ khắc sâu trong lòng hắn những năm ấu thơ, hoặc là dáng vẻ ba năm trước đây khi hắn rời đi, cơ bản đều không thay đổi nhiều. Cho dù là ai thấy cũng phải kinh ngạc tán thưởng, năm tháng in dấu trên thân thể người này không phải những nếp nhăn, mà là một loại khí chất tao nhã càng ngày càng tuyệt thế vô song.
Hồng y hoàng bào, chỉ sợ trong thiên hạ cũng chỉ có Phượng Vũ mới xứng mặc vào, khoát lên người càng phát ra vẻ xinh đẹp cùng uy nghiêm.
Quân vương lạnh lùng, dùng ánh mắt đảo qua Phượng Quân đang quỳ trên mặt đất. Đôi mắt đó vốn phải mang vẻ quyến rũ đào hoa, giờ này tựa như một thanh dao nhỏ lợi hại, vô hình trung làm người ta run sợ.
“Tội thần Phượng Quân khấu kiến ngô hoàng.” Phượng Quân mang tư thế nhận tội quỳ trước mặt Phượng Vũ.
“Lăng nhi nói ngươi muốn gặp trẫm?” Phượng Vũ lạnh lùng hỏi.
Nghe được thanh “Lăng nhi” kia, Phượng Quân không khỏi nhếch môi cười chua xót, đã từng có lúc hắn cũng là đứa con mà y sủng ái nhất, nhưng hiện tại muốn nghe lại tiếng gọi vô cùng thân thiết kia đã là không có khả năng.
“Đúng vậy, ta muốn gặp ngài.” Ngẩng đầu lần nữa, vẻ mặt Phượng Quân đã trở lại trấn định tự nhiên.
Phượng Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn, vẫn là khẩu lạnh như băng: “Gặp để làm gì?”
“Ta muốn biết, ngài sẽ giết ta sao?” Phượng Quân nói thẳng.
“Giao ra binh phù, trẫm không giết ngươi.” Phượng Vũ nói.
Phượng Quân to gan lớn mật cười rộ lên. “Lý do giết ta là gì?”
Nghe vậy, sắc mặc Phượng Vũ tức khắc trầm xuống.
“Làm càn!” Y trách mắng.
“Ngài giết ta, bởi vì ta yêu ngài, hay vì sự tồn tại của ta uy hiếp ngài?” Phượng Quân bỗng nhiên xuất ra khẩu khí khiến người kinh ngạc.
Một tia sắc bén xẹt qua song mâu của Phượng Vũ.
Không hổ là hoàng tử hắn coi trọng nhất, Phượng Quân thực thông minh, nhưng có đôi khi điểm thông minh ấy lại cố tình hại chính hắn.
Nhìn vị quân vương đã lâm vào trầm tư, Phượng Quân trong lòng tự giễu chính mình, không khỏi có chút cười khổ, thẳng thắn nói.
“Rượu đêm đó không phải vì ngài kê đơn ta sao?”
Tửu lượng của hắn không kém, mà bí mật kia hắn đã tự áp lực chôn giấu trong lòng nhiều năm, làm gì có chuyện một lần say rượu đã nói thẳng ra? Huống chi hắn nhớ rõ lúc đó mình uống không nhiều, có Phượng Vũ ở đó, hắn không muốn vì uống rượu mà trước mắt mờ ảo không nhìn thấy rõ y.
Trong nhà lao hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến trước kinh hồi kinh phó tướng đã cảnh cáo, nhưng lúc ấy hắn chỉ cho là phó tướng quá lo nghĩ, đừng nói hắn yêu Phượng Vũ, cho dù hắn thật sự chỉ xem Phượng Vũ như phụ thân, thì có đứa con nào lại tin chuyện người cha từ nhỏ cưng chìu mình lại tính toán muốn giết mình? Đó là chưa kể hắn đã vì y mà chinh chiến sa trường, anh dũng giết địch.
Một khắc trước khi vào thiên lao, Phượng Quân vẫn là tin tưởng Phượng Vũ vì hắn không biết thổ thẹn mà ái mộ y nên muốn giết hắn. Nhưng sau khi tự trách, hắn lấy lại bình tĩnh liền hiểu rõ hết thảy, nhưng chân tướng này càng khiến hắn đau lòng.
Nguyên lai bản thân mình vất vả chinh chiến mấy năm, chịu nỗi tương tư dày vò đau khổ suốt mấy năm, đổi lại không phải niềm tin của Phượng Vũ, mà là nghi kỵ thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Đừng nói Phượng Vũ là một quân vương anh minh như thế, cho dù y có vô năng ngu ngốc, Phượng Quân cũng không bao giờ có ý niệm muốn sát phụ đoạt vị trong đầu!
Phượng Quân nên vì tự trào phúng bản thân mà cuồng tiếu một hồi.
Phượng Vũ hạ mê hồn dược trong rượu của hắn, bất quá chỉ muốn biết hắn có ý muốn phản bội mình hay không, nhưng ngoài ý muốn lại nghe đến tràng bày tỏ ái mộ của hắn.
Khôn khéo như Phượng Vũ cũng phải có lúc tính sai.
Phượng Vũ rất khinh thường những người hay chống chế, nếu Phượng Quân đã đoán được chân tướng, y cũng không phủ nhận hay giải thích thêm, chỉ hỏi: “Binh phù, ngươi giao hay không giao?”
Phượng Quân thản nhiên: “Giao lại binh phù, ta sẽ không còn giá trị gì để ở cạnh ngài nữa?”
Phượng Vũ nói: “Ngươi vẫn có thể là đại hoàng tử của trẫm.”
“Ngươi ngài sẽ không còn đối xử với ta như đứa con ngài yêu thương nhất nữa.”
“Đó là vì ngươi căn bản không xem trẫm như phụ thân!”
“Ta có. Ta xem ngài như người cha ta yêu nhất, đồng thời cũng là người ta yêu nhất.” Phượng Quân thâm tình nhìn vị quân vương đang từ trên cao nhìn xuống mình. Hắn không sợ hãi, không hối hận, thái độ kiên quyết.
“Hoang đường!” Phượng Vũ quát to, đôi mắt tràn ngập tức giận. Phượng Quân dùng ánh mắt nồng cháy như thế nhìn y, không phải cái yêu đầy kính ngưỡng như các phi thiếp chốn hậu cung, mà là một loại cảm tình mang theo dục vọng. Ánh mắt càn quấy này rõ ràng la đang kinh thường uy nghiêm của quân vương!
“Đúng vậy, ta yêu ngài chính là một chuyện hoang đường, nhưng bất luận là ngài, hay chính bản thân ta cũng không thể ngăn cản thứ tình cảm hoang đường này lan tràn.” Phượng Quân quật cường ngẩng đầu nhình phụ thân hắn, quân vương của hắn. Qua ánh mắt trong suốt của hắn có thể thấy được phần tình cảm quý mến rõ ràng với Phượng Vũ đang tràn đầy.
Trong con ngươi của vị quân vương mọi người đều sợ hãi phát ra hào quang lợi hại. Mà Phượng Quân lại cô đơn tham luyến thưởng thức phần mỹ miều cường thế đó, bởi vì hắn đã từng cảm thụ được ôn nhu cùng yêu thương trong đôi mắt này, từng cảm thụ một mặt ôn nhu mà quân vương lãnh khốc này không muốn cho người khác biết.
“Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn trẫm!” Phượng Vũ phẫn nộ quát, một cước đá vào ngực Phượng Quân.
Nếu hôm nay Phượng Quân quỳ gối trước mặt y ngoan ngoãn nhận tội, có lẽ y sẽ khoan dung một chút. Nhưng Phượng Quân không biết sống chết lại cố tình dùng ánh mắt khinh nhờn như vậy nhìn hắn, khiến hắn nhớ tới đôi mắt của một người đã nằm sâu dưới ba tấc đất.
“Trẫm hận nhất chính là đôi mắt này của ngươi.” Y cay nghiệt nói, tựa như ước gì có thể tháo bỏ hai tròng mắt của Phượng Quân.
Phượng Quân ngã trên mặt đất, ngạc nhiên khôn tả.
Không, không đúng! Hắn nhớ rõ Phượng Vũ từng nói, mẫu phi của hắn yêu nhất đôi mắt này, cho nên trước đây Phượng Vũ luôn khen mắt hắn đẹp, vừa đen vừa sáng, giống như sao trời.
“Ngươi có biết đôi mắt này của ngươi giống ai không?” Phượng Vũ đột nhiên hỏi.
Phượng Quân lắc đầu, mắt hắn không giống Phượng Vũ, cũng không giống mẫu phi đã mất sớm chỉ để lại cho hắn bức họa kia.
Phượng Vũ âm lãnh cười rộ lên, tiếng cười mang theo một loại hận ý khiến Phượng Quân cảm thấy lạnh buốt thấu xương.
Phượng Vũ tàn nhẫn gằn từng chữ.
“Đôi mắt này của ngươi, cùng với mắt của cha ruột ngươi, cơ hồ giống nhau như đúc.”
Phượng Quân khiếp sợ nhìn hắn, không thể tin nổi.
“Mẫu phi của ngươi lừa gạt trẫm, khiến trẫm không công nuôi con cho nàng suốt hai mươi năm.”
——————————-
(*)Kinh vi thiên nhân: người trên trời cũng phải kinh ngạc => đẹp hơn tiên ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...