- Cao khanh gia nói như vậy là không đúng. Trần - Hạng đã sớm giải can qua, hôm nay chính đương giao hảo thuận hoà. Ta nhận Tĩnh Kỳ làm nghĩa tử, thế lại càng thắt chặt tình bang giao hai nước, nào có điều chi bất ổn?
Dời ánh mắt sang Nguyễn Bá, Lý Uyên lại bảo:
- Về phía Đại Trần quốc, ta vốn đã sai người thông báo đến Trần đô, tin tưởng Thiên Đức Hoàng đế cũng sẽ vui vẻ thuận tình. Vậy nên sứ thần đừng lo ngại.
- Khải bẩm Hoàng thượng...
Lý Uyên khoát tay, tỏ ý không muốn nghe thêm những lời của Nguyễn Bá. Bên này, Thái úy Cao Bình Cảnh cùng những người khác trông thấy tình hình như vậy cũng biết điều im lặng. Hoàng thượng đã thể hiện rõ lập trường, sớm quyết định, bọn họ có nói thêm nữa lại được gì? Huống hồ, dụng ý bên trong chuyện này, mấy người bọn họ vẫn chưa quá tỏ tường.
Vấn đề cứ vậy mà trôi qua. Đối với thân phận mới của Trần Tĩnh Kỳ, dù muốn dù không thì người ta cũng buộc lòng phải chấp nhận. Quận chúa Đông Kha thì dĩ nhiên chẳng thể nào vui được. Bực mình là khác. Nếu như Trần Tĩnh Kỳ chỉ là một vị Cần thanh Đại học sĩ của Hạng quốc thì quá dễ để cho nàng châm chọc, công kích. Bằng với thân phận nghĩa tử của Hạng đế Lý Uyên giống hiện tại... Có muốn cũng chẳng thể mỉa mai, dè bỉu gì được.
Trên danh nghĩa, Trần Tĩnh Kỳ hiện chính là một vị hoàng tử của Đại Hạng! Hắn đương nhiên có tư cách đại diện cho triều đình Hạng quốc thi thố tài năng!
"Lý Uyên, con cáo già này..."
Nén giận làm vui, quận chúa Đông Kha hướng Trần Tĩnh Kỳ nói câu chúc mừng, miệng cười rất tươi.
Phía bên đây, Trần Tĩnh Kỳ cũng tỏ ra nồng nhiệt tiếp đón, cùng nàng nâng lên vò rượu Miên Lý nồng cay, uống từng ngụm lớn.
Tiếng nhạc cung đình một lần nữa nổi lên, từ hai bên lối đi của điện Thái Hoà, một nhóm ca cơ nối nhau tiến ra, trình bày những điệu múa. Bầu không khí chả mấy chốc đã lại trở nên ồn ào, náo nhiệt...
...
Đêm hôm ấy Trần Tĩnh Kỳ đã không về cùng Thái tử Lý Long Tích, thay vào đó, hắn được Hạng đế Lý Uyên cho người hộ tống. Thời điểm về đến phủ, vừa tiến qua cửa lớn, toàn thân hắn đã liền đổ gục vì quá say.
Cái này không thể đổ lỗi cho hắn, chỉ có thể trách quận chúa Đông Kha. Trong buổi yến tiệc, trừ bỏ sự thách đố văn chương ra thì Đông Kha nàng còn dùng liệt tửu để gây khó dễ. Loại rượu Miên Lý kia, độ mạnh thực khiến cho người ta phải choáng ngợp. Nếu không phải bản thân có tửu lượng hơn người, chỉ e Trần Tĩnh Kỳ hắn đã sớm gục ngã ngay tại đương trường.
...
"Đông Kha, nữ nhân này thật đúng là chẳng dễ chơi chút nào."
Sáng hôm sau, Trần Tĩnh Kỳ thức dậy, thấy đầu mình đau như búa bổ. Ngẫm chuyện đêm qua, trong dạ hắn lại nổi lên một hồi cảm khái. Trong đời mình, đây là lần đầu tiên hắn gặp một nữ cường nhân giống như vậy.
So văn chương đối đáp, Trần Tĩnh Kỳ hắn có thể thắng Đông Kha nàng, nhưng xét công phu quyền cước, cầm binh đánh trận... hắn hơn được sao?
Rốt cuộc, "Đông Kha" - danh tự này vẫn cứ là mối lo...
- Ông thấy sao rồi?
Trần Tĩnh Kỳ uống xong chén thuốc, ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt. Trên gương mặt khả ái của cô thiếu nữ hiện giờ, hai chữ "quan tâm" thực không khó để nhìn ra.
- Ngọc Chân, lại để cho nàng phải lo lắng rồi.
- Sao ông lại uống nhiều như vậy? Lần đầu tiên ta thấy ông say mèm tới độ không thể tự mình bước đi đấy.
- Chuyện này... Là do quận chúa Đông Kha.
- Quận chúa Đông Kha?
Trần Tĩnh Kỳ gật đầu, đem sự tình kể rõ.
- Thì ra là như vậy.
Lê Ngọc Chân nghe qua, thoáng trầm ngâm rồi nhận xét:
- Vị quận chúa Đông Kha này quả đúng là không đơn giản một chút nào.
- Coi bộ Ngọc Chân nàng đã có một đối thủ xứng tầm rồi đấy.
- Hửm? Ý ông là sao?
Trần Tĩnh Kỳ rướn người tới một chút, đem cả hai cánh tay để lên đôi vai người thiếu nữ, miệng cười bảo:
- Sao là sao? Sau này ta tranh bá thiên hạ, Ngọc Chân nàng lẽ nào lại không giúp ta đánh hạ quận chúa Đông Kha?
- Ông khéo lo xa.
Lê Ngọc Chân bĩu môi:
- Bây giờ ngay cả một đạo quân ông còn chưa có thì nói gì chuyện tranh bá thiên hạ chứ.
- Hiện tại chưa có, nhưng rồi sẽ có. Ngọc Chân, nhất định sẽ có ngày ta đem trăm vạn hùng binh giao cho nàng thống lĩnh.
Nói đoạn, Trần Tĩnh Kỳ lại lần nữa rướn người tới trước, ý đồ muốn thơm má giai nhân.
Có điều, Lê Ngọc Chân đã không cho hắn được toại nguyện. Nàng chủ động tránh lui.
- Ông đàng hoàng một chút. Cha ta và Bao thúc đều đang đợi ông dậy đấy.
...
Hoàng cung.
Bên trong Ngự thư phòng.
Hạng đế Lý Uyên đang ngồi trên ghế, tay cầm một phong thư, chậm rãi xem. Xem xong, hắn liền đem bức thư ấy đưa đến bên ngọn đèn đang cháy dở, sau đó bỏ vào trong một cái đỉnh nhỏ, đợi hoá tàn tro rồi mới đậy nắp đỉnh lại.
Quay sang nhìn Tô Chánh Đông - một trong bốn vị phó chỉ huy sứ Đại nội mật thám hiện thời, hắn hỏi:
- Chánh Đông, ngươi cảm thấy thế nào? Về Mục Chân và Hứa Bân?
Bảy năm về trước, sau đêm Nguyên Tiêu, lấy danh nghĩa ban thưởng cho Trần Tĩnh Kỳ, Hạng đế Lý Uyên đã đưa hai mươi thị vệ cùng mười ba cung nữ tới phủ Chất tử để làm nội gián, nhằm giám sát. Thủ lĩnh của đám thị vệ chính là Hứa Bân, còn người cầm đầu các cung nữ chính là Mục Chân. Trong bảy năm qua, hai người này vẫn thường xuyên bí mật gửi tin về cho Lý Uyên, thông qua mạng lưới tình báo của Tô Chánh Đông. Lúc này, Lý Uyên đột nhiên hỏi như vậy, xem ra trong lòng cũng đã có những hoài nghi.
Vốn là thân tín bao năm, Tô Chánh Đông dĩ nhiên thấu hiểu được tâm tư của chủ nhân mình. Hắn thoáng trầm ngâm, nghiêm túc đánh giá:
- Khải bẩm Hoàng thượng, theo như thuộc hạ thấy thì Hứa Bân vẫn rất mực trung thành. Còn về Mục Chân...
- Thế nào?
Tô Chánh Đông nói tiếp:
- Thời gian Mục Chân đã ở cạnh An vương không ngắn, chỉ e trong lòng ít nhiều nảy sinh tình cảm.
Lý Uyên khẽ gật đầu:
- Mục Chân vẫn là một cô gái trẻ, còn Trần Tĩnh Kỳ thì lại có quá nhiều ưu điểm, nếu sinh lòng ái mộ thì cũng không có gì khó hiểu.
- Hoàng thượng, người nghi ngờ Mục Chân đã to gan qua mặt?
Lý Uyên mỉm cười, nhưng không đáp, cứ như vậy mà cho qua. Hắn vẫn giữ nguyên mọi thứ, Hứa Bân hay là Mục Chân thì đều tiếp tục để lại bên cạnh Trần Tĩnh Kỳ.
- Chánh Đông, ngươi thông tri cho Hứa Bân và Mục Chân, bảo bọn họ thời gian tới không cần phải phản hồi tin tức, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
- Thuộc hạ lập tức phái người thông tri.
- Lui xuống đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...