“A...” Thân thể đột nhiên bị đâm xuyên, chỗ kia bị kéo căng đến cực hạn, Tiêu Thừa Quân liền chịu không nổi mà cong người lên, cái chân đang vòng qua lưng Lâu Cảnh cũng run nhè nhẹ.
Trên thảm không có gối đầu, Tiêu Thừa Quân tự chống đỡ thân mình ở tư thế bán ngồi, lại vì người trên thân đột nhiên bắt đầu động tác mà mềm nhũn tay chân. Lâu Cảnh đỡ lấy người đang ngửa đầu về phía sau chực ngã xuống, ôm y ngồi lại, hôn hôn lên đôi môi hé mở kia.
“Ah...” Vì tư thế này, vật cứng kia liền đi vào càng sâu, Tiêu Thừa Quân đau đến nỗi kêu ra tiếng, cảm thấy toàn bộ thân mình đều bị xỏ xuyên qua, mà người nọ lại không lưu tình chút nào, cứ tiếp tục hướng tới chỗ sâu hơn thăm dò.
Lâu Cảnh nhẹ nhàng cắn cắn vào cằm của người trong lòng, một đường hôn xuống dưới, tìm được một viên tiểu đậu liền ngậm vào trong miệng, thong thả liếm mút và cọ xát.
“Ah.... Quá sâu...” Tiêu Thừa Quân dựa vào bả vai Lâu Cảnh, nhẹ giọng rên rỉ.
Lâu Cảnh nhịn không được mà ôm chặt lấy y, bắt đầu điên cuồng mà đong đưa phần eo, một lần lại một lần xâm nhập vào nơi sâu nhất trong địa phương mềm mại kia.
Bôn ba ngàn dặm xa, hao tổn tâm cơ, chỉ vì có thể cùng người mình yêu gắt gao ôm nhau thế này, ai cũng không thể đem bọn họ tách ra, gian thần không được, hoàng đế không được, cho dù là ông trời, cũng không được.
Tên sơn phỉ mặt thẹo bị cột chặt vào gốc cây, miệng bị nhét giẻ, kinh hồn táng đảm mà nhìn mười lăm thị vệ mặc hắc y đang thong thả chà lau kiếm ở bên cạnh.
Ngoại trừ Vân Thập Nhị ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn, mười lăm U Vân vệ còn lại hình thành một vòng tròn quanh miếu nhỏ, canh giữ nghiêm nghiêm thực thực, vừa bảo vệ chủ nhân, vừa thuận đường trông giữ tù phạm.
Cửa miếu, cửa sổ vốn rách nát và xập xệ, chẳng thể cản được gió, đương nhiên cũng không dấu được những tiếng động vang lên trong phòng. Vân Tam và Vân Thập Nhất là hai người chuyên ám sát, theo thói quen mà đứng ở chỗ được che bóng, mấy vị trí sáng ngời như trước cửa sổ và trước cửa miếu thì để lại cho hai thống lĩnh bảo vệ, Vân Nhất và Vân Cửu đành ngồi xổm mà thủ ở đó. Tiếng ồ ồ thở dốc, tiếng rên rỉ đè nén, cứ một tiếng rồi một tiếng liên tục truyền tới.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, nhưng mỗi U Vân vệ đều là người tai thính mắt tinh, vì thế, hiếm khi ý tưởng lớn gặp nhau như lần này, không ai bảo ai, cả đám đều đồng loạt ngẩng đầu ngắm lưu vân trục nguyệt (mây trôi giạt che khuất mặt trăng).
Lưng đeo cung tiễn, Vân Thập Nhị ra ngoài tìm thức ăn dân dã trở về, nhìn thấy cảnh tượng kì dị trước mắt thì không khỏi ngẩn người, vịt hoang trong tay cạc cạc kêu ầm ĩ, trong sân miếu yên tĩnh, âm thanh này lại càng thêm vang động.
Vân Cửu vội đánh cái thủ thế với Vân Thập Nhị còn đang trợn tròn mắt, nhắc hắn buộc mỏ mấy con vịt này ngay lập tức. Vân Nhất quay sang đá đá Vân Ngũ cùng Vân Tứ còn đang ngẩn người, nhắc bọn họ đi nấu nước ấm. Hai cận vệ thành thật này chỉ phải cưỡi ngựa chạy đến tòa nhà lớn nguy hiểm lúc trước để tìm nồi lớn mang về.
Ngày kế còn phải cưỡi ngựa, hai người thoáng giải quyết nỗi khổ tương tư, liền không hề phòng túng, chỉ ôm nhau nằm trên thảm lông.
Lâu Cảnh nhẹ nhàng vỗ về người đang run nhè nhẹ trong lòng, thân thiết hạ xuống trán y những nụ hôn nhỏ vụn, “Ta cứ nghĩ ngươi phải đến phía Nam Giang Châu rồi chứ, sao bây giờ mới đến Tầm Dương?'
Tiêu Thừa Quân thở dốc một lát, đợi cơ thể bình ổn lại, mới chậm rãi đem sự việc mấy ngày nay nói cho hắn biết.
Nạn dân ở Thanh Châu liên tục chạy đến Giang Châu, đoàn người bọn họ vừa mới vào Vân Dương liền gặp phải dân chạy nạn cản đường, sau đó không đi theo quan đạo nữa mà chọn đường nhỏ để đi, cũng gần giống như Lâu Cảnh sở liệu, chỉ là bọn họ đã đến Vân Dương từ mười ngày trước, sở dĩ dừng lại lâu như vậy là vì Tiêu Thừa Quân cảm thấy tình hình Giang Châu gần đây thật không xong, muốn đến gặp tham sự lục quân của Giang Châu.
Quan địa phương của Dục triều tính từ thấp đến cao là huyện lệnh, quận thủ, thứ sử; thứ sử phụ trách toàn bộ sự vụ của một Châu, một người thì tất nhiên là không thể nào làm xuể nên bên trên liền thiết lập thêm lục tào và tham sự lục quân để phụ giúp thứ sử. Có thể nói, tham sự lục quân chính là trợ thủ của thứ sử.
“Thứ sử Giang Châu chính là người của hữu tướng, xuất thân từ Binh bộ, tuy là văn thần nhưng lại thích động võ, nóng lòng muốn lập công lại không có kế hoạch, phương pháp đúng đắn nào.” Tiêu Thừa Quân cau mày, ngẫm lại tình tình mấy ngày qua của Giang Châu liền cảm thấy giận run cả người, nhưng đó là người của hữu tướng, y cũng không thể đi gặp.
“Tham sự lục quân kia chính là người của ngươi hả?” Lâu Cảnh vươn tay xoa xoa nếp hằn trên trán của Tiêu Thừa Quân, âm thầm tính toán xem thế lực của mình ở Giang Châu có thể chế trụ tên thứ sử làm ẩu này không.
“Ừ, vị tham sự lục quân kia tên là Lục Tường, chính là huynh trưởng của Lục Triệu.” Tiêu Thừa Quân gật gật đầu, Lục gia là võ tướng thế gia, xuất thân không thấp, nếu không cũng chẳng nhét được Lục Triệu vào Đông Cung làm thống lĩnh thị vệ, mà huynh trưởng của hắn càng là văn võ song toàn, hiện đang làm tham sự lục quân ở Giang Châu.
Tham sự lục quân chủ yếu phụ trách việc giám sát và vạch tội lục tào quan lại trong Châu, nếu thứ sử phạm phải sai lầm lớn, cũng có thể vượt cấp buộc tội thứ sử.
(Thời xưa, quan thự chia ngành hoặc quan chức làm việc, gọi là tào. Như: bộ tào 部曹 các bộ quan, lục tào: sáu bộ quan trong 1 địa phương.)
“Lục Tường nói thế nào?” Vào mùa xuân, nhiệt độ ban đêm vẫn còn khá thấp, Lâu Cảnh bèn lấy áo khoác phủ lên người Tiêu Thừa Quân rồi đem người ôm chặt.
“Lục Tường đã đem vụ việc ở Giang Châu cấp báo lên triều đình, nhưng triều đình chỉ nói là sẽ phái một đại tướng đến đây, giúp tiêu diệt đám giặc cỏ này thôi.” Tiêu Thừa Quân thở dài, phái một cái tướng quân đến đây làm gì, vấn đề căn bản của Giang Châu không nằm ở chuyện đánh lại sơn phỉ hay không, mà là nạn dân ở Thanh Châu liên tục tràn vào, phá hủy rất nhiều ruộng tốt, lúa mạch mùa này đã coi như mất trắng, về sau, vấn đề này sẽ càng nghiêm trọng hơn, “Đúng rồi, sao ngươi chạy đến đây được thế?” Tiêu Thừa Quân ngẩng đầu nhìn Lâu Cảnh, lấy tính tình của người này, hẳn là đã tìm được một cái nguyên nhân hợp lý nào đấy, sẽ không lưu lại nhược điểm gì để bị người tóm được.
Lâu Cảnh nhếch môi cười, chu mỏ hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của phu quân, “Vì ta chính là đại tướng quân được triều đình phái đến đây mà!”
Lại nói, lúc Lâu Cảnh rời khỏi kinh thành, tam hoàng tử vẫn chưa hay biết cái gì, còn rầu rĩ không vui mà chịu cấm túc ở trong phủ.
Ba ngày liên tiếp, Thuần Đức đế không tới nghỉ ở cung Loan Nghi, Trần quý phi cũng không thể gặp mặt để phân trần một hai, chỉ phải tự tay nấu canh thang, chờ đến buổi tối liền đưa đến điện Bàn Long.
Trần quý phi đã ở chung với Thuần Đức đế nhiều năm, tự nhiên biết nên nói cái gì để có thể hống hắn vui vẻ, cũng không đề cập đến vụ việc của tam hoàng tử mà chỉ nói chút chuyện riêng tư, đợi Thuần Đức đế cao hứng trở lại, mới bắt đầu nói đến chính sự.
“Nghe nói Hoàng Thượng cấm túc Đạc nhi.” Trần quý phi nhìn sắc mặt của Thuần Đức đế, thử thăm dò nói: “Tần thiếp cũng không biết hài tử này đã phạm phải lỗi gì, sợ Hoàng Thượng tức giận mà ảnh hưởng đến thân mình.”
(Tần thiếp: một chức quan của phụ nữ ngày xưa, cũng chỉ một hàng thê thiếp của vua, ví dụ: thiên tử có cửu tần 九嬪)
Nhắc đến vụ này, sắc mặt Thuần Đức đế lập tức đen lại.
Trong lòng Trần quý phi cả kinh, cung nhân truyền tin tức đến cho nàng, nói là tam hoàng tử có ý đồ mua bán đề thi hội bị Hoàng Thượng phát hiện, nhưng việc này còn chưa phát sinh, hết thảy cũng dễ nói, thật không nghĩ đến Hoàng Thượng lại tức giận lâu như vậy, “Việc này nói lớn thì quả thực là lớn, đều là Đạc nhi hồ đồ, nhưng dù sao cũng chưa thật sự làm ra cái gì...”
“Còn chưa làm ra cái gì? Thế hắn còn muốn làm gì nữa hả?” Thuần Đức đế nghe vậy, cơn giận lập tức bốc lên, “Trẫm vừa mới phế đi Thái tử, hắn liền dám đùa giỡn cựu Thái tử phi. Hắn còn muốn làm gì? Cường chiếm huynh tẩu, cưới nam thê, thích làm Thái tử phải không?”
“Này...” Trần quý phi nhất thời hồ đồ không biết nói gì, không phải là mua bán đề thi hội sao? Như thế nào lại biến thành cường chiếm huynh tẩu rồi?
Thuần Đức đế thấy Trần quý phi còn không biết hối cải, càng nghĩ càng giận, chỉa về phía nàng mắng: “Đều là ngươi dạy ra đồ hỗn trướng như thế, làm trẫm quá mất mặt!”
Trần quý phi lập tức quỳ xuống nhận sai, “Tần thiếp có tội.”
Một ngày này, trong cung rộ lên lời đồn đãi, Trần quý phi mang canh thang đến điện Bàn Long lấy lòng Hoàng Thượng, lại bị quát mắng một trận rồi bị đuổi ra ngoài.
Tam hoàng tử bị cấm túc trong phủ, nghe nói Lâu Cảnh đã được phong làm đại tướng quân rồi bị phái đi Giang Châu, còn cuộc thi hội thì không hề có gợn sóng nào mà bắt đầu, lúc này mới cẩn thận nghiền ngẫm lại, tựa hồ phụ hoàng không phát giận vì cái vụ thi hội kia!
Tiêu Thừa Đạc cảm thấy một hơi nghẹn lại trong ngực, thiếu chút nữa là thở không nổi. Lúc ấy hắn đùa giỡn Lâu Cảnh, chỉ cần rời khỏi ngự hoa viên là không có bằng chứng, cho dù có cùng Lâu Cảnh đối chất, chỉ cần hắn khăng khăng không chịu thừa nhận là xong, hiện giờ thì hay rồi, bởi vì chột dạ mà hắn lại chạy ra nhận lỗi trước, nay có muốn tiếp tục biện giải thì cũng là phí công.
“Chết tiệt!” Tam hoàng tử ở trong phủ đi qua đi lại, “Đi, gửi tin cho mẫu thân ta...”
Nói còn chưa dứt lời, thái giám trong cung đã tới báo, nói Trần quý phi bị bệnh, đặc biệt thỉnh ân điển, để hắn tiến cung thăm hỏi. Tiêu Thừa Đạc mừng thầm, đoán rằng đây chính là kế sách của mẫu phi, lập tức thay đổi xiêm y tiến cung.
Trần quý phi bị bệnh là thật, phụ thân của nàng là hữu thừa tướng, động tĩnh trong triều thế nào nàng nhất thanh nhị sở, xem xét lại toàn bộ sự việc phát sinh trong những ngày gần đây, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, còn phải hỏi lại sao? Nàng và nhi tử của nàng, đều bị Lâu Cảnh đùa giỡn xoay quanh, ngay cả Hoàng Thượng cũng không muốn thấy nàng, mấy phi tử có địa vị cao đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an buổi sáng cũng sẽ tới nhìn nàng, rồi ngầm châm chọc khiêu khích nàng một phen.
“Tỷ tỷ đừng thương tâm quá nha! Từ lúc Hoàng Thượng ăn tiên đan, thân thể cường kiện, tự nhiên là muốn tìm vài người trẻ tuổi để nếm thử tư vị ngon ngọt rồi, qua vài ngày rồi sẽ nhớ tới tỷ tỷ thôi.”
“Đúng đó, tỷ tỷ được sủng ái nhiều năm như vậy, cũng không nên để ý một hai ngày này, tội gì vô duyên vô cớ đến chọc Hoàng Thượng không vui.”
Nói gần nói xa đều là đang nói nàng hoa tàn ít bướm, thấy không được Hoàng Thượng sủng hạnh như những mỹ nhân trẻ tuổi khác, liền không dằn nổi mà đi đến điện Bàn Long tranh sủng, ngược lại còn rước lấy mất mặt, liền tức đến nỗi hai sườn phát đau, còn chưa biện giải được cái gì, chỉ cảm thấy thở không nổi, trước mắt tối sầm mà ngất đi, gọi thái y đến xem, nói nàng can hỏa quá thừa.
(Can hỏa 肝火: Theo Đông y, là chứng trạng do can khí uất kết, thành hơi nóng nghịch lên, làm cho nhức đầu, chóng mặt, đỏ mắt, nóng đỏ mặt, miệng khô đắng, v.v..
Sự nổi giận, nộ hỏa, nộ khí.)
“Mẫu phi, nhi tử muốn nói với ngài một tin tức...” Ngữ điệu vui vẻ của tam hoàng tử khiến cho một bụng lửa giận của Trần quý phi nhất thời bốc lên, liền vung tay vỗ mạnh lên lưng Tiêu Thừa Đạc.
“Ngươi thật đúng là không có mắt!” Trần quý phi chưa hết giận, lại hợp cả hai bàn tay đánh xuống.
Bọn hạ nhân vội lui ra ngoài, khép cửa lại.
“Mẫu phi, nhi tử là hồ đồ...” Tam hoàng tử không dám hé răng, chờ Trần quý phi phát hỏa xong, lúc này mới thấp giọng nhận sai.
Trần quý phi ngồi xuống ghế, thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn thần tình ủy khuất của Tiêu Thừa Đạc, “Là tên tiện chủng Lâu gia kia câu dẫn ngươi phải không?” Lúc trước nàng thật quá xem thường tên tiểu tử đó rồi, cứ nhìn cái khuôn mặt dụ nhân như hồ ly tinh kia là biết ngay, không chỉ hớp hồn một Tiêu Thừa Quân suốt ngày u sầu và ngu xuẩn, ngay cả nhi tử của nàng cũng dám câu đi.
“Kia thật không có...” Tam hoàng tử ảo não mà nói, “Là nhi tử bị ma xui quỷ khiến.”
“Đều đã gả qua một lần, còn có cái gì tốt hả? Về sau ngươi cưới hắn, cứ coi như nam tử thì không nói đến trinh tiết đi, sách sử cũng sẽ chẳng viết cái gì tốt đẹp đâu!” Trần quý phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói tiếp: “Hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt, ngươi thu liễm một chút cho ta!”
Tam hoàng tử có chút không cam lòng, theo ý hắn, huân quý tử đệ trong kinh, chẳng ai so được với Lâu Cảnh cả, dựa vào cái gì mà Tiêu Thừa Quân có thể cưới một nam tử tốt như vậy, còn hắn thì không cưới được?
Trần quý phi xả giận xong, lại có chút đau lòng nhi tử, ngọt nhạt dỗ dành một câu: “Ngươi cứ yên tâm đi, nhất định mẫu phi sẽ giúp ngươi cưới một người còn tốt hơn hắn.”
Mà Lâu Cảnh, người được mẫu tử Trần quý phi nhớ thương, hiện đang mỹ mãn mà ôm phu quân nhà mình ngồi trong miếu nhỏ nướng vịt hoang.
Hai người thân thiết ôm nhau nằm trên thảm mềm nói chuyện một lát, bụng Lâu Cảnh liền đánh trống kêu vang.
“Đói bụng rồi sao?” Tiêu Thừa Quân mỉm cười, nhéo nhéo khuôn mặt Lâu Cảnh.
“Ừm, ở ngoài thành nhìn thấy dấu hiệu của Vân Cửu, nguyên bản còn định chạy suốt đêm đến Lâm Giang đấy.” Lâu Cảnh ủy khuất vô cùng mà gật gật đầu, mấy ngày nay Tiêu Thừa Quân vẫn dừng chân ở huyện Lâm Giang, đó là nơi qua sông của quận Tầm Dương, cách thành Tầm Dương không xa. Sốt ruột muốn thấy phu quân nhà mình, Lâu Cảnh không dùng cơm mà chạy đi luôn, vừa vặn gặp Vân Cửu đi làm dấu hiệu ở ngoại ô, lúc này mới đi theo tìm đến nơi này.
“Gọi bọn họ tiến vào làm vài món ăn nhé!” Tiêu Thừa Quân ngồi dậy, kéo đám quần áo hỗn độn xung quanh lại gần, nói đến đây, y mới nhớ ra cái miếu thờ này quá rách nát, hẳn là mấy U Vân vệ ngoài kia đều nghe thấy hết rồi, hai tai liền đỏ tưng bừng. Hôm nay thật đúng là quá càn rỡ rồi!
Lâu Cảnh lười biếng cuộn tròn người lại, ôm vòng eo quang lõa của phu quân nhà mình cọ loạn.
“Chủ nhân, nước ấm đã chuẩn bị xong.” Vân Nhất làm lão đại, chỉ có thể kiên trì đứng ở ngoài cửa bẩm báo.
Lâu Cảnh đành uể oải mà đứng dậy, đi ra ngoài mang nước ấm vào, ôm phu quân nhà mình lau rửa qua một lượt, ăn mặc chỉnh tề, lúc này mới gọi mọi người tiến vào.
Vịt hoang do Vân Thập Nhị mang về đã được nhổ lông làm sạch, vừa vặn có thể đem nướng.
Lâu Cảnh một bên ngồi nướng vịt hoang, một bên gọi nhóm U Vân vệ kéo tên mặt thẹo qua đây, hắn có chuyện muốn hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...