Không thể nào?
Hắn chính là thái tử?
Đoạn Thủy Vũ nghe đáp án, chấn kinh trợn tròn hai mắt, không nói ra được điều, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào hắn. "Ngươi chính là thái tử?"
Trời ạ, tại sao nàng lại đào tim móc phổi nói ra hết cùng thái tử như vậy?
Diêm Thiên Mạc giương nhẹ lông mày đẹp. "Nếu không ngươi cho rằng trong cung còn có thể có mấy nam nhân không phải thái giám?"
"A. . . . . . Ngươi. . . . . ." Trời ạ, thái tử tâm cơ thật sự rất lớn, tâm địa cũng hư hỏng, cứ nhiên từ đầu tới cuối đều không nói cho nàng biết hắn chính là thái tử.
"Ta làm sao?" khóe môi Diêm Thiên Mạc hiện ra nụ cười.
"Ngươi tại sao không nói cho ta biết ngươi là thái tử?" Đoạn Thủy Vũ nhìn chằm chằm hắn chỉ trích. Hại nàng như ngốc nghếch, đem toàn bộ kế hoạch của mình nói cạn sạch.
" Không phải ta vừa nói cho ngươi biết sao?" Nụ cười bên môi Diêm Thiên Mạc càng lúc càng nồng.
"Ngươi nói quá muộn. Ngươi nên nói lúc vừa bắt đầu gặp ta, nói ngươi chính là thái tử, như vậy ta sẽ không. . . . . . sẽ không. . . . . ." Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy mình rất ngu, cứ nhiên lại nói ra lai lịch của nàng đối với kẻ địch.
"Ngươi sẽ không cái gì?" Diêm Thiên Mạc nhìn dung nhan xinh đẹp đỏ lên, phát hiện mình rất thích cảm giác trêu chọc nàng.
Đoạn Thủy Vũ phiền toái đến mức lấy tay đem tóc cào loạn. "Ta sẽ không. . . . . . sẽ không. . . . . . Ngươi thật rất xấu xa nha!"
"Xấu xa? Rất tốt." Diêm Thiên Mạc giật nhẹ môi, xem ra một chút cũng không để ý. "Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng ."
"Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ thấy hắn tức giận lên, không biết nên nói cái gì cho phải. "Trời ạ, như vậy muốn ta làm gì cho phải?"
Nàng vốn muốn giúp vị hôn phu của mình thiết lập quan hệ, kết quả càng giúp càng hỏng. Sau này nàng phải như thế nào đối mặt với tướng công nàng đây?
"Làm gì cho phải?" Diêm Thiên Mạc hếch mày đẹp."Theo kế hoạch ban đầu của ngươi, tặng ta một lễ vật ra mắt thật lớn không phải tốt lắm sao?"
Đoạn Thủy Vũ oán hận theo dõi hắn, kiên quyết phun ra bốn chữ. "Ta sẽ không cần." Cũng đã náo thành ra vậy rồi, nàng việc gì còn phải tặng hắn lễ ra mắt!
Tiểu nhân! Hừ, nàng nhất định phải bảo phu quân tương lai của nàng cẩn thận một chút mới được.
"Hình như cũng không phải do ngươi." Khóe môi Diêm Thiên Mạc hiện lên nụ cười nhạt. "Không bao lâu, phụ hoàng sẽ phải thối vị, ta liền đăng cơ. Ngươi cho rằng tâm cơ thâm trầm giống như ta vậy, sau khi lên ngôi, sẽ làm ra chuyện gì đối với Diêm Đào chứ?" Hắn cố ý đe dọa nàng.
"Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ kinh ngạc lại tức giận nhìn chằm chằm hắn. Dù sao chắc chắn không phải là chuyện tốt rồi. "Ngươi dám?"
Lông mày xinh đẹp của Diêm Thiên Mạc càng nâng lên cao, bờ môi phát ra nụ cười tự đắc. "Vì cái gì mà ta không dám?"
"Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ hít một ngụm khí lạnh đầy tức giận.
Nàng tin tưởng hắn thật dám làm.
Người ác liệt như vậy, có chuyện gì là không dám?
"Cho nên ngươi vẫn còn muốn theo kế hoạch ban đầu, tặng ta một lễ vật ra mắt thật lớn, còn ngày ngày tới cùng ta hàn huyên, thân cận một chút, như vậy ta mới có thể suy tính bỏ qua cho Diêm Đào." Tròng mắt đen của Diêm Thiên Mạc chớp động nụ cười tà ác.
Đoạn Thủy Vũ liếc xéo hắn một cái."Nếu như ta thật sự tặng cho ngươi một phần đại lễ, mỗi ngày đều cùng ngươi hàn huyên, ngươi cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho Vương Gia đi?" Hắn tên tiểu nhân hèn hạ, cho là nàng không biết sao?
"Ừhm, như thế này không sai." Diêm Thiên Mạc đồng ý gật gật đầu. "Nhưng mà nếu ngươi làm cho ta bớt giận dữ mà vui vẻ, có lẽ ta thật sự sẽ xem xét bỏ qua cho Diêm Đào. Nếu như ngươi cái gì cũng không làm, tương lai Diêm Đào cũng rất nhấp nhô rồi. . . . . ."
"Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ tức giận nhìn hắn, muốn đem nụ cười trên mặt hắn xé rách.
"Ngươi rất quá đáng!"
"Đúng vậy, ta quá đáng, ta đang mong đợi xem ngươi tặng lễ vật ra mắt gì cho ta. Ngươi có cái gì quan trọng mà tốt sao?" Diêm Thiên Mạc hướng về phía nàng cười, tư thái tà ác cũng không có bởi vì nàng tức giận mà thay đổi một chút.
"Ta. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ tức giận dừng một chút. "Ta sẽ không tặng gì cho ngươi?"
"Nha?" Diêm Thiên Mạc cười nhạt nhướng mày. "Ngươi có thể không tặng, vậy có lẽ cả đời ngươi cũng không thấy được Diêm Đào rồi."
Trêu chọc nữ nhân này thật sự rất vui vẻ. Hắn muốn thử nhìn một chút xem đến mức tận cùng trêu chọc nàng, sẽ có vui thú gì.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, một hồi lâu không nói ra một câu.
"Ngươi lại dám uy hiếp ta?"
"Dù sao không lâu nữa ta chính là Hoàng đế rồi, trên đời này có chuyện gì là ta không dám?" Diêm Thiên Mạc nhẹ giọng cười, tư thái vương giả hiện lên giữa hai hàng lông mày. "Mà ngươi, công chúa Đại Lý thân ái, đến tột cùng ngươi sẽ làm gì để cho ta có thể hài lòng đây?"
Đoạn Thủy Vũ hận nghiến răng nghiến lợi, "Nếu không phải là ta muốn gả cho Diêm Đào, ta tuyệt đối. . . . . . tuyệt đối. . . . . ." Tuyệt đối đánh chết cũng không nhận uy hiếp của hắn!
"Xem ra Diêm Đào đối với ngươi rất quan trọng." Diêm Thiên Mạc khẽ mỉm cười. "Các ngươi còn chưa có thành thân, ngươi cần gì nghiêm túc suy nghĩ cho hắn như vậy? Ngươi đại khái có thể trở về Đại Lý làm công chúa, từ bỏ hôn sự này, sẽ không phải cúi đầu trước một nam nhân vừa ác liệt lại quá đáng là ta đây?"
"Sẽ không!" Đoạn Thủy Vũ căm giận nhìn chằm chằm hắn. "Mặc dù ta còn chưa có cùng hắn thành thân, nhưng ta đã coi hắn là tướng công rồi, ta sẽ không buông tha hôn sự này quay về Đại Lý đâu!"
"Hình như ngươi cực kỳ mong đợi giả cho hắn, làm tân nương của hắn?" Diêm Thiên Mạc liếc xéo nàng, ngọn lửa tà ác trong lòng vọt đốt.
"Dĩ nhiên!" Đoạn Thủy Vũ trả lời kiên quyết. Nàng đã chờ thật lâu, muốn làm tân nương của người khác, hiện tại đã tìm được đối tượng tốt, tự nhiên nàng càng thêm chờ đợi.
"Ngươi đã lựa chọn muốn gả cho Diêm Đào, vậy ngươi thật sự không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tới lấy lòng ta." Diêm Thiên Mạc cười đến ngay cả một điểm áy náy cũng không có. "Ta nói có đúng không?"
Đoạn Thủy Vũ không trả lời, chẳng qua hai mắt ôm hận nhìn chằm chằm hắn.
"Vậy ngươi đã nghĩ xong chưa, muốn tặng cái gì làm lễ ra mắt ta " Diêm Thiên Mạc cười đến ưu nhã mà tà ác.
"Ta nghĩ không ra được nên tặng cho người ác ma như ngươi cái gì làm lễ gặp mặt!" Đoạn Thủy Vũ mượn cớ che đậy nói lại.
"Ngươi nghĩ không ra được, vậy ta liền chỉ định đi." tuấn nhan Diêm Thiên Mạc đến gần nàng không hề báo động trước, mặt của hai người gần trong gang tấc, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng đối phương hít thở. "Ta muốn ngươi cho ta lễ ra mắt!"
"Lời này của ngươi có ý gì?" Đoạn Thủy Vũ bị hắn bất ngờ đến gần sát làm sợ hết hồn, lại bị lời nói của hắn làm cho không hiểu ra sao.
"Rất đơn giản. So với Diêm Đào sớm một bước hưởng qua tư vị tương lai của thê tử hắn, sẽ rất tốt." Diêm Thiên Mạc như ác ma đầy tà khí ."Ngươi nguyện ý sao?"
"Ta không phải là thức ăn!" Đoạn Thủy Vũ không giải thích được nhìn chằm chằm hắn. Cái gì nếm hay không nếm? Thật là đầu dưa chuột không bình thường.
"Công chúa nước Đại Lý thanh thuần, xem ra ngươi căn bản không hiểu ta đang nói cái gì?" Diêm Thiên Mạc lắc đầu cười nhạt, đối với việc trêu chọc nàng tăng thêm vài phần hứng thú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...