Quân Vi Hạ

Bởi vì lần đại hôn này còn tiến hành vào sát dịp cuối năm hơn lần trước nên phu nhân Bình Giang hầu bận rộn không thể thoát thân, liền cử phu thê Tam cữu và Tam cữu mẫu thay mặt tiến kinh.

Tam cữu mẫu Chu thị là đường muội của Quan Tây hầu, hay chính là đường cô cô của hai huynh đệ Chu Tung, so với Đại cữu mẫu xuất thân từ thư hương thế gia, Tam cữu mẫu lớn lên trong gia tộc võ tướng có tính cách nóng nảy và ngang ngược hơn nhiều lắm.

“Khoảng hai ngày nữa hoàng gia sẽ giục trang*, đồ cưới được chuẩn bị thế nào rồi?” Tam cữu mẫu mặc một bộ váy màu vàng thêu hoa, mặt mày hớn hở ngồi trên chủ vị, giọng nói oang oang, bắn tía lia không ngừng, khiến Ngụy thị khó chịu cau mày.

(*: Quần áo, đồ trang sức, đồ dùng cô dâu mang theo về nhà chồng)

Nhị thẩm vừa nhìn liền biết Tam cữu mẫu vốn không dễ chọc, chỉ e thiên hạ không loạn mà khẽ thọt: “Tam cữu thái thái có điều không biết, dạo đầu xuân đã phân nhà rồi, đồ cưới của thế tử chỉ có thể xuất ra từ Chu Tước đường thôi, phu nhân là quản không được.”

Vừa nghe nói Lâu Cảnh phải tự mình chuẩn bị đồ cưới, Chu thị liền trở mặt ngay lập tức, “Cái gì? Phu nhân không muốn quản lý việc chuẩn bị đồ cưới sao?”

Ngụy thị tuyệt không ưa gì người Từ gia, năm trước Nhị cữu và Đại cữu mẫu khiến nàng mất thể diện, bây giờ phải đối mặt với Tam cữu mẫu nói năng liếm thoắng, ồn ào không ngớt, liền vô cùng miễn cưỡng mà nặn ra một gương mặt tươi cười, nhưng nghe xong lời nói rõ ràng là gây sự này thì không nhịn được nữa, lập tức lạnh mặt nói: “Hiện giờ thế tử gia quản lý phủ An Quốc công, ta chỉ là một phụ nhân quanh quẩn trong nội viện, đâu giúp được cái gì, sao phải gấp.”

“Lại có kế thất như ngươi sao?” Hỏa khí đằng một cái bốc lên ngùn ngụt, Chu thị không hề nể mặt, nói chuyện cũng khó nghe, “Trạc Ngọc sắp gả vào hoàng gia, đồ cưới làm không xong, mất mặt chính là người Lâu gia chứ ai.”


Ngụy thị tức đến nội thương, nhưng cũng chỉ có thể nín nhịn nghe Chu thị quở trách.

Chuyện chuẩn bị đồ cưới, Lâu Cảnh đều giao cho tiên sinh phòng thu chi là Trình Tu Nho xử lý, một chút cũng không để qua tay Ngụy thị, vẫn là bốn vạn lượng chiếu theo năm trước mà chuẩn bị. Đại hôn của Đế Hậu và đại hôn của Thái tử vốn cùng một quy cách, vả lại Tiêu Thừa Quân vừa mới đăng cơ, công việc bận rộn, còn rất nhiều thứ phải lo, không nên quá phô trương lãng phí, cho nên sẽ không thiêm trang cái gì. Tất cả đều là tài sản của bản thân hắn, không cần thiết phải bày ra cho người khác xem.

Cho nên, đối mặt với những lời lải nhải oán giận Ngụy thị của Tam cữu mẫu, Lâu Cảnh cũng chỉ là tủm tỉm cười mà không nói, tiếp tục bận rộn với việc đi xét nhà.

Rốt cục Thẩm Liên có bao nhiêu tiền? Người trong kinh thành nghị luận cực kì sôi nổi, có người nói Thẩm Liên đã sớm phú khả địch quốc, có người nói nếu Thẩm Liên đổi tiền thành tiền đồng thì sẽ đủ để lấp đầy sông đào bảo vệ thành, có người nói phủ đệ của Thẩm Liên được xây bằng vàng thỏi... càng truyền càng mơ hồ.

Mặc dù lời đồn đại là không thể tin, nhưng có tin đồn lan truyền như vậy, tất có nguyên nhân.

Nhìn một rương rồi một rương châu báu liên tiếp được nâng ra từ khố phòng, Lâu Cảnh cũng nhịn không được mà chậc chậc lưỡi lấy làm kì lạ. Trân châu tính bằng đấu, thỏi vàng chất thành tường, đồ cổ tranh chữ chất đầy nhà... Đại thái giám đã mất đi thứ kia, liền đem toàn bộ tham niệm đặt lên vàng bạc châu báu, giống như chỉ có ngủ trên đống châu báu thì mới có thể nhận được một chút an ủi.

Quan viên Hộ hộ chí công vô tư ở trong sân kiểm kê vàng bạc châu báu, còn Lâu Cảnh thì nhìn cũng không thèm nhìn mà đi dạo trong phủ.


“Không hổ là Hoàng hậu do Hoàng Thượng khâm điểm, thế tử gia quả nhiên là...” Bộ hộ Chủ bạ hướng người bên cạnh so ra một cái thủ thế “bội phục”.

(主簿 chủ bạ: tên một chức quan, có từ đời nhà Hán, trông coi việc sổ sách văn thư bộ tịch một cơ quan ở trung ương hoặc một địa phương.)

Mọi người sôi nổi gật đầu, đối mặt một cái sân chất đầy vàng bạc châu báu và đồ cổ quý giá đến hoa cả mắt, cũng chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng, thành thành thật thật mà ghi chép chúng vào sổ sách, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lâu Cảnh mang theo hơn trăm tinh binh, vây chặt cái viện này chật như niêm cối, mấy trăm con mắt nhìn chằm chằm, muốn biển thủ một hạt châu nho nhỏ vào túi là rất khó.

Lâu Cảnh nhàn rỗi đi dạo chung quanh rồi vào phòng ngủ của Thẩm Liên, gian phòng này cực kì xa hoa, không hề thua kém hoàng cung chút nào. Bàn tay thon dài cầm lấy ba nén hương thơm ngát, châm lửa, lắc lắc cho tắt lửa, khói nhẹ lượn lờ không ngừng tỏa ra. Cắm hương lên hương án, Lâu Cảnh chậm rãi nói: “Thẩm công công, đi hảo.”

Tuy rằng Thẩm Liên là một gian nịnh cần phải diệt trừ, nhưng xác thực là hắn đối xử với Lâu Cảnh rất có tình nghĩa, lúc chia tiền thì một phần cũng không thiếu, từng giúp hắn và Tiêu Thừa Quân rất nhiều việc.

Ân oán phân minh, tiền hàng thanh toán xong, một nén hương này cũng coi như cảm ơn nhân tình của Thẩm Liên.

Thắp hương xong, Lâu Cảnh tùy ý đi lại quanh phòng, bỗng nhiên ánh mắt bị một bảo kiếm treo trên tường hấp dẫn. Vỏ kiếm màu u lam, nhìn như vàng mà không phải vàng, có vẻ là ngọc mà không phải ngọc, toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt, không khảm thêm trang sức nào khác. Phần chuôi kiếm có buộc một dải tua rua ngũ sắc, thoạt nhìn liền cảm thấy nó thật không hợp với tổng thể của thanh kiếm, hiển nhiên là do Thẩm Liên tự mình buộc thêm vào.


Đưa tay tháo dải tua rua vẽ rắn thêm chân kia xuống, rút kiếm ra, “Ông” - một tiếng rồng ngâm vang lên khiến Lâu Cảnh sửng sốt, cẩn thận nâng lưỡi kiếm trong tay, tỉ mỉ quan sát, chợt nhìn thấy ở một góc không mấy thu hút có khắc cổ triện hai chữ “Cửu Tiêu”.

(cổ triện: một lối viết của chữ Hán, nét chữ ngoằn ngoèo, xung quanh vuông vức như con dấu, tương truyền do thái sử Sử Trứu 史籀 thời Chu Tuyên Vương 周宣王 đặt ra. Có hai loại tiểu triện 小篆 và đại triện 大篆.)

Bảo kiếm Cửu Tiêu và Xích Tiêu vốn là một đôi, có điều Xích Tiêu đã thất lạc, thanh kiếm dạo trước Lâu Cảnh tặng cho Kỷ Chước vốn là thanh kiếm do một vị chú kiếm đại sư mô phỏng lại, được đúc từ hơn hai trăm năm trước, nhưng kiếm Cửu Tiêu là chân thật tồn tại. Xích Tiêu tượng trưng cho mở mang bờ cõi, còn Cửu Tiêu là trấn thủ non sông, một bảo kiếm trấn quốc lại nằm trong tay một hoạn quan như vậy, quả nhiên là châm chọc mà.

Lâu Cảnh tùy tay ném bội đao trị giá mấy lượng bạc trên người mình đi, giắt bảo kiếm Cửu Tiêu vào hông, kì trân dị bảo đầy nhà đều làm như không thấy, chỉ lấy một thanh bảo kiếm rời đi.

Kiếm chác một chút khi xét nhà vốn là quy tắc được ước định ngầm trong quan trường, Lâu Cảnh rời đi với hai tay trống trơn cũng không tốt, thấy hắn cầm một thanh bảo kiếm đi ra, phần lớn quan viên đều nhẹ nhàng thở ra, rốt cục vị này cũng không phải là một người cổ hủ.

Lâu Cảnh tự nhiên không phải là một người cổ hủ, đợi mọi khoản lớn được kiểm kê xong, liền tùy thủ hạ tư tàng vài vật nhỏ, tất cả mọi người đều nhận được chỗ tốt, ai ai cũng vui mừng.

Tiêu Thừa Quân nghe An Thuận đi tuyên chỉ trở về bẩm báo lại xong, tay đang phê tấu chương liền dừng một chút, “Hắn nói hắn tham một món đồ tốt à?”

An Thuận khó xử đáp: “Dạ.” Lâu Cảnh nhờ An Thuận nhắn lại, nói hắn tham một đồ vật quý hiếm, nhưng vật này không thể rời khỏi người, chỉ có thể do bản thân hắn cầm, nếu Hoàng Thượng muốn xem thì phải đi tìm hắn.


Kể từ lần gặp mặt ở ngự thư phòng, đã nhiều ngày rồi hai người chưa từng gặp lại.

Biết đây là người nọ làm nũng với mình, Tiêu Thừa Quân nhịn không được cười khẽ, xa nhau nhiều ngày, y cũng rất nhớ hắn, liền dứt khoát ném bút son, “Thôi, đi lấy thường phục, trẫm muốn xuất cung một chuyến.”

Tam cữu cực kì bất mãn với chuyện Lâu Cảnh muốn gả cho Tiêu Thừa Quân lần nữa, mặc dù trước khi rời khỏi nhà, đại ca đã dặn đi dặn lại hắn rằng không được nhiều chuyện, nhưng mà Tam cữu vẫn giận dữ khó nhịn, bèn tìm Lâu Cảnh càm ràm, khuyên nhủ một trận.

Lâu Cảnh sốt ruột muốn đi gặp phu quân nhà mình, lại bị tam cữu giữ lại nói chuyện.

Tam cữu chính trực hiển nhiên không thể thông cảm cho tâm tư của người trẻ tuổi, cứ hút thuốc lá rời rồi hầm hừ quở trách: “Đường đường là nam nhi bảy thước, lại vội vàng gả vào trong thâm cung làm gì, sao ngươi có thể hồ đồ như vậy hả?”

Lâu Cảnh bất đắc dĩ mà thở dài, “Tình chi sở chung, thân bất do kỷ, Tam cữu đừng khuyên ta nữa.”

(Tình chi sở chung情之所鍾”: Mối tình chung đúc vào một người. Chữ chung này vừa có nghĩa là chuông về thời gian, vừa có nghĩa trong chung tình và tình chung.

Mình đã sửa lại Chương 88, đoạn đầu Chương nói về tình cảm của Từ Triệt, Tiêu Thừa Quân nói: “Tình chi sở chung thôi.” Tức là Từ Triệt dành hết toàn bộ tình cảm của mình vào một người duy nhất là Kỷ Chước, lúc đó mình chém đại, hôm nay tình cờ lạc vào một bài bình luận về chiết tự trong truyện Kiều mới phát hiện ra, ngại quá >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui