Hộ bộ thượng thư Mân Châu hoảng sợ, liên tục lui về phía sau ba bước.
Lâu Cảnh lạnh mắt nhìn ba thiếu niên chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi trước mặt, người nào cũng có vóc dáng mảnh mai, mặc trang phục làm từ lụa mỏng, nửa kín nửa hở đầy ỡm ờ... Thế nhưng, cho Nguyên Lang của hắn, xem mấy thứ này, đúng là khinh người quá đáng, “Thượng thư đại nhân, mượn mấy thứ này hiến cho Vương gia, thật quá khó coi rồi.”
Hộ bộ thượng thư ngẩn người, nhìn qua nhìn lại giữa Lâu Cảnh và ba thiếu niên mình vừa mang đến, đột nhiên cảm thấy căng thẳng trong lòng, lúc trước bọn họ đều không nhìn kĩ nam sủng này của Vương gia, hiện giờ so sánh mới biết được, mình vẫn tính sai rồi.
Nếu nói mấy thiếu niên này là nụ hoa chớm nở, là những ánh sao trên bầu trời đêm, thì Lâu Cảnh chính là trăng sáng ngày rằm, dù có thô lỗ đứng ở nơi đó, cũng hoàn toàn che lấp toàn bộ ánh sáng của ba thiếu niên kia.
Tiêu Thừa Quân đau đầu mà xoa xoa thái dương, “Trạc Ngọc...”
“Giao cho thần đi ạ, tuyệt đối không thể làm bẩn mắt Vương gia được!” Lâu Cảnh tựa tiếu phi tiếu mà nói, vừa dứt lời liền rút kiếm chém tới. Hắn bị chọc giận đến phát điên rồi, vốn nghĩ là vì con nối dòng, sau này Tiêu Thừa Quân có cưới một hai phi tử cũng được, cho dù có ủy khuất, hắn cũng sẽ không tùy hứng mà chặt đứt huyết mạch của hoàng thất, nhưng... đây cái trò khỉ gì hả?
“Á á á --” Ba thiếu niên kia hét ầm lên, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, té ngã thành một đoàn trên mặt đất.
Bảo kiếm Xích Tiêu vẫn không chút lưu tình mà hướng thẳng xuống đất chém tới, mấy thiếu niên kia sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc gào không ngừng, quần áo trên người nhanh chóng bị xé rách thành một mớ lộn xộn, lục lạc trên chân cũng rơi rụng khắp nơi, trong phòng là một mảnh hỗn loạn.
“Vương gia, này, này...” Hộ bộ thượng thư sợ tới mức phát run, vội vàng chạy trốn về phía Mân vương bên kia.
Tiêu Thừa Quân nhíu mày, đang muốn nói cái gì, bảo kiếm Xích Tiêu đã lóe lên hàn quang lao tới.
Hộ bộ thượng thư chỉ cảm thấy hoa mắt, bảo kiếm sắc bén đã muốn chém đến đỉnh đầu hắn, trong lòng gào thét phải chạy mau, bàn chân lại như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể di chuyển nửa bước, chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn chính mình sắp bị bổ ra...
Trong khoảnh khắc này, không khí như bị đọng lại, căn phòng chìm vào một mảnh im lặng chết chóc, mũ cánh chuồn vỡ thành hai nửa, lúc rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng “cạch” nho nhỏ, Hộ bộ thương thư hoảng sợ quá độ mà trợn trắng mắt, cả người đổ ập về phía sau, nằm thẳng cẳng không còn động tĩnh.
“Vương gia!” Lục Triệu mang theo thị vệ xông vào, liền nhìn thấy một đám lộn xộn trên mặt đất và Thái tử phi đang cầm kiếm đứng giữa phòng, gương mặt đằng đằng sát khí, lửa giận ngút trời, tựa hồ như lúc nào cũng có thể bùng phát mà hướng sang bên kia chém người.
Tiêu Thừa Quân đi qua, ôm lấy bả vai Lâu Cảnh, “Sao lại phát hỏa lớn như thế?” Nói xong, y liền vứt một ánh mắt ra hiệu cho Lục Triệu, đám thị vệ lập tức kéo bốn người trên mặt đất ra ngoài, toàn bộ động tác như mây bay nước chảy, vô cùng lưu loát, không chút nào đình trệ, phút cuối cùng, thị vệ thống lĩnh tri kỉ còn không quên khép cửa phòng lại.
Bảo kiếm trong tay rơi xuống đất, Lâu Cảnh chôn mặt vào bả vai Tiêu Thừa Quân, “Ngươi là của ta, chỉ một mình ta...” Trong thanh âm đã không còn sự lạnh lẽo và ngang ngược như vừa nãy, mà mang theo một chút nghèn nghẹn đầy ủy khuất.
Đem trái tim giao cho một đế vương tương lai, cũng tựa như chú mèo khoe ra cái bụng mềm mại, nếu không chiếm được toàn tâm đối đãi của đối phương, liền chỉ có kết cục là thương tích đầy mình.
Tiêu Thừa Quân nghe ra tâm ý của hắn trong câu nói đầy nghẹn ngào và ấm ức kia, liền cảm thấy đau lòng không thôi, vươn tay ôm chặt lấy Lâu Cảnh, “Trừ ngươi ra, ta không cần bất cứ ai hết.”
“Hư... đau...” Bàn tay khẽ vuốt trên lưng hắn chợt chạm vào miệng vết thương, Lâu Cảnh liền nhịn không được mà bật ra một tiếng hô đau khe khẽ.
Tiêu Thừa Quân giật mình, vậy mà lại quên mất trên người Lâu Cảnh còn có thương tích, một phen hoạt động mạnh thế này, nếu miệng vết thương bị nứt ra thì rắc rối to rồi, vội vàng kéo hắn ngồi vào nhuyễn tháp, lột ngoại sam ra xem xét tình hình, liền thấy máu tươi đã muốn thấm ra ngoài. Quả nhiên, miệng vết thương bị rách ra rồi!
Lại là đau lòng, lại là tức giận, Tiêu Thừa Quân cầm thuốc trị thương đến, tự tay bôi thuốc và băng bó cho hắn, “Còn muốn nháo nữa hả, miệng vết thương bị nứt ra rồi này, còn không phải là chính ngươi chịu tội hay sao!”
Lâu Cảnh ghé vào trên đùi phu quân nhà mình, ôm vòng eo ấm áp kia, trầm mặc không lên tiếng, tựa hồ còn đang rất tức giận.
Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà vỗ vỗ đầu của hắn, “Đừng náo loạn nữa nào, người nên tức giận là ta mới đúng.” Cũng may là miệng vết thương chưa bị rách ra hoàn toàn, chỉ bị rỉ máu một chút, thoa thuốc xong, Tiêu Thừa Quân liền đặt cái đầu đang gối trên chân mình xuống giường, chuẩn bị đi xử lý cục diện rối rắm này.
“Không được đi!” Lâu Cảnh bắt lấy góc áo y, “Ngươi còn chưa nhận lỗi với ta đâu!”
“Đây cũng không phải là lỗi của ta.” Tiêu Thừa Quân nhíu mày, y cũng rất tức giận, quan viên thủ hạ đều có chút bao cỏ, thường xuyên lười biếng trốn việc, lại thích đi đường ngang ngõ tắt, hôm nay là cơ hội tốt, nhất định phải gõ gõ bọn họ một trận.
“Oa~aaa, ngươi muốn phụ lòng ta!” Lâu Cảnh ôm lấy gối đầu, ngao ngao gào lên ăn vạ, không được như ý thì quyết dây dưa không bỏ.
Tiêu Thừa Quân nhịn không được mà phì cười, cưng chiều xoa xoa đầu hắn, “Vậy ngươi muốn thế nào đây?”
“Tối nay trở về phải bồi thường tổn thất cho ta! Ta đau lòng, khó chịu lắm đấy!” Lâu Cảnh vươn tay túm chiếc áo khoác đang nằm trên mặt đất lên, lôi ra một quyển sổ nhỏ, lật lật giấy, cẩn thận ghi chép.
Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, biết hắn thế này là không có việc gì nữa rồi, liền đứng dậy đi đến chính đường, cho người truyền gọi lục bộ thượng thư và thị lang đến nghị sự.
Dù sao Mân Châu cũng chỉ là một cái Châu, sự vụ tuy nhiều, nhưng lục bộ của đất phong so với lục bộ chân chính trong triều thì đơn giản hơn nhiều lắm, quan viên cũng ít, nha môn lại được xây dựng ngay cạnh ngoại viện của Vương phủ, có thể nói là muốn gọi thượng thư lục bộ tới đây lúc nào cũng được.
“Mới vừa rồi, Hộ bộ thượng thư đã dâng tặng bổn vương ba thiếu niên.” Tiêu Thừa Quân giữ sắc mặt trầm tĩnh mà nhìn nhóm quan viên.
Có người kinh ngạc, có người tán đồng, có người nhịn không được mà len lén quan sát sắc mặt của Mân vương, tất cả đều dừng ở trong mắt của Tiêu Thừa Quân, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, “Bổn vương đã từng nói qua, các ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận và công việc của mình là được, nay lại bày trò như thế, tức là không coi lời của bổn vương vào đâu phải không?”
Ngữ khí trầm ổn uy nghiêm, lời vừa dứt, quan viên lục bộ nhất tề quỳ xuống đất thỉnh tội, “Vương gia bớt giận.”
“Từ hôm nay trở đi, Lý Diệu bị giáng chức từ Hộ bộ thượng thư xuống hàng thị lang, Phạm Kiệt sẽ đảm nhiệm chức vị thượng thư Hộ bộ.” Tiêu Thừa Quân dứt khoát hạ lệnh, nói xong cũng không để ý tới phản ứng của người khác, phất tay áo rời đi.
Phạm Kiệt sửng sốt một lúc lâu, thẳng đến khi người khác vỗ hắn một chút mới hồi phục tinh thần.
“Phạm cà lăm, tiểu tử ngươi thật quá tốt số mà!” Mọi người ghen tỵ nói, chỉ trong vòng mấy hôm, hắn đã từ một tiểu quan nhỏ xíu nhảy lên tận thượng thư Hộ bộ, tuy rằng việc đề bạt quan viên ở đất phong không nghiêm khắc như trong triều đình, nhưng thăng liền mấy cấp như vậy thì quả thật là khiến người ta đỏ mắt không thôi.
Hoàng cung, điện Bàn Long.
Thuần Đức đế ăn một viên tiên đan, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Một tấu chương buộc tội tam hoàng tử vẫn để mở trên bàn làm việc.
Hoài Trung lặng lẽ nhìn thoáng qua nội dung trên tấu chương kia, rót thêm nước trà cho Thuần Đức đế, khoanh tay đứng ở một bên, “Hoàng Thượng đừng quá tức giận mà tổn hại đến thân thể, Đào đại nhân cũng nói hơi quá rồi, dùng đan dược xong là không thể quá xúc động đâu ạ.”
“Hừ, tên nào cũng ngóng trẫm mau chết sớm!” Thuần Đức đế hung hăng quăng tấu chương xuống đất, đây là ngự sử thượng tấu, buộc tội tam hoàng tử mượn sức huân quý, chọn lựa Thái tử phi, nghiễm nhiên coi mình là ứng viên duy nhất cho vị trí Thái tử.
Hoài Trung không dám nói tiếp, hắn không phải là Thẩm Liên, tuyệt không muốn tham dự vào việc triều chính, mà hiện giờ Thẩm Liên còn ở Thanh Châu, không có người cùng thảo luận chính sự, cũng khó trách Thuần Đức đế lại tỏ ra không vui như vậy.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Trần quý phi cầu kiến.” Thị vệ ngoài cửa đột nhiên bẩm báo.
Trước kia, khi Hoàng hậu quản lý lục cung, các phi tần không được phép tự tiện chạy đến điện Bàn Long quấy rầy Thuần Đức đế, dọc đường lập không dưới năm trạm kiểm soát, kể cả người được sủng ái nhất hậu cung là Trần quý phi cũng không thể dễ dàng tới đây. Hiện giờ Trần quý phi nắm giữ phượng ấn, đương nhiên là những trạm kiểm soát chuyên ngăn cản phi tần kia không thể cản trở nàng, thích gặp Hoàng Thượng lúc nào thì chạy đến gặp lúc ấy.
Trần quý phi bưng rượu thuốc, nghe thấy thanh âm chuẩn cho nàng đi vào vọng ra, trong lòng liền đắc ý vô cùng, nhiều ngày nay Hoàng hậu mặc kệ mọi chuyện, cho nên đây chính là khoảng thời gian thoải mái nhất trong hậu cung của nàng, nhất định phải lợi dụng cơ hội này để ép người kia phải từ bỏ quyền quản lý hậu cung vĩnh viễn.
Thuần Đức đế nhìn dáng dấp lay động thướt tha của Trần quý phi, trong lòng chợt sinh ra vài phần phiền chán, lại đến quấy rầy rồi.
Trước đây, hai ngày mới gặp Trần quý phi một lần, Thuần Đức đế cảm thấy rất mới mẻ, đôi khi còn có chút nhớ nhung, nhưng nhiều ngày nay, hôm nào cũng thấy nàng ta lượn qua lượn lại, cho dù không triệu thị tẩm, nàng ta cũng sẽ tìm đủ mọi lý do để tới điện Bàn Long, hắn nhìn đến phát ngấy, cả gương mặt phong vận do tồn của Trần quý phi cũng trở nên xấu xí tệ.
(Phong vận do tồn: phong = phong độ, phong thái; vận = vẻ mặt, ý nhị; do = còn, vẫn như cũ; tồn = giữ lại. Hình dung phụ nữ trung niên vẫn đang giữ được nét duyên dáng phong tư.)
“Lại có chuyện gì nữa?” Thuần Đức đế không kiên nhẫn hỏi.
“Hôm nay thần thiếp gặp Đạc nhi, đứa bé này vốn rất thật thà, hôm trước bị người ta lừa gạt kéo đi uống rượu, uống nhiều quá, đến nay vẫn còn hơi đau đầu, thần thiếp cho hắn uống một chút rượu thuốc mới đỡ hơn, liền nghĩ nên đưa một bầu rượu lại đây.” Trần quý phi tươi cười đặt bầu rượu ngọc lên bàn.
Lời này nói rất cẩn thận, nhìn như chuyện nhà, kỳ thực là đem chuyện tam hoàng tử đi uống rượu đổ riệt thành “bị người ta lừa gạt”, ám chỉ chuyện này là do đám huân quý tử đệ trong kinh muốn nịnh bợ hắn, không phải do hắn cố ý đi kết giao.
Thuần Đức đế lạnh lùng nhìn Trần quý phi, hắn cũng từng là một hoàng tử trẻ tuổi bốc đồng mà trưởng thành đến bây giờ, rốt cuộc có phải lừa gạt hay không, trong lòng hắn còn không rõ sao? Một cây làm chẳng nên non, chẳng qua là kẻ có tâm muốn mượn sức và người muốn tận lực nịnh bợ gặp nhau mà thôi, “Đừng nói là ngươi đang nghĩ, trẫm rất dễ bị lừa gạt đấy chứ?”
Trần quý phi sợ tới mức hoa dung thất sắc, nhanh chóng quỳ xuống, “Hoàng Thượng nói vậy, chính là khiến thần thiếp bị oan đến chết mà, sao thần thiếp dám nghĩ như thế!”
( Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)
“Hừ, ngươi thật sự cho rằng cái gì trẫm cũng không biết sao?” Thuần Đức đế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Trần quý phi, “Trẫm còn chưa chết đâu, nhi tử tốt của ngươi đã vội vàng muốn mượn sức quyền quý, làm như mình là Thái tử rồi đấy!”
“Hoàng Thượng, oan uổng a, Đạc nhi chưa bao giờ dám nuôi hy vọng xa vời như thế. Lúc trước thần thiếp muốn giữ hoàng tử ở bên người nuôi nấng, chính là không có ý để hắn làm Thái tử rồi mà, Hoàng Thượng!” Sắc mặt Trần quý phi tái nhợt, xưa nay nàng hiểu rất rõ tính nết của Thuần Đức đế, một khi đã dấy lên nghi ngờ thì có muốn giải thích cũng chỉ là phí công, giống như Tiêu Thừa Quân vậy.
Thế cục trong triều, bởi vì Triệu Hi khuấy đục nước mà hỗn loạn cả lên, một số quan viên coi trọng tam hoàng tử đã bắt đầu lảng ra, hữu tướng Trần Thế Xương sốt ruột muốn phát hỏa nhưng cũng không dám có động tác nào quá lớn.
Trần gia chính là nhà ngoại của tam hoàng tử, nếu nhất nhất thay tam hoàng tử nói tốt thì chỉ tổ chuốc lấy sự nghi kị sâu hơn của Thuần Đức đế, cho nên chỉ có thể lập lờ nửa khen nửa chê mà khuyên bảo.
Trái lại, phe tả tướng thì không có gì cố kỵ. Trước tiên để một ngự sử đi thăm dò thái độ của Thuần Đức đế, thấy Hoàng Thượng cũng không trách cứ việc hắn nói xấu hoàng tử, liền biết việc này khả thi, bắt đầu tích cực bới móc sai lầm của tam hoàng tử ra.
Tuy diễn biến trong cung thay đổi khôn lường nhưng vẫn không lan xa đến tận phủ Mân vương ở Đông Nam.
Lâu Cảnh lật qua lật lại quyển sổ nhỏ của mình, một trái rồi một trái mà nhét đầy một miệng vải, chờ Mân vương phu quân đến nhận lỗi với hắn.
Từ dục đũng bước ra, Tiêu Thừa Quân ngần ngừ do dự không muốn đi ra khỏi bình phong, nhìn nhìn chuỗi lục lạc với một loạt chuông nhỏ trong tay, bất đắc dĩ mà thở dài. Khẽ cắn môi, vì dỗ dành Vương phi nhà mình vui vẻ, vẫn là đeo lục lạc vào mắt cá chân.
“Linh linh linh...” Tiếng vang nhỏ vụn từ sau bình phong truyền đến, giống như yêu linh câu hồn nhiếp phách, dẫn Lâu Cảnh nhanh chóng đứng lên, thẳng tắp mà nhìn về phía bình phong.
Mân vương điện hạ tuấn mỹ phi phàm khoác một chiếc áo dài mỏng màu tuyết trắng, đôi chỗ bị nước thấm ướt mà dán chặt vào cơ thể, càng lộ rõ thân hình thon dài xinh đẹp, một chuỗi lục lạc màu vàng buộc trên mắt cá chân trắng nõn, theo mỗi bước di chuyển mà phát ra những âm thanh ngọt ngào nho nhỏ.
Lâu Cảnh lăng lăng nhìn gương mặt nghiêm túc, thân thể lại mê người của Mân vương điện hạ, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân ầm ầm dâng lên, cái mũi chợt nong nóng, có cái gì từ trong lỗ mũi chậm rãi chảy ra... (=___= mất mặt quá anh ơi ~!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...