Quân Vi Hạ

Đêm mười một tháng chín, trong kinh thành có rất nhiều người khó ngủ. Ngày kế Thái tử sẽ lâm triều, đối với rất nhiều người mà nói, sinh tử thành bại, vinh hoa phú quý, tất cả đều nằm tại trận chiến này.

Thẩm Liên đi dạo trong hoa viên, hơi có chút đứng ngồi không yên.

“Công công, Thanh Hà bên kia truyền đến tin tức.” Một người mặc hắc y đột ngột xuất hiện, “Không có ai ngoài người của Hình bộ, phàm là người hỏi thăm tin tức đều đã bắt về hết, tổng cộng có mười ba người, không để một ai chạy thoát.”

“Giết hết cho ta.” Thanh âm của Thẩm Liên có chút bén nhọn, “Đã nhiều ngày, tuyệt không để xuất hiện bất cứ đường rẽ nào!”

“Rõ!” Gã thuộc hạ lập tức khom người cáo lui.

Không bao lâu sau lại có một tiểu thái giám tiến đến bẩm báo: “Công công!”

Thẩm Liên vội ngoắc ngoắc người tiến lên, “Như thế nào?”

“Hồi công công, đồ vật này nọ đã được đưa vào.” Tiểu thái giám vội vàng nói, “Huyện lệnh Thanh Hà kia đã thụ hình nhiều ngày, suy yếu không chịu nổi, chắc chắc mọi người sẽ nghĩ là do tra tấn mà chết.”

“Ngươi đi nhìn chằm chằm cho ta, chờ người chết hẳn lại đến bẩm ta.” Thẩm Liên thoáng thở phào một cái, ngồi lên ghế, bưng tách trà uống một hơi, ánh mắt lộ ra vài phần âm ngoan, “Lão thất phu Trần Thế Xương, dám tính kế ta!”

“Nếu nghĩa phụ không muốn làm bạn với gã họ Trần kia, vậy thì cứ bỏ cái gánh đó đi là được, sao phải phiền não như vậy?” Tiểu thái giám xoa bóp bả vai cho Thẩm Liên, nhỏ giọng khuyên giải. Hắn vốn là con nuôi của Thẩm Liên, vì thế trước mặt Thẩm Liên cũng lớn mật hơn người khác một chút.

“Hừ, ngươi nghĩ ta nguyện ý để cho hắn sai sử thế sao?” Thẩm Liên đặt mạnh chén trà trong tay lên bàn, “Tên Trần Thế Xương kia dám bức ta đến đường này, lần sau ta sẽ bắt hắn phải trả giá gấp bội!”

Vân Thập Lục đến huyện Thanh Hà điều tra còn chưa trở về, Tiêu thừa Quân mang theo Thái tử phi, cùng quan viên trong Đông Cung bàn bạc đối sách chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.


“Thật không biết cái từ đường hoàng gia kia từ đâu chui ra, người Hình bộ đã tra xét suốt đêm, quả thật là đã xây dựng được một nửa.” Thái Dịch gắt gao cau mày, đã nhiều ngày nay trong triều gió nổi mây phun, bặm môi lo lắng đến độ môi cũng phồng rộp cả lên, “Điện hạ, thần cho rằng, lần này không hề tầm thường, ngày mai lâm triều, chỉ sợ sẽ không ít người buộc tội Thái tử.”

Tiêu Thừa Quân nhíu mày, y chưa bao giờ cho người xây dựng một cái từ đường nào cả, huyện Thanh Hà muốn tu sửa đê điều và chùa Thanh Lương, đều là ấn theo thông lệ mà phê chuẩn, như vậy thì cái từ đường kia là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ vì hãm hại y, hữu thừa tướng còn đặc biệt cho người đi Thanh Hà để xây một cái hay sao?

Một quan Đông Cung nói: “Xây từ đường cũng là một chuyện công đức, so với tham ô ngân lượng tu sửa đê điều thì tốt hơn nhiều. Theo như thần thấy, điện hạ nên nhận việc này cho xong, miễn lại nổi sóng gió to hơn.” Đối với Thái tử, loại sự tình này càng để lâu thì càng bất lợi, một khi triều thần phỏng đoán thánh ý, cảm thấy Hoàng Thượng cố ý làm khó Thái tử, như vậy sẽ nhanh chóng bện thêm tội danh cho điện hạ, tấu chương đệ trình xin phế Thái tử cũng sẽ nối gót mà tới.

“Phương pháp này không ổn.” Thái Dịch lập tức đánh gãy lời nói của người nọ, “Không có tội danh, lung tung nhận bậy nhận bạ làm gì, nói không chừng bên trong còn có bẫy gì nữa đấy.”

Lâu Cảnh nhìn nhìn cái miệng phồng rộp của Thái Dịch, mặc dù người này có tính tình nóng nảy, nhưng ánh mắt nhìn nhận sự việc lại rất chuẩn xác, hơi hơi mị hí mắt nói: “Chuyện từ đường hoàng gia này, quyết không thể nhận.”

Tiêu Thừa Quân nhìn về phía Thái tử phi nhà mình, “Chỉ giáo cho?”

“Chỗ yếu hại, tự nhiên là muốn chọc vào điểm mấu chốt nhất.” Lâu Cảnh cong môi cười lạnh, “Chuyện tu sửa và xây dựng từ đường hoàng thất tự nhiên là việc của triều đình, của Hoàng Thượng. Thái tử chỉ là Thái tử, tự tiện cho xây dựng, chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ là muốn vượt lên hoàng quyền hay sao?”

Thái tử điện hạ thạo về quyền mưu, mà cái Lâu Cảnh am hiểu nhất, lại là âm mưu. Hắn cực kì nhạy cảm trong việc phỏng đoán các kế hoạch ngầm, thâm ý ẩn giấu sâu bên trong từng hành động, cử chỉ, nét mặt của người khác, tự nhiên là có thể nhìn ra hung hiểm trong đó.

Người đưa ra đề nghị vừa rồi lập tức tái mặt, Thái Dịch cũng hít một ngụm khí lạnh. Trực giác của hắn về việc này chính là có trá, nhưng lại không nghĩ đến sát khí che dấu phía sau đến tột cùng là cái gì. Ánh mắt của mọi người nhìn về Thái tử phi không khỏi thay đổi, nguyên tưởng rằng Thái tử phi chỉ là một võ tướng, không nghĩ đến y còn là một mưu sĩ.

Đèn đuốc trong cung Loan Nghi đã được thắp sáng trưng từ lâu, các vũ nữ mặc trang phục rực rỡ, trên khán đài trung tâm ao sen nhẹ nhàng nhảy múa.

Thuần Đức đế không yên lòng mà uống rượu, buổi chiều Thái tử hồi cung, liền lập tức đến điện Bàn Long thỉnh an, còn cầm đi một đống tấu chương mà hắn không muốn phê.


“Hoàng Thượng có chuyện gì mà phiền não vậy? Nếu không ngại thì hãy nói cho thần thiếp nghe một chút đi.” Trần quý phi dựa vào bả vai Thuần Đức đế, vì uống rượu mà đôi mắt ửng đỏ, vô cùng quyến rũ động nhân.

Thuần Đức đế vỗ vỗ khuôn mặt mềm mại của Trần quý phi, thở dài nói: “Mặc dù Thái tử ngu dốt, nhưng tâm địa không xấu, trẫm thật không đành lòng.”

Đôi mắt dài nhỏ của Trần quý phi hiện lên một tia ám quang, nâng lên bàn tay mềm mại không xương rót rượu cho Hoàng Thượng, cười nói: “Thái tử quả thật nhân nghĩa, từ nhỏ đã rất biết chiếu cố ấu đệ, có thứ gì tốt đều để đệ đệ ăn trước, dùng trước…”

Thuần Đức đế nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi. Năm đó Nhị hoàng tử trúng độc, chính là bởi vì ăn điểm tâm trước Tiêu Thừa Quân.

Khi đó tiên đế băng hà, tân đế đăng cơ, ngôi vị Thái tử vẫn chưa được lập. Bởi vì Trần quý phi luyến tiếc nên tam hoàng tử không được nuôi dưỡng bên người Hoàng hậu, không có tư cách trở thành Thái tử. Lúc ấy, trừ bỏ Tiêu Thừa Quân là trưởng tử, nhị hoàng tử xem qua là nhớ, thông minh tuyệt đỉnh cũng là người có khả năng nhất để trở thành Thái tử.

Lúc đó tuổi trẻ nên không kịp nghĩ lại, hiện giờ nghĩ đến, cọc sự kiện đó đều thật quá khả nghi, mày Thuần Đức đế nhăn càng chặt. Trần quý phi ngồi một bên nhìn, cười nhưng không nói.

Tiêu Thừa Quân trợn tròn mắt, lẳng lặng mà nhìn dung nhan khi ngủ của Thái tử phi.

Phụ hậu sợ y tiếp xúc với chuyện phong the quá sớm sẽ sa vào nữ sắc, vẫn không an bài người thị tẩm cho y, từ nhỏ còn giáo dục y rằng, tuy thê tử là nam tử, cũng luôn phải tôn trọng hắn, sủng ái hắn, như vậy triều cương mới ổn định, hậu cung an bình, hoàng tự được bảo toàn…

Kỳ thật phụ hậu thật sự quá lo lắng, bất luận thê tử của y là ai, chỉ cần biết lễ, thủ lễ, y sẽ thực tôn trọng người kia. Nhưng phụ hậu vẫn không yên lòng, lại không để ý muôn vàn khó khăn, nhất định phải để y cưới Lâu Cảnh. Tiêu Thừa Quân vươn tay, sờ sờ tuấn nhan như ngọc kia, nếu hắn hơi xấu một chút, hoặc là năng lực bình thường một chút, có lẽ hiện giờ… cũng sẽ không luyến tiếc đến thế này.

“Tướng mạo của thần, có vừa mắt điện hạ không?” Lâu Cảnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm trầm thấp êm ái, mang theo vài phần mê hoặc như có như không.

“Tất nhiên là có.” Tiêu Thừa Quân không thu bàn tay mình lại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt kia.


Lâu Cảnh nhắm mắt lại, nắm chặt bàn tay đang chơi xấu trên mặt mình, hạ xuống lòng bàn tay đó một nụ hôn, thật sâu mà hít vào một hơi, mềm mềm, ấm áp, mang theo vài phần hương sữa… Đột nhiên hắn mở choàng mắt, có mùi hương sữa? Khi còn bé, mẫu thân thường dùng sữa bò, sữa trâu và mật để làm bánh bao hình con thỏ cho hắn. Mà hồi còn nhỏ, khi hắn gặp Thái tử, trên mặt và trên tay của Tiêu Thừa Quân đều có hương sữa, cho nên lúc đó hắn vẫn nghĩ Thái tử thật giống như bánh bao hình con thỏ đáng yêu, thật muốn bẹo má vài cái mà không dám.

Chính là đã nhiều ngày trôi qua, hắn đều không ngửi lại được hương vị này.

Lâu Cảnh nhịn không được mà nhích người qua, cọ cọ cái cổ của Tiêu Thừa Quân, sau đó đem cái mũi xinh đẹp dán vào cằm ai kia, dùng sức ngửi ngửi. A, quả thật là có mùi sữa này!

“Ngươi làm cái gì vậy?” Tiêu Thừa Quân bị dụi thành ngứa, vươn tay đè cái đầu đang lộn xộn của ai đó lại.

“… Không có gì.” Lâu Cảnh cao hứng mà ôm lấy Thái tử điện hạ, nếu để cho Tiêu Thừa Quân biết hắn ngửi ra mùi sữa thơm, nói không chừng y sẽ thẹn quá thành giận. Cho nên, Thái tử phi quyết định, chờ tới khi mình biết rõ ràng vì sao trên người Thái tử điện hạ lại đột nhiên xuất hiện mùi sữa thơm rồi mới nói.

Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà nhìn Lâu Cảnh cọ loạn một trận trên người mình, nhẹ khẽ lắc đầu, “Nhanh ngủ đi, ngày mai ta phải vào triều rồi, ngươi cũng nên đi thỉnh an phụ hậu.” Mười ngày tân hôn đã qua, nếu Thái tử phi không đi thỉnh an hàng ngày liền bị người ta nói là bất hiếu, hơn nữa, để thời gian đi thỉnh an của hắn lệch với đám phi tần, Lâu Cảnh phải cùng Tiêu Thừa Quân đồng thời rời giường mới kịp.

“Lời này nên dành cho ngươi mới đúng.” Lâu Cảnh kéo Thái tử điện hạ hướng vào ngực mình, ôm lấy: “Ngủ không được sao?”

“Ta đang suy nghĩ, ngày mai nên làm như thế nào để phụ hoàng tin tưởng ta…” Tiêu Thừa Quân thở dài, nếu là giả bộ hồ đồ bình thường thì y rất thành thạo, nhưng làm thế nào để ngày mai Thuần Đức đế tin tưởng y không có tâm cơ thâm trầm thì…

“Cái này thì đơn giản thôi. ” Lâu Cảnh thử thăm dò mà vươn tay, sờ sờ tóc của Thái tử điện hạ, thấy y không phản ứng, liền đem tay đặt lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng nhu nhu, “Sáng mai ta sẽ giúp ngươi một biện pháp, đảm bảo hữu hiệu.”

Tiêu Thừa Quân nhìn nhìn Thái tử phi trộm sờ sờ đầu mình, khóe miệng nhịn không được cong lên, trong lòng cũng thả lỏng xuống, theo trực giác mà tin tưởng lời nói của Lâu Cảnh, hắn đã nói có biện pháp thì nhất định là có.

Sau một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau, Thái tử điện hạ để An Thuận hầu hạ, một tầng rồi một tầng mặc vào triều phục phức tạp. Lâu Cảnh thì chỉ cần mặc một thân thường phục là xong.

Sau khi Thái tử điện hạ đã đội xong kim quan, Thái tử phi đưa cho y một cái khăn tay màu vàng hơi đỏ.

“Đây là?” Tiêu Thừa Quân cúi đầu nhìn cái khăn trong tay, chiếc khăn được gập đôi ngay ngắn, đúng là loại khăn tay tùy thân của y.

“Chẳng phải điện hạ muốn cho Hoàng Thượng tin tưởng hay sao?” Lâu Cảnh cười thần bí, tiến đến bên tai Thái tử điện hạ nhẹ giọng nói, “Một chút nước ớt là xong.”


Tiêu Thừa Quân sửng sốt, mở cái khăn ra, thấy một điểm đỏ không mấy thu hút ở góc khăn, liền lẳng lặng nhét chiếc khăn vào trong tay áo.

“Cung tiễn Thái tử điện hạ.” Lâu Cảnh tươi cười đưa Thái tử ra khỏi điện Bát Phượng, chính bản thân mình thì lộn trở lại, cầm bảo kiếm Xích Tiêu treo trên tường, lên một liễn xe khác hướng cung Phượng Nghi mà đi.

(1) lão thất phu: tiếng dùng để nhục mạ đối phương

(2) nghĩa phụ: cha nuôi

(3) quyền mưu: chính là mưu kế tùy cơ ứng biến.

Quyền là thủ đoạn thích nghi theo công việc.

Mưu là suy nghĩ vượt qua khó khăn.

Quyền mưu là sự thể hiện một năng lực và kĩ xảo ứng biến theo hoàn cảnh của con người trong đời sống xã hội, là chìa khóa giúp người ta thoát khỏi khốn khó, đưa đến thành công.

Ầy, mọi người muốn hiểu biết thêm về phần này thì xin tra bác google, có 1 cuốn sách dày hơn 400 trang của Tung Của bàn về quyền mưu đó, bạn đọc mấy câu, mờ cả mắt….=_=’’ bó tay chấm com, hơ hơ.

(4) âm mưu: mưu ngầm.

(5) mưu sĩ: 謀士 người giúp đỡ tìm kế hoạch

(6) băng hà: chết, qua đời (dùng cho vua chúa)

(7) hoàng tự: người thừa kế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui