Ở bờ biển thì không hề thiếu tôm cua, Lâu Cảnh và nhị cữu nhà mình ngồi trên bãi biển, bảo thị vệ dùng lưới bắt cá tôm, cua biển, rồi nhóm lửa nướng ăn ngay tại chỗ, hai người ôm bầu rượu rầu rĩ mà uống.
“Nói chút nghe xem, tiểu tử ngươi là đang làm sao?” Một vò rượu mạnh đã cạn đáy, Trừ Triệt uống đến ngà ngà say, vỗ vỗ bả vai Lâu Cảnh lớn tiếng hỏi.
Lâu Cảnh khoát tay áo cho thị vệ lui xuống, nghiêng nghiêng ngả ngả mà dựa vào cữu cữu, “Điện hạ đến tuổi cưới vợ rồi...”
Từ Triệt nghe vậy, nặng nề mà thở dài, “Con nối dõi của hoàng gia, là không thể cắt đứt, trừ phi y không muốn làm hoàng đế.”
“Nào có dễ dàng như vậy?” Lâu Cảnh trề môi nhìn cữu cữu, “Không làm hoàng đế, sau này sẽ sống yên ổn được sao?”
Từ đầu đến cuối, Tiêu Thừa Quân đều không có đường lui, bởi vì y đang đeo trên lưng, là vinh nhục hưng suy của vô số gia tộc, là tính mạng của đệ đệ, của phụ hậu, của thân gia,... bởi vậy, chỉ có thể thành công, tuyệt không thể thất bại.
Từ Triệt không nói gì, tiếp tục ngửa đầu đổ rượu vào miệng.
“Cữu cữu, sao đến giờ người vẫn không chịu cưới vợ vậy?” Lâu Cảnh thừa dịp kính rượu, nghiêng người đi qua, nhìn nhìn ánh mắt đỏ bừng của Từ Triệt.
“Trong lòng đã chứa một người, liền không thể dung được bất kì ai khác, thậm chí cưới một nữ tử về làm bài trí cũng là làm bẩn người ấy.” Từ Triệt lạnh lùng nói, trái tim hắn chỉ dành cho một người duy nhất, quyết không để bất cứ ai giày xéo, mà vị trí chính thê của hắn, cũng tuyệt không trao cho người khác.
Lời vừa nói ra miệng, bỗng cảm thấy hiu quạnh.
Cầu mà không đến, đến mà khó có thể bảo vệ, cả hai đều là kẻ tám lượng người nửa cân, người nào cũng ảm đạm và thê lương.
Khi Vân Thập Tam chạy tới nơi thì mặt trời cũng đã muốn lặn, liền nhìn thấy hai Đại tướng quân ngã trái ngã phải mà tựa vào đá ngầm, nhanh chóng tiến đến, nửa quỳ trên mặt đất, trình thư lên, “Chủ nhân, cấp báo từ trong kinh, Mân vương điện hạ nói ngài xem qua.”
Lâu Cảnh nhìn Vân Thập Tam đến đây, mới đầu còn tưởng rằng là Tiêu Thừa Quân phái người đến giục hắn trở về, ai ngờ lại đúng là cấp báo thật, liền cảm thấy uể oải vô cùng, chậm rề rề mà nhỏm người dậy, rất không bằng lòng mà nhận thư.
Hoàng thượng hạ chỉ lập hoàng trưởng tử Tiêu Kỳ Thụy làm Hoàng thái tôn, Tiêu Kỳ Thụy, Hoàng thái tôn...
Uống hơi nhiều khiến đầu óc không còn linh mẫn, Lâu Cảnh đọc đi đọc lại lá thư hơn ba lần, đầu ngón tay có chút run nhè nhẹ, hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh mà mở miệng: “Điện hạ nói thế nào?”
“Điện hạ không nói gì cả, chỉ bảo thuộc hạ mang tới cho chủ nhân xem.” Vân Thập Tam thành thực đáp.
Lâu Cảnh đứng bật dậy, xoạc chân chạy thẳng về hướng quân doanh, lôi hãn huyết bảo mã ra, giục ngựa lao đi như gió.
Vân Thập Tam cũng vội vàng chạy theo, nhanh chóng lên ngựa bám sát.
Lập Hoàng thái tôn, đó là lướt qua chư vị hoàng tử, định ra người thừa kế đời thứ ba, nếu lúc này có một hoàng tử đăng cơ, Hoàng thái tôn sẽ trở thành Hoàng thái tử, không thể phế, bằng không chính là bất kính với tiên đế.
Nếu không phải do Tiêu Thừa Quân bày mưu đặt kế thì phái tả tướng sẽ không làm như vậy, mà bên hữu tướng thì lại càng không. Tiêu Thừa Quân làm như thế, tuy nói là vì muốn khuấy đục thế cục trong kinh, ngăn cản tam hoàng tử làm Thái tử, nhưng y có thể dùng rất nhiều thủ đoạn khác mà? Vì sao lại hạ một chiêu này?
Tiên đế lập ra Hoàng thái tôn trong tình huống phân tranh đoạt vị, cũng không phải là việc vẻ vang gì, bởi lẽ một khi xử lý không tốt, liền sẽ rơi vào bêu danh, mà Tiêu Thừa Quân là người dùng mưu giỏi như vậy, nhất định còn rõ ràng lợi hại trong đó hơn hắn nhiều...
Kỳ thật, chẳng phải đáp án đã đặt ngay trước mắt rồi sao?
Vào mùa hè, tuy đã là ban đêm nhưng gió thổi qua vẫn nóng hầm hập, hãn huyết bảo mã điên cuồng phóng như bay, khiến đôi mắt bị gió tạt mà có chút phiếm hồng, Lâu Cảnh nắm chặt dây cương, nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa, muốn nhìn thấy y, muốn hỏi y thật rõ ràng...
Tiêu Thừa Quân khoanh tay trước ngực, lặng lẽ đứng trong sân viện, vẫy lui An Thuận tiến đến nhắc nhở y đi ngủ, ngẩng đầu nhìn trăng sao xa xa, hơi hơi mỉm cười. Thẳng cho đến khi có một bóng người vội vàng chạy tới đập vào mi mắt, Mân vương điện hạ chậm rãi vươn hai tay ra, tiếp được người đang nhào tới kia.
“Thừa Quân, Thừa Quân...” Lâu Cảnh trở lại vương phủ, liền nhìn thấy một người đứng ở giữa sân, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ quanh người y, tuấn mỹ cao quý tựa như thần tiên hạ xuống thế gian, cười dịu dàng mà nhìn hắn, mở rộng vòng tay ấm áp ôm hắn vào lòng.
Tình cảnh này, làm sao có thể nhịn được đây, chỉ có thể gắt gao ôm nhau thật chặt, hận không thể đem lẫn nhau dung nhập vào cốt nhục.
“Vì sao làm vậy?” Lâu Cảnh khàn khàn hỏi.
“Suy bụng ta ra bụng người thôi.” Tiêu Thừa Quân nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng hắn.
Lâu Cảnh vùi mặt vào bả vai Tiêu Thừa Quân, dấu đi hai mắt ướt nước đỏ ửng.
Cũng vì ý chỉ này mà kinh thành đã triệt để lộn xộn.
Những quan viên và quý tộc đang chủ động hoặc bị động duy trì ủng hộ hai hoàng tử bỗng rơi vào mờ mịt cùng luống cuống.
Trong cung Loan Nghi, Trần quý phi đã đập vỡ ba bộ trà cụ, “Hoàng thái tôn, thế nhưng lập Hoàng thái tôn!” Trong nhóm hoàng tử, ngoại trừ Tiêu Thừa Quân mới cưới nam thê, vẫn chưa nạp thị thiếp ra thì chỉ có nhi tử của nàng là chưa có con nối dòng. Nếu tam hoàng tử đã có con nối dòng thì làm sao đến lượt nhi tử của cái tên ma ốm kia chứ!
Nhiều năm mưu toan suy tính, từ khi vừa mới sinh hạ tam hoàng tử liền bắt đầu, thế mà lại tan thành bọt nước trong chớp mắt như vậy, sao nàng có thể cam tâm đây? Tâm huyết suốt bao năm, làm sao có thể bỏ xuống đây?
“Không được, bổn cung quyết không cho phép việc này xảy ra!” Trần quý phi the thé nói, cho dù bọn họ có sử dụng mọi thủ đoạn để đoạt lấy ngôi vị kia thì Hoàng thái tôn vẫn là người kế tục như trước, chỉ cần Tiêu Kỳ Thụy còn sống, ngôi vị hoàng đế sẽ mãi mãi không thuộc về tôn tử (con cháu) Trần thị.
Làm ầm ĩ đến nửa đêm, cuối cùng Trần quý phi cũng bình tĩnh trở lại. Nhãi con kia còn rất nhỏ, Thuần Đức đế còn chưa có chết, hết thảy vẫn chưa muộn đâu. Suy tính như vậy, Trần thị lấy một bao thuốc bột từ một ngăn tủ bí mật trên bàn trang điểm ra, giao cho tiểu thái giám bên người.
Trong lúc này, hữu tướng Trần Thế Xương cũng đứng ngồi không yên, tự mình hẹn gặp tả tướng ở một tửu lâu hẻo lánh.
“Nguyên Khánh huynh, sao tự dưng lại mời ta đi uống rượu vậy?” Triệu Đoan cười tủm tỉm mà nói, thân thiết gọi tên tự của Trần Thế Xương.
“Chính Nhiên huynh cứ nói đùa, chúng ta vốn là lão ca làm việc với nhau bao nhiêu năm, thỉnh ngươi uống chén rượu còn phải tìm một cái lý do nào sao?” Trần Thế Xương cũng cười nói, giống như hai người là bạn tri kỉ nhiều năm, mà không phải là đối thủ đấu nhau một mất một còn, vĩnh viễn bất hòa.
Nâng ly cạn chén, người tới ta đi, ai cũng không nóng nảy, hoà thuận vui vẻ, ung dung mà dùng bữa uống rượu.
“Ta nghe nói, Triệu gia nổi tiếng với việc buôn bán muối dẫn ở Việt Châu, không biết ta có thể tham gia một chân không nhỉ?” Rượu quá tam tuần, Trần Thế Xương giống như vô ý mà nhấc lên chuyện này.
Trong lòng Triệu Đoan như bị kết băng, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, chậm rãi nói: “Nhiều thế hệ Triệu gia đều là vừa làm ruộng vừa đi học, thỉnh thoảng cũng làm một chút buôn bán nho nhỏ, hẳn là Nguyên Khánh huynh sẽ không để vào mắt đâu.”
Trần Thế Xương chỉ cười không nói, móc trong tay áo ra mấy tờ giấy, “Buôn bán muối dẫn, từ xưa đến nay đều là tội lớn xét nhà diệt tộc, đương nhiên, Triệu huynh ngươi đang là quan thừa tướng, tự nhiên sẽ không sợ có người tố giác đâu nhỉ...”
Sắc mặt Triệu Đoan lập tức tối sầm, thầm nghĩ Trần gia này là chó cùng rứt giậu, tính toán xé rách mặt với hắn rồi đây.
(chó cùng rứt giậu: ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.)
“Triệu huynh muốn đi theo Mân vương, cũng phải nhìn xem Mân vương là người thế nào.” Trần Thế Xương thu xấp giấy lại, dịu giọng nói, “Một khi Mân vương đăng cơ, lỗ hổng muối chính sẽ được lấp ngay, đến lúc đó...”
Đến lúc đó sẽ phát sinh cái gì, không nói cũng hiểu.
Triệu gia trở thành gia tộc giàu có bậc nhất Việt Châu là dựa vào mua bán muối dẫn, bởi vậy, thương nhân giàu có và quan viên phụ thuộc vào Triệu gia nhiều như các diếc sang sông, một khi minh quân thượng vị, con đường sống này sẽ bị cắt đứt, địa vị của Triệu gia ở Việt Châu cũng sẽ tràn ngập nguy cơ.
(cá diếc sang sông: chỉ những người mù quáng chạy theo phong trào.)
“Nguyên Khánh huynh lại nói đùa rồi, nếu tam hoàng tử đăng cơ, mối buôn bán này vẫn làm được hay sao?” Triệu Đoan cười nhạo, chỉ sợ đến lúc đó, người chịu tai vạ đầu tiên chính là Triệu gia thôi.
“Chỉ cần đem Kí Minh gả cho tam hoàng tử, chúng ta chính là người một nhà...” Trần Thế Xương cười rất chi là thành khẩn.
Lễ sắc phong Hoàng thái tôn đã được định ngày xong, Tiêu Thừa Cẩm liền trở về phủ Tĩnh vương, có điều hắn không đưa Tiêu Kỳ Thụy cùng về, mà gửi lại ở cung Phượng Nghi.
Hoàng thái tôn, cũng có thể do Hoàng hậu dạy dỗ chỉ bảo từ nhỏ, từ nay về sau, Tiêu Kỳ Thụy sẽ sống ở trong cung, đợi đến khi hắn được bốn, năm tuổi thì có thể dọn đến Đông Cung, độc chưởng một cung.
Tĩnh vương phi Trương thị nghe xong việc này thì vừa mừng vừa sợ, nhưng trong lòng cũng nhịn không được mà lo lắng không yên, “Vương gia, hiện giờ Thụy nhi đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, thiếp thân thật không yên lòng.” Là một người mẹ, nàng tự nhiên không muốn để con cái sớm rời xa vòng tay che trở của mình, hơn nữa đứa trẻ ấy vẫn còn rất nhỏ, không thể ở bên cạnh quan tâm chăm sóc là luôn cảm thấy không an tâm.
Tiêu Thừa Cẩm cười cười, “Nơi an toàn nhất trong kinh thành chính là cung Phượng Nghi của phụ hậu, đón Thụy nhi trở về mới là hại hắn.”
Trương thị nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, thấp giọng đồng ý, chờ Tiêu Thừa Cẩm vào nhà, vội xoay người phân phó quản sự mụ mụ bên người, “Trong khoảng thời gian này, toàn bộ hạ nhân trong phủ đều phải được theo dõi chặt chẽ, tuyệt đối không để người ngoài đụng vào đồ ăn thức uống của Vương gia.”
Quản sự mụ mụ cẩn thận vâng dạ, Tĩnh vương phi lại gọi quản gia tới đây, “Từ hôm nay trở đi, chúng ta tuyệt đối không được đưa bất cứ thứ gì vào cung cho tiểu vương gia.”
Quản gia không rõ lắm, liền hỏi lại: “Vương phi, tiểu vương gia sẽ sống ở trong cung, ngài...”
“Ngươi biết cái gì, nếu có người lợi dụng danh nghĩa của vương phủ chúng ta để đưa đồ vật hại người vào cung thì sao?” Một vương phi bình thường luôn dịu dàng nhỏ nhẹ, hôm nay đột nhiên nghiêm khắc nói như vậy, khiến quản gia giật mình hoảng sợ, không dám nhiều lời nữa, lập tức khom người vâng dạ.
Tiêu Thừa Cẩm thở dài, đi ra, cầm bàn tay đang run nhè nhẹ của Vương phi, “Đừng sợ, nhất định ca ca sẽ không để Thụy nhi có việc gì đâu.”
Sự rối loạn trong kinh vẫn nằm trong dự kiến của Tiêu Thừa Quân, cũng không quá quan trọng, mà chuyện quan trọng nhất hiện giờ chính là, làm thế nào để Vương phi nhà mình yên tĩnh một lát.
Nâng một cái chân thon dài lên, chặn đứng gia hỏa đang muốn nhào lên người mình lần nữa, dùng sức ném vào bên trong giường, Tiêu Thừa Quân mệt mỏi xoa nhẹ ấn đường, kéo chăn mỏng đắp kín toàn thân, “Đừng nháo nữa, ta mệt lắm rồi.”
(ấn đường: huyệt ấn đường là điểm nằm chính giữa hai đầu lông mày, nằm trên sống mũi. Trong Đông y thì ấn đường là huyệt vị chữa các chứng đau đầu, có thể bấm ấn đường để chữa các triệu chứng của cảm cúm.)
Lâu Cảnh vừa mới hưng phấn không thôi mà ôm phu quân nhà mình lên giường gây sức ép, mắt thấy trời sáng mau quá, còn không có ý định dừng lại đâu, bị người ta ghét bỏ cũng không giận, ngoan ngoãn nằm ở phần giường bên trong một tẹo, sau đó lặng lẽ nhích qua, ôm người vào trong ngực.
Tiêu Thừa Quân cũng không có tiếp tục giãy giụa hay đạp hắn ra, tùy ý để Lâu Cảnh ôm mình vào lòng, buồn ngủ mà ngáp một cái, cả mồ hôi dính dấp trên người cũng lười xử trí, chỉ muốn đi ngủ nhanh một chút.
Lâu Cảnh vùi mặt vào cái cổ đầy hồng ngân của phu quân, hớn hở dụi qua dụi lại, nỗi vui mừng trong lòng như muốn tràn cả ra ngoài, “Nguyên Lang, ngươi vừa mới nói, sẽ không nạp phi, phải không?”
“Ngươi đã hỏi hơn mười lần rồi.” Tiêu Thừa Quân hàm hàm hồ hồ mà nói, mí mắt đã nặng như chì, không mở ra được.
“Kỳ thật, ta từng nghĩ qua, nếu là vì hoàng tự, ngươi nạp một hai cái phi tần, ta cũng...” Lâu Cảnh dùng đôi môi mỏng nhẹ nhàng cọ sát vào vành tai Tiêu Thừa Quân, nhỏ giọng nói.
Tiêu Thừa Quân thở dài, nắm chặt cái tay đang khoát trên ngực mình, “Ta sẽ không nói lời dễ nghe, nhưng nên vì ngươi làm, chắc chắn làm được.”
Nghe Lâu Cảnh nói làm mai, chính mình còn rất tức giận, chẳng cần suy nghĩ cũng biết, vì con nối dòng mà cùng một nữ tử xa lạ nào đấy đồng giường cộng chẩm (chung giường chung gối), hắn sẽ có bao nhiêu thương tâm. Chỉ nghĩ như vậy, nỗi thương tiếc trào dâng đã khiến trái tim của Tiêu Thừa Quân phát đau. Người này đã vì y mà bỏ qua việc cưới vợ sinh con, chẳng màng đến quyền lợi kế thừa tước vị An Quốc công, thậm chí không tiếc lấy thân phận nam tử để gả cho y, chấp nhận bị vây trong hậu cung nhỏ hẹp, sao y có thể, cô phụ tấm chân tình này được đây.
“Thừa Quân, Thừa Quân...” Lâu Cảnh ôm y thật chặt, một tiếng một tiếng mà nỉn non gọi khẽ, giống như gọi thế nào cũng không đủ, thầm nghĩ cứ gọi như vậy cả đời.
Tiêu Thừa Quân hơi hơi mỉm cười, nghiêng đầu chạm má vào gò má hắn, thả lỏng người mà chìm vào ngủ say.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...