Quân Vương Không Đến Được Với Ta

Sao khi nghe Tả Liên nói vậy cô liền hỏi:

- Hả, sao ta lại điên, có cô điên thì có

Vừa nói cô vừa lấy muỗng múc một ít thức ăn do ả Tả Liên đem lên sau đó dùng tay bóp miệng ả đút vào cho cô ta.

- Sao? Đồ ăn của đại tiểu thư Nho phủ mùi vị nó như thế nào hả? Chắc hẳn là rất ngon rồi.

Vừa dứt câu. Y Quân liền cằm nguyên bát thức ăn lên trực tiếp đổ vào miệng cô ta. Lúc này Tả Liên khụy chân xuống, mặt mở to tỏ vẻ hoảng sợ. Vội đẩy Y Quân ra.

- Tôi là người hầu thân cận của Nho phu nhân, người dám đụng vào tôi sao?.

- Ha.

Nói rồi Y Quân đẩy ả ta xuống đất, tay thì bóp cổ cô ta khiến ả có gào thét cũng không được.

- Ta đường đường là đại tiểu thư không lẻ xử lý một ả tiện tì như ngươi cũng không được.

Dứt câu Y Quân dùng con dao cướp được của hai tên lính hôm qua rạch mặt ả một cái, hai cái rồi ba cái.


- Ngươi xem đây là lời cảnh cáo ta dành cho ngươi. Còn giờ thì mau xuống bếp chuẩn bị lại đồ ăn cho ta. Nếu không thì ngoài khuông mặt của ngươi ra thì còn nhiều chỗ khác bị ta gạch nát đó.

Tả Liên nghe Y Quân nói thế thì mặt cắt không còn giọt máu, liền vội vã chạy xuống bếp chuẩn bị một mâm thức ăn đường quàng mang lên cho cô. Y Quân nhìn mâm thức ăn tỏa khói nghi ngút mà nở ra một nụ cười vừa ý. Sau khi dùng bữa xong cô liền chạy về phòng cũ đã từng là của nguyên chủ. Sau khi cha cô mất liền bị Xuân Hương và Đào Hằng cướp nó. Cho cô ở phòng củi chẳng khác gì mấy người hầu trong phủ.

Thấy Y Quân đến Xuân Hương liền hỏi

- Cô đến đây để làm gì.

- Tỷ á hả tất nhiên là đến giành lại thứ thuộc về mình. chứ muội nghĩ tỷ đến đây để làm gì?

- Ý tỷ là sao? Muốn chiếm phòng của Muội hay gì?

Y Quân chừng cặp mắt sắt như dao về phía của Xuân Hương làm cho ả ta như bị điện chạy qua cả cơ thể. Một chút sự sợ hãi bắt đầu nổi lên. Y Quân hạ mắt xuống nhìn cô cười lạnh. nói:

- Đây vốn dĩ là phòng của tỷ mà! Sao lại gọi là cướp chứ! Nếu nói kẻ cướp thì muội phải nhìn nhận lại rồi.

Xuân Hương thầm nghĩ "Sao cô tại lại khác như vậy chứ? Cô ta như trở thành một người hoàn toàn khác."

- Phòng tỷ gì chứ? Nương đã đưa lại nó cho ta rồi.

- Vậy sao? Sao ta nhớ hai mẹ con các người, à không ba mẹ con các người cưỡng ép đuổi ta ra sao? Tỷ tỷ cho muội thời gian một nén nhang để dọn hết đồ ra ngoài không thì đừng có trách tại sao ta lại ác.

Sao khi nghe lời dọa của Y Quân, Xuân Hương liền lập tức dọn hết đồ đác ra ngoài. Y Quân cho người đem đồ mình vào phòng sau đó đánh một giấc ngon lành. Từ lúc xuyên không đến giờ cô chưa bao giờ được thoải mái như vậy cả.

Còn về phía Y Xuân và ả Tả Liên sau khi được Y Quân dạy dỗ một bài học liền chạy đến chỗ Đào Hằng để thưa lại chuyện:

Nghe xong Đào Hằng quát lớn

- Thật là quá quắt. Hôm nay cô ta ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đối xử với con gái ta như vậy. Người đâu mau gọi tiện nhân đó ra đây cho ta xem lần này ta dạy dỗ nó thế nào.

Một lúc sau thì Y Quân đến:

- Nghe nói người cho gọi con

- Hỗn xược còn không mau quỳ xuống.


Nghe vậy Y Quân liền đáp

- Quỳ? Tại sao con lại phải quỳ chứ?

Đào Hằng lại hỏi

- Ngươi gây ra họa lại không nhận tội ư?

- Gây ra họa? Nếu người cho rằng dạy dỗ một hạ nhân trong nhà là gây họa thì người thế nào mới là không gây họa? Cho chúng lên leo lên đầu ngồi ư?

- Chuyện đó ta không nói, tại sao ngươi lại đi cướp phòng của Xuân Hương?

Y Quân liền ngồi xuống nhăm nhe tách trà quý của Đào Hằng rồi đáp

- Đúng là mẹ con nói cũng nói giống nhau nhỉ? Mà theo ta nhớ bà đâu có quyền hạng gì mà đi đổi phòng của ta.

Ả Tả Liên liền xem vào

- Nho phu nhân là người cai quản Nho phủ này chuyện gì mà làm không được chứ?

Nghe thế Y Quân liền cười to.

Đào Hằng liền hỏi


- Ngươi cười cái gì chứ?

- Ta cười bà đó! Từ bao giờ một tiểu thiếp lại được gọi với danh phận của chính thất. Bà được cha to tạm cho coi sổ sách đã là quá lắm rồi. Còn danh phận Nho phu nhân bà xứng sao!

Nghe vậy Đào Hằng tức điên tiếng lên định cho Y Quân một bạc tay. Thế nhưng một võ sư Karate như cô dễ dàng dùng tay năm chặt cỗ tay Đào Hằng.

- Này là bà ra tay trước thế thì đừng có trách tôi tôi tiểu bối sao lại ức hiếp trưởng bối

Nói rồi Y Quân tát một cái thật mạnh vào mặt bà ta.

Do cơ thể nguyên chủ yếu ớt nếu không với sức của cô không chừng đã tiễn Đào Hằng đăng xuất.

- Ngươi, ngươi dám đánh ta.

- Tại sao lại không?

Vừa dứt lời Y Quân liền cho bà ta liên hoàn tát vào mặt đến nổi mặt bà ta đỏ ửng xưng lên như bánh bao

- Đúng là mặt dày có khác đau tay ta quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận