Bình tĩnh mà xem xét, Lý Vĩnh Xương có thể bị xem như khối u ác tính của huyện Khổng, mà lại là sẹo lồi xấu xí.
Rất nhiều năm, trong huyện Khổng có nhiều chuyện không thể tách rời được với Lý Vĩnh Xương. Là một huyện nhỏ với nông nghiệp truyền thống, huyện Khổng cũng không có việc gì lớn.
Cũng như thế, đối với người dân thu nhập ít ỏi, việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng là chuyện lớn khó lường. Người đến Huyện ủy khiếu kiện thường là hàng xóm mất gà, hoặc là nhà ở bị hàng xóm lấn mất một mét…. Nếu mọi chuyện tiếp đãi có ra sao thì người ta cũng lấy làm phiền. Căn bản là không có thời gian và tinh lực để suy xét đến kế hoạch phát triển toàn bộ trong huyện.
Lúc đầu, Lý Vĩnh Xương quả thật luôn vì Huyện ủy mà cố gắng lập được công lao hiển hách. Dù Bí thư hay Chủ tịch huyện, ngay từ đầu đều luôn chống chọi với uy vọng của Lý Vĩnh Xương. Nhưng không bao lâu sau liền phát hiện, những chuyện cỏn con, các vấn đề của nông dân trong các xã, thị trấn, cùng với chính sách phối hợp nông dân đều không thể không do Lý Vĩnh Xương ra mặt.
Bộ máy của huyện Khổng từ xưa đến nay, Bí thư và Chủ tịch huyện chính là người lái chính và lái phụ, nhưng Lý Vĩnh Xương lại là tay lái. Không có ông ta, huyện Khổng đúng là không thể di chuyển.
Chỉ có điều mấy năm gần đây, công tác nông thôn dễ dàng triển khai hơn trước kia rất nhiều. Mà Lý Vĩnh Xương có kinh nghiệm hơn mười mấy năm, ở huyện Khổng dần dần có đầu to khó lọt. Ông ta cùng Bí thư mới nhậm chức và Chủ tịch huyện mâu thuẫn ngày càng bùng nổ. Nhất là sau khi Lý Vĩnh Xương đảm nhiệm chức Phó Bí thư, bắt đầu nhúng tay vào quyền to nhân sự. Các cơ quan lớn nhỏ trong huyện Khổng ông ta đều thu xếp đưa người vào, rất có khả năng đem cả huyện Khổng biến thành hoa viên nhà mình.
Dù cho Bí thư hay Chủ tịch huyện, hoặc cả trên thành phố đều không muốn thấy Lý Vĩnh Xương dần dần biến thành vết sẹo lồi, cản trở bước tiến và sự phát triển của huyện Khổng.
Nếu có sẹo lồi thì phải giảm béo. Nếu giảm không được thì đành phải chạy bộ. Thành phố vẫn chưa hạ quyết tâm buộc Lý Vĩnh Xương phải rời huyện Khổng hay là điều về tuyến hai, có rất nhiều nguyên nhân. Rốt cuộc là vì quan hệ cá nhân giữa Lý Vĩnh Xương và lãnh đạo Thành ủy vẫn còn tốt, hay là vì ông ta đã thành cây lớn rễ sâu ở huyện Khổng, nhất thời khó lay động được địa vị của ông ta, không ai khẳng định được là nguyên nhân nào. Nhưng mọi người đều có thể thấy được, trước Lý Dật Phong, nhiều lần Bí thư và Chủ tịch huyện đều muốn khai trừ Lý Vĩnh Xương nhưng luôn chuốc lấy thất bại.
Vì thế đã tạo thành một hiện tượng giả, dường như Lý Vĩnh Xương sẽ thành núi Bình Khâu trong huyện Khổng, sẽ vẫn đứng sừng sững ở huyện, dưới vòm trời mênh mông, hỏi đất trời ai làm chủ được cuộc đời chìm nổi.
Thật ra, Lý Dật Phong mới tới huyện Khổng chọn hợp tác với Lý Vĩnh Xương, cũng vì không còn cách nào khác. Nhưng không bao lâu sau, y liền phát hiện địa vị của mình ở huyện Khổng cũng chẳng giữ vững khi gặp phải Lãnh Phong. Lãnh Phong một mình ác nghiệt và lạnh lùng, nhưng gã đi một bước thì bị Lý Vĩnh Xương tước mất quyền lực một bước.
Lý Dật Phong muốn loại bỏ Lý Vĩnh Xương vì ông ta cản đường y. Lãnh Phong muốn loại bỏ Lý Vĩnh Xương vì quan niệm cầm quyền của ông ta và Lý Vĩnh Xương xung đột lợi ích.
Lời Tưởng Tuyết Tùng vừa nói ra, Lý Dật Phong và Lãnh Phong nghe thấy, cùng lúc nghĩ thầm, nghe đồn Tưởng Tuyết Tùng là hậu trường lớn nhất của Lý Vĩnh Xương ở Thành ủy. Gã nói muốn điều chỉnh bộ máy lãnh đạo huyện Khổng, chắc chắn là muốn điều Lý Vĩnh Xương.
- Dật Phong, anh là trưởng ban, anh cứ nói trước ý kiến của anh về việc điều chỉnh thành viên trong cơ cấu đi.
Tưởng Tuyết Tùng chẳng cần nói chuyện giải quyết việc Tiền Ái Lâm thế nào, ngược lại còn hỏi Lý Dật Phong ý kiến điều chỉnh bộ máy.
Quả thật, điều chỉnh bộ máy lãnh đạo bậc một, theo lệ thường, sẽ phải trưng cầu ý kiến của Bí thư trước. Ý kiến của Bí thư có khi sẽ chiếm một tỷ trọng rất lớn. Đương nhiên, khi Bí thư đề xuất ý kiến, rất nhiều lúc không được lãnh đạo cấp trên chấp nhận.
Lý Dật Phong khó xử đưa mắt nhìn Hạ Lai.
Hạ Lai thức thời đứng lên, chào mấy người Tưởng Tuyết Tùng, Lý Dật Phong và Lãnh Phong, lặng lẽ rời khỏi phòng họp. Cô đi rồi, không khí trong phòng họp càng nặng nề thêm.
- Bí thư Tưởng, tôi cho rằng đồng chí Lý Vĩnh Xương không thích hợp tái nhiệm chức vụ Phó Bí thư Huyện ủy huyện Khổng.
Lãnh Phong cũng tỏ thái độ ngay:
- Tôi cũng có quan điểm đó.
Nhân vật số một và số hai đồng thời cùng phủ định nhân vật số ba, bộ máy không thể không điều chỉnh, nếu không sẽ không thể triển khai công tác được. Lúc bình thường, nếu chỉ một người đệ trình đề nghị điều chỉnh bộ máy với Thành ủy, thì Thành ủy chắc chắn sẽ phải thận trọng xem xét.
- Chỉ vì trong quá trình thực hiện chính sách phục canh có chút vấn đề, mà phủ định một cán bộ nhiều năm bồi dưỡng như thế sao?
Tưởng Tuyết Tùng vẻ mặt như cười như không, nhìn Lý Dật Phong và Lãnh Phong đang tràn đầy thâm ý.
- Tôi cũng muốn điều chỉnh bộ máy của huyện Khổng, nhưng có phải là Lý Vĩnh Xương hay không thì chưa suy nghĩ kỹ.
Gì chứ? Lý Dật Phong tự cho là mình đã tu dưỡng đến mức độ bất động thanh sắc, không ngờ vẫn bị lời nói của Tưởng Tuyết Tùng làm cho khiếp sợ. Không biết Bí thư Tưởng nói thế có ý gì. Điều chỉnh bộ máy mà không phải Lý Vĩnh Xương, vậy muốn chuyển ai?
- Ý của Bí thư Tưởng là…
Lãnh Phong không kìm nổi bật hỏi. Nếu y và Lý Dật Phong liên thủ mà không động được gốc rễ của Lý Vĩnh Xương, như vậy, kết quả chỉ có một con đường, y và Lý Dật Phong, phải có một người chuyển đi.
- Tôi chỉ mới có ý tưởng ban đầu, còn chưa chín muồi, vẫn muốn trưng cầu ý kiến của các anh trước.
Thái độ của Tưởng Tuyết Tùng cũng chẳng có vẻ gì khẩn trương, lại mang vấn đề nan giải ra ném tới trước mặt Lý Dật Phong và Lãnh Phong.
Lý Dật Phong và Lãnh Phong bị làm khó. Rõ ràng, đề nghị của liên kết hai người họ là bãi chức Lý Vĩnh Xương đã bị Tưởng Tuyết Tùng phủ quyết. Xem tình hình lúc này, trong bộ máy lãnh đạo huyện Khổng, nếu không chuyển Lý Vĩnh Xương thì phải chuyển ai? Hơn nữa, nói thật, Lý Dật Phong và Lãnh Phong đều cho rằng, trong giai đoạn hiện tại, bản thân họ không nên bị điều chỉnh.
Lẽ ra lãnh đạo đã phủ quyết đề nghị của mình thì không được nhắc lại, nhưng Lãnh Phong vẫn cắn răng, liều mạng nói tiếp. Nếu không điều chỉnh Lý Vĩnh Xương, sau này không thể triển khai công tác, đấu tranh một mất một còn với Lý Vĩnh Xương trong huyện Khổng, chẳng bằng đánh liều một phen. Cho dù kết quả đáng sợ nhất là Lý Vĩnh Xương bất động, mà y phải đi, thì y vẫn khăng khăng như thế.
- Ý kiến cá nhân tôi vẫn là điều tra và bãi chức đồng chí Lý Vĩnh Xương.
Lãnh Phong vẫn cứng nhắc nói như cũ.
- Không điều chỉnh đồng chí Lý Vĩnh Xương, bộ máy Huyện ủy không đoàn kết.
- Đồng chí Lãnh Phong không cần hành động theo cảm tính.
Tưởng Tuyết Tùng tức giận.
- Đồng chí Lý Vĩnh Xương chỉ phạm một sai lầm nhỏ, anh đã không muốn giữa lại. Phải có ý tưởng trị bệnh cứu người, không thể mang cảm tình cá nhân vào công tác, càng không thể dễ dàng phủ định một cán bộ.
Lý Dật Phong trước kia sớm chiều đọ sức với Lý Vĩnh Xương, luôn ở thế hạ phong. Hơn nữa, rất ít khi dùng nhiều thủ đoạn trong bông có kim, nhanh gọn dứt khoát, quyết đoán. Nhưng hôm nay ông ta không đành lòng, từ trong người, lấy ra một xấp tài liệu, rất cung kính dùng hai tay đưa cho Tưởng Tuyết Tùng:
- Bí thư Tưởng, theo điều tra, Lý Vĩnh Xương trực tiếp có quan hệ với việc Tiền Ái Lâm góp vốn phi pháp.
Sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng biến đổi:
- Đây là chứng cứ anh có thể tin sao?
Lời chỉ trích của Lý Dật Phong gánh sự phiêu lưu chính trị tương đối lớn, nếu cuối cùng vẫn không động được Lý Vĩnh Xương, Tưởng Tuyết Tùng sẽ luôn vì chuyện Lý Dật Phong chỉ trích Lý Vĩnh Xương mà ghi một món nợ.
Lãnh Phong thầm phục Lý Dật Phong tung một cước lúc lâm trận, lập tức nhìn qua Lý Dật Phong ngưỡng mộ. Dù ông ta và Lý Dật Phong luôn bất hòa chính kiến, nhưng điểm xuất phát luôn vì việc phát triển kinh tế của huyện Khổng. Tuy ông ta không muốn thỏa hiệp chính trị với Lý Dật Phong, nhưng cũng không ngại kính trọng tính cách của Lý Dật Phong. Thật ra, vốn là ông ta muốn cung cấp tin tức Lý Vĩnh Xương có quan hệ đến chuyện góp vốn phi pháp của Tiền Ái Lâm, không ngờ lại bị Lý Dật Phong giành trước.
- Có
Lý Dật Phong đơn giản trình bày.
- Chúng cứ nằm ngay trong tài liệu. Nếu chỉ trích của tôi với đồng chí Lý Vĩnh Xương không đúng, tôi tình nguyện gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
Lý Dật Phong lật bài ngửa, không chừa đường rút lui.
Tưởng Tuyết Tùng không nói được lời nào, lấy tài liệu Lý Dật Phong trình lên, vùi đầu xem. Được một lúc, đột nhiên ngẩng lên hỏi một câu:
- Lại liên quan gì đến Quan Doãn?
Lý Dật Phong và Lãnh Phong đưa mắt nhìn nhau, biết lúc này lấy Quan Doãn làm điểm tựa là không công bằng với hắn. Nhưng toàn huyện Khổng, trừ Quan Doãn ra, không một ai có thể gánh vác trọng trách này, chỉ có thể khiến hắn chịu thiệt thôi. Nếu chuyện thành thì Quan Doãn cũng có lợi ích, nếu bại thì Quan Doãn có khả năng vĩnh viễn sẽ bị Tưởng Tuyết Tùng ghi vào sổ đen.
Lần đầu tiên, Lý Dật Phong và Lãnh Phong cảm thấy áy náy với Quan Doãn, đều thầm thấy hổ thẹn. Vì muốn lật đổ Lý Vĩnh Xương mà đẩy Quan Doãn xung phong ra phía trước, thật sự là không nên.
Tuy nhiên, thân là những nhân vật chính trị, công phu rèn luyện hàng ngày chính là cảm tình không thay thế được chính trị.
Lý Dật Phong và Lãnh Phong nhìn nhau một lúc, đồng loạt gật đầu:
- Quan Doãn là người đầu tiên phát hiện Tiền Ái Lâm góp vốn phi pháp.
Quan Doãn bị Lý Dật Phong và Lý Dật Phong liên kết, quăng ra nơi đầu sóng ngọn gió.
Lúc này Quan Doãn còn chưa biết hắn phải gặp song gió thế nào, đang ngồi trong phòng thư ký nói chuyện với Ôn Lâm. Hạ Lai bước vào. Động tác đầu tiên của cô khi vào cửa là cánh tay phải duỗi về phía trước, rồi nhanh chóng cung tay lại, hưng phấn thốt lên:
- Thành công!
Thành công cũng không dễ dàng như vậy, còn phải xem Tưởng Tuyết Tùng có cái nhìn thế nào về viêc sắp xếp đại cục ở huyện Khổng. Quan Doãn mỉm cười:
- Tài liệu đã giao cho Bí thư Tưởng rồi?
- Ừ!
Hạ Lai rạng rỡ tươi cười.
- Em làm việc thì anh cứ yên tâm. Bác Tưởng nhận được tài liệu liền lập tức mời dự họp khẩn cấp, xem ra chắc chắn muốn bắt người…
Quan Doãn tính toán thời gian, nói:
- Hạ Lai, em và Ôn Lâm ở đây trước đi. Anh ra ngoài có chút việc rồi về ngay.
- Đi đi. Em và Ôn Lâm sẽ chờ. Gần đến giờ rồi, nhất giai cũng sắp tới
Hạ Lai điều tra trên một tuần, thấy cô vừa ra trận đầu tiên đã thắng, có thể nào không vui mừng. Cô cười vui sướng, cũng lười hỏi Quan Doãn lúc quan trọng thế này còn ra ngoài làm việc gì.
Quan Doãn không phải đi làm đại sự, chỉ làm một việc nhỏ thôi. Nhưng việc nhỏ này lại không nhỏ chút nào, có khả năng ảnh hưởng đến hướng đi của cả cuộc đời hắn. Hiện giờ, thái độ của Tưởng Tuyết Tùng với hắn đã có thay đổi, hắn nhất định phải rèn sắt khi còn nóng mới có thể thành công.
Huyện ủy cách nhà cũ cũng không xa. Quan Doãn đạp xe, được vài phút sau đã tới cửa nhà cũ. Đẩy cửa bước vào, không khỏi sợ ngây người. Dưới vườn nho, có một người đang ngồi rất ngay ngắn, vừa uống trà, vừa viết lách. Đó chính là người mất tích vài ngày nay: ông cụ Dung!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...