Quận Vương Phi Phúc Hắc

Edit:..Lam Thiên..

"Trầm Ly Tuyết đi rồi!" Lôi thị đoan trang hiền thục nhẹ nhàng bước từng bước đi đến cùng Trầm Doanh Tuyết sóng vai mà đứng, ánh mắt tối đen như một đầm nước sâu giống như muốn hút người đi vào.

Trầm Doanh Tuyết sửng sốt: "Mẫu thân, sao người lại tới đây?"

"Giống như ngươi, vội tới đưa tiễn Trầm Ly Tuyết!" Ánh mắt Lôi thị như có chút suy nghĩ sâu không thấy đáy:

An Quận vương sắp hồi kinh, thời gian quá mức gấp gáp, chính mình không kịp nghĩ thiết trí ra một kế hoạch hoàn mỹ hơn đối phó với Trầm Ly Tuyết, nghi lễ ra nhập gia phả đối với Trầm Ly Tuyết có không ít dụ hoặc, có lẽ nàng cũng đoán được chính mình đang tính kế nàng, nhưng vì có thể vào gia phả của Trầm thị, nàng quyết định đánh cược đi.

Khóe miệng Lôi thị nhẹ giơ lên một chút ý cười lạnh lẽo: kinh thành là địa bàn của chính mình, Trầm Ly Tuyết mới đến cư nhiên cũng muốn thắng chính mình, thật không biết nên nói nàng tự tin hay là ngu ngốc...

Bên ngoài năm thước, vài nha hoàn bưng một ít đồ trang trí khéo léo tinh xảo đi qua, Đinh ma ma gấp giọng đem người ngăn cản lại: "Hôm nay là sinh thần của phu nhân, các ngươi lấy những thứ bình cổ đồng này làm gì, toàn bộ đổi thành đồ vật cát tường, trời đã sắp sáng, động tác phải nhanh một chút, cần phải ở trước khi khách nhân vào phủ toàn bộ đều đổi xong!"

Đúng vậy, Lôi thị trang trí Tướng phủ không phải là vì Trầm Ly Tuyết nhập gia phả mà là vì tổ chức yến sinh thần cho nàng, sở dĩ lúc trước lấy những thứ đồ cổ đồng này bất quá là vì mê hoặc tầm mắt của Trầm Ly Tuyết, nay Trầm Ly Tuyết đã rời khỏi Tướng phủ các nàng cũng không cần thiết phải để đồ trang trí cổ đồng này, treo lên đồ vật cát tường làm nổi bật sinh thần của Lôi thị mới là quan trọng nhất.

Ra khỏi Tướng phủ, Trầm Ly Tuyết ngồi lên chiếc xe ngựa xa hoa Lôi thị cố ý chuẩn bị cho nàng chạy tới Lạc Diệp Tự, sắc trời còn sớm, trên ngã tư đường ở kinh thành không có mấy người đi đường, tiếng vó ngựa vang lên trên con đường yên tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng.


Trầm Ly Tuyết ngủ muộn, dậy sớm nên lúc này nàng có chút buồn ngủ, ngồi ở trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, Xuân Hoa và Thu Nguyệt cũng không nói nhiều, lẳng lặng ngồi ở một góc làm người vô hình.

Xe ngựa ra khỏi kinh thành, một đường thông suốt đến Lạc Diệp Tự, Trầm Ly Tuyết vào tự cầu phật xong liền giao cho Xuân Hoa bưng về, chậm rãi đi ra khỏi tự viện, nhìn xe ngựa Tướng phủ cách đó không xa, Trầm Ly Tuyết khẽ hạ mí mắt:

Mọi chuyện quá thuận lợi, cảm giác thực không đúng, Lôi thị, Trầm Doanh Tuyết hận chết chính mình, tuyệt đối sẽ không để chính mình an an ổn ổn nhập gia phả, nhưng vì sao đến bây giờ các nàng vẫn không có động tác gì? Chẳng lẽ...

"Ngưu thúc ( xa phu), mau nhìn nơi đó!" Thu Nguyệt kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm bên trái phía sau tràn đầy khiếp sợ.

Trầm Ly Tuyết theo ngón tay của Thu Nguyệt nhìn lại, chỉ thấy bảy, tám gã mặc hắc y trên mặt mang khăn che mặt màu đen trong tay cầm trường kiếm rất nhanh chạy tới chỗ các nàng, cả người đầy sát khí, ánh mắt lóe lên hàn quang giống như cùng Trầm Ly Tuyết nàng có huyết hải thâm cừu không đội trời chung.

Ánh mắt Trầm Ly Tuyết híp lại, khóe miệng khẽ gợi lên một chút tươi cười trào phúng, thật sự là nhắc tới tào tháo tào tháo đến! Từ Tướng phủ đến tự viện lại đến cầu được phật tượng, một đường thông suốt, chính mình sẽ thả lỏng đề phòng, hắc y nhân đương nhiên sẽ có cơ hội lợi dụng, Lôi thị thật sự là đủ thông minh!

"Ngưu thúc, mau đánh xe!" Xuân Hoa phản ứng lại đầu tiên lôi kéo Thu Nguyệt nhảy lên xe ngựa.

Trầm Ly Tuyết tuy rằng biết võ, nhưng một mình nàng đối phó với bảy tám tên hắc y nhân, phần thắng cũng không lớn, trước lên xe, có thể bỏ rơi đám hắc y là tốt nhất, nếu như bỏ rơi không được, lại nghĩ biện pháp khác.


Nháy mắt, thân thể Trầm Ly Tuyết đi tới trước xe ngựa, bàn tay mềm mại vừa mới bắt lấy cạnh xe, phật tượng trong tay Xuân Hoa liền hung hăng đập tới.

Trầm Ly Tuyết cả kinh, vội vàng buông lỏng tay, chỉ nghe "Đông" một tiếng, phật tượng đụng vào cạnh xe, vỡ làm hai, nếu Trầm Ly Tuyết không buông tay, phỏng chừng xương tay sẽ bị đập gãy...

Xe ngựa giống như cung tên rời cung, nhanh chóng chạy về phía trước, mặt đất cuồn cuộn bốc lên bụi đất khiến Trầm Ly Tuyết liên tục ho khan, Xuân Hoa, Thu Nguyệt đứng ở cửa xe nhìn Trầm Ly Tuyết nhanh chóng chạy trốn cùng với đám hắc y nhân gắt gao đuổi theo phía sau nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú liền lộ ra vẻ đắc ý, âm lãnh, trào phúng cười:

"Đại tiểu thư, chạy nhanh chút a..."

"Đúng vậy, đại tiểu thư, mau lên xe ngựa liền có thể thoát khỏi đám hắc y nhân này..."

Trầm Ly Tuyết cười lạnh, nàng như thế nào đã quên, Xuân Hoa, Thu Nguyệt, xa phu đều là người của Lôi thị, Lôi thị thiết kế hại nàng, các nàng nhất định sẽ tham gia, đem nàng ném ở chỗ này để hắc y nhân vây giết, chính là một phần trong kế hoạch  đi.

"Xuân Hoa, Thu Nguyệt, ta không ngại nói thật cho các ngươi biết, bình sinh, ta ghét nhất bị phản bội, trong từ điển của ta, người phản bội chỉ có một kết cục, chết!" Giọng nói của Trầm Ly Tuyết phi thường bình tĩnh, nhưng Xuân Hoa, Thu Nguyệt lại cảm thấy một trận khí lạnh hung hăng thổi tới, từ sau lưng xâm nhập vào xông thẳng lên đỉnh đầu, thân thể lạnh đến phát run: không xong, chính mình đã trêu chọc một cái sát tinh sao?


Phu nhân đã từng nói qua, chỉ cần các nàng giết chết Trầm Ly Tuyết, phu nhân sẽ đưa cho mỗi người các nàng năm trăm lượng bạc làm đồ cưới, Trầm Ly Tuyết đã là người sắp chết, làm sao còn có thể trả thù được các nàng!

Xuân Hoa, Thu Nguyệt tự mình an ủi, trào phúng Trầm Ly Tuyết vì chính mình tiếp thêm can đảm: "Trầm Ly Tuyết, ngươi trước qua cửa của đám hắc y nhân này đi đã sau đó hãy mạnh miệng!"

"Chỉ là người sắp chết còn nói khoác không biết ngượng...”

Xe ngựa đi xa, vẻ mặt trào phúng của Xuân Hoa, Thu Nguyệt biến mất không thấy, Trầm Ly Tuyết nhìn sang đám hắc y nhân đuổi theo phía sau không ngừng, âm thầm cân nhắc: thể lực của nàng không  bằng đám hắc y nhân, rất nhanh sẽ bị bọn họ bắt kịp, nếu nàng cùng bọn họ giao thủ sẽ không có bao nhiêu phần thắng, muốn thắng, chỉ có thể kiếm tẩu thiên phong (*)..

(*) Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Mâu quang phát lạnh, hai chân Trầm Ly Tuyết điểm nhẹ mặt đất một chút, thân thể mảnh khảnh nhảy vào trong bụi cỏ, hắc y nhân tay cầm trường kiếm gắt gao đuổi theo!

Lôi thị thân là thừa tướng phu nhân, sinh thần ba mươi ba tuổi không thể quá mức phô trương, lợi dụng danh nghĩa ngắm hoa, mời đám gia quyến quan viên đến Tướng phủ vì nàng dự sinh thần.

Trước cửa Tướng phủ, lễ vật chồng chất như núi, Lôi thị mặc sam y tơ tằm màu tím đậm, đầu đội đông châu hoa thịnh, đoan trang hiền thục, mỉm cười chiêu đãi nhóm phu nhân trong kinh thành.

Trầm Doanh Tuyết y phục màu xanh nhạt, ưu nhã mê người, ngồi ở  trong lương đình cùng nhóm danh môn quý nữ kinh thành nói chuyện cười đùa, không khí vô cùng hòa hợp.

Nam Cung Khiếu phe phẩy chiết phiến, chậm rãi từ lương đình dạo đến phòng khách, lại từ phòng khách đi đến lương đình, lặp lại vài lần, nữ tử xinh đẹp trong kinh thành đều bị hắn nhìn một lần nhưng lại thủy chung không nhìn thấy Trầm Ly Tuyết: kỳ quái, náo nhiệt như vậy tại sao Trầm Ly Tuyết lại không tới?


Thật nhanh lướt qua đám người, Nam Cung Khiếu không coi ai ra gì đi vào bên trong phủ viện của Tướng phủ, tựa như ở trong nhà của chính mình, lập tức đi vào Trúc Viên tìm Trầm Ly Tuyết, Trúc Viên im ắng, tất cả nha hoàn, ma ma đều không thấy bóng dáng, chỉ có một mình Thu Hòa đang cầm bình nước tưới hoa.

"Thu Hòa, Trầm Ly Tuyết đâu?" Nam Cung Khiếu không nói nửa câu vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Thu Hòa ngẩng đầu lên vừa nhìn, nhìn thấy người tới là Nam Cung Khiếu liền phúc thân hành lễ: "Hồi thế tử, đại tiểu thư tới Lạc Diệp Tự..."

Sắc mặt Nam Cung Khiếu trầm xuống, trong lòng nổi lên một tia dự cảm bất thường: "Đang tốt lành, nàng tới Lạc Diệp Tự làm gì?"

"Cầu phật a." Nhắc tới chuyện này, Thu Hòa liền vì Trầm Ly Tuyết cao hứng: "Phu nhân nói, tiểu thư cầu được phật liền để cho nàng nhập gia phả, nói đến cũng khéo, ngày mai chính là ngày tốt tiểu thư nhập gia phả..."

Nháy mắt, sắc mặt Nam Cung Khiếu âm trầm đến đáng sợ: "Trầm Ly Tuyết đi lúc nào?"

"Trời chưa sáng đã đi..."Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Thu Hòa còn chưa nói xong, trước mắt một trận cuồng phong thổi qua, địa phương Nam Cung Khiếu đứng vừa nãy đã là trống rỗng không còn bóng người, toàn bộ Trúc Viên chỉ còn lại một mình Thu Hòa.

Thu Hòa nhìn quanh mọi nơi, nghi hoặc khó hiểu nhỏ giọng nói thầm: "Thế tử đâu? Như thế nào trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui