Lãnh Phong tay cầm loa công suất lớn, im lặng mấy phút không nói gì. Ông hướng mắt nhìn ra xa, xa xa là phía công trường đang thi công, các loại dàn giáo cao lớn, những chiếc xe tải lớn và những chiếc lều bạt tạm thời của công nhân. Tất cả đều vì mang đến một mùa thu tưng bừng sức sống và hy vọng cho huyện Khổng. Gần hơn một chút nữa là dòng sông Lưu Sa đang cuồn cuộn chảy, vì trận mưa lớn truớc đó mà nước sông dâng cao. Còn có mấy chú chim nước bay xẹt qua mặt nước, màu trắng của chim và màu xanh biếc của nước sông hòa quện vào nhau
Lần đầu tiên ông cảm thấy cái huyện đồng bằng nhỏ bé này yên bình như vậy.
Dân huyện Khổng đều là những người đễ thỏa mãn và đã an cư lạc nghiệp, sống cuộc sống bình dị mà tốt đẹp, không có quá nhiều tham vọng. Từ khi ông nhậm chức đến giờ, huyện Khổng gần như chưa xảy ra sự kiện quần chúng gì, ngay cả như ở các nơi khác đều xảy ra việc khiếu kiện kêu oan, nhưng ở Huyện Khổng thì rất ít gặp. Ngọn gió cải cách thổi từ nhiều năm nay, nhưng vẫn không thể thổi xanh được đất huyện Khổng. Người dân huyện Khổng đều ôm vợ và con gần lò sưởi, không muốn cuộc sống có quá nhiều thay đổi.
Hạng mục đập nước sông Lưu Sa nếu như đặt vào một huyện giàu có khác thì có là cái chi chứ? Cũng chỉ là hạng mục nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi. Thế mà ở Huyện Khổng, nó như một sự kiện long trời lở đất, đánh vỡ cả sự bình yên mấy chục năm của huyện Khổng. Cũng đánh vỡ cả cuộc sống yên bình của người dân huyện Khổng, đồng thời làm ảnh hưởng đến cả thế cục huyện Khổng.
Lãnh Phong không nói là có tình cảm sâu đậm thế nào với huyện Khổng, cũng không thế nói là không có tình cảm gì. Ông rất thích cái không khí yên bình của huyện Khổng, sự yên bình của cuộc sống nơi đây, cùng với sự hài lòng và chăm chỉ của người dân. Ông cũng đang suy xét đặc điểm của nngười dân lớn lên từ mảnh đất này. Kinh tế huyện Khổng có thể phát triển thông qua hai con đường, hoặc là tiếp tục đi theo con đường nông nghiệp, từng bước vững chắc tăng trưởng kinh tế huyện Khổng, hoặc là hoàn toàn phá bỏ trật tự cũ, tạo ra một thay đổi long trời lở đất.
Bình tĩnh mà xem xét, đằng sau vẻ lạnh lùng bề ngoài, thực ra Lãnh Phong có một gan mạo hiểm, dũng cảm khai thác. Khi ông mới bắt đầu đến huyện Khổng, cũng từng muốn phá vỡ cái trật tự vốn có của huyện Khổng, thay đổi cuộc sống hiện tại của người dân, hoàn toàn thay đổi cuộc sống bán mặt cho đất, bán lưng cho trời của người dân nơi đây. Biến một huyện nông nghiệp nhỏ thành một huyện công nghiệp mạnh. Nhưng về sau tất cả những ý tưởng đó ông đều xếp vào ngăn kéo, không mang ra để biến chúng thành hiện thực
Người dân huyện Khổng tính cách ôn hòa, tinh thần mở cửa chưa đủ, họ thích bằng lòng với cuộc sống và thích sự bình lặng này, vốn dĩ rất thiếu sự mạo hiểm, Nếu như chỉ dựa vào lòng nhiệt tình của ông, bất chấp thực tế mà thay đổi hiện trạng, có thể chỉ nhận được kết quả ngược lại. Cuối cùng Lãnh Phong quyết định, thực sự đứng trên góc độ của người dân huyện Khổng chứ không phải vì thành tích mà xem xét vấn đề. Con đường thích hợp nhất với người dân huyện Khổng là duy trì thực trạng, vững chắc tăng trưởng.
Huyện Khổng căn bản yếu, không chịu nổi sức ép, nhưng ông cuối cùng cũng không ngăn được dự án đập nước sông Lưu Sa khởi công, ắt cũng là điều thường tình trong cuộc sống chính trị. Ông có thể không để ý sự thành bại của thành tích, nhưng người khác thì không, lãnh đạo cấp trên cũng không bao giờ đồng ý. Do đó, bất luận ông có cố gắng thế nào cũng không thể ngăn được bước chân thi công của dự án đập nước sông Lưu Sa.
Cũng đúng, mỗi người xem xét vấn đề ở góc độ khác nhau, chính kiến cũng không giống nhau. Ông thật tâm lo lắng cho cuộc sống của người dân huyện Khổng, nhưng trong suy nghĩ của Lý Dật Phong, dự án đập nước sông Lưu Sa chẳng phải cũng là vì Huyện Khổng ngày mai tươi đẹp hơn sao?
Ông muốn vững bước đi lên, Lý Dật Phong muốn nhanh chóng phát triển, cuối cùng không ai chịu ai, ai đúng ai sai, chỉ có thể dựa vào thời gian chứng minh thôi. Không kể là từ phương diện tình cảm cá nhân hay từ phương diện chính trị mà nói, Lãnh Phong cũng muốn dự án đập nước sông Lưu Sa thành công. Ông không phải tình nguyện lấy cuộc sống nhân dân ra để đánh cược, cũng muốn chính mình là quan liêu cười đến cuối cùng
Thế nhưng với sự kiện nấm mồ trước mắt mà nói, ông lại phải đưa ra một sự lựa chọn khó khăn nữa.
- Thưa các bà con, tôi là chủ tịch huyện Lãnh Phong…
Trong đám đông đó cũng có mười mấy người là ở thôn bên cạnh, có người cầm xẻng, người cầm gậy, người giơ búa, tình thế vô cùng ác liệt, căng thẳng, chỉ cần xử lý hơi có chút sai lầm thì có thể dẫn đến sự kiện quần chúng. Chỉ cần có người bị thương, tình thế liền trở lên nghiêm trọng. Lãnh Phong lấy lại giọng, nói to:
- Dự án đập nước sông Lưu Sa khi chọn đất, đã không suy nghĩ đầy đủ đến vấn đề phần mộ, đây là sự suy nghĩ không chu toàn của Huyện Ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Tôi thay mặt Ủy ban nhân dân huyện tuyên bố tạm ngừng thi công dự án đập nước sông Lưu Sa, đợi có một phương án giải quyết vừa lòng bà con thì tiếp tục thi công.
Lời nói của Lãnh Phong làm Quách Vĩ Toàn một phen chấn động.
Tại sao lại… ngừng thi công? Việc lớn thế này phải đợi Thường vụ họp quyết định, ít nhất thì cũng phải đợi tổ lãnh đạo hạng mục dự án đập nước sông Lưu Sa thương lượng xong thì mới được tuyên bố. Lãnh Phong mặc dù là Chủ tịch Huyện, ông làm như vậy thật là quá đáng, hoàn toàn là lấy việc công để trả thù cá nhân.
Quách Vĩ Toàn đứng sau lưng Lãnh Phong nói:
- Chủ tịch Lãnh, ngừng thi công là việc lớn, không được quyết định vội vàng như thế…
Lời của y còn chưa nói hết thì đã bị những lời trầm trồ khen ngợi như thủy triều của bà con vùi lấp.
Đám đông hò reo vỗ tay ủng hộ như sấm động. Bà con bị các lãnh đạo địa phương và chính quyền huyện chèn ép bao năm nay, những người cán bộ không phải mở miệng mắng người thì là giơ chân đá người, làm sao có thể gặp được một vị lãnh đạo hiểu lẽ phải, trọng đạo lý như Lãnh Phong? Cứ nghĩ rằng sự việc ngày hôm nay mà cứ làm lớn không chừng làm không ít người bị bắt, chứ không nghĩ là có thể ngừng thi công như thế này. Tất cả mọi người đều ngây người.
Quan Doãn và Thôi Ngọc Cường nhìn nhau, mỗi người một tâm trạng, gật gật đầu. Đối với quyết định ngừng thi công của Lãnh Phong, Quan Doãn sớm đã có sự chuẩn bị, bởi vì hắn đoán được đại khái bước đi tiếp theo của Lãnh Phong.
Thôi Ngọc Cương lại không đoán được ý nghĩa thực sự của quyết định ngừng thi công của Lãnh Phong. Anh ta dẫn đến mười mấy người cảnh sát, cộng thêm với nhân viên thi công, khống chế tình hình không có vấn đề gì. Lãnh Phong không phải là không suy nghĩ kĩ càng, chắc chắn không phải là ông sợ quá mà làm vậy. Vậy thì Lãnh Phong làm như thế, có phải là để phối hợp với sự việc của Lưu Bảo Gia?
Mặc kệ Thôi Ngọc Cường nghĩ gì, Lãnh Phong tuyên bố xong quyết định, nhảy xuống ghế, đưa loa cho Quách Vĩ Toàn. Không cần biết Quách Vĩ Toàn nói gì, ông vẫy vẫy tay, lên xe đi về.
Hai đồng chí cảnh sát đem Quan Chi Thư lên xe cảnh sát, Quan Chi Thư vẫn cười hớn hở vẫy vẫy tay với đám đông:
- Không sao, không sao, dù sao cũng có cơm ăn, tôi coi như ở mấy ngày miễn phí ở nhà khách vậy.
Đám đông cười ầm ĩ, tiếng cười hoặc là thiện ý, hoặc là giễu cợt. Trong tiếng cười đó, người dân lần lượt cầm các dụng cụ ở trong tay từ từ giải tán. Hiện trường chỉ còn lại Quách Vĩ Toàn đang ngây người không biết nói gì.
Quách Vĩ Toàn sửng sốt một lúc lâu. Bỗng nhiên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhảy dựng lên, đá một cái bay cả chiếc ghế mà khi nãy Lãnh Phong đứng. Do quá dùng lực, chiếc ghế dựa không ngờ bị y đá tan tành. Vẫn không hết tức, y còn tiến lại đạp cả hai chân lên.
Chuyện quái quỷ gì chứ? Chỉ một nấm mồ nhỏ xíu, một lão nông dân nửa chữ cũng không biết, việc như thế mà cũng phải ngừng thi công sao? Lãnh Phong chắc chắn là cố tình, ông ta chắc chắn là lấy việc công báo thù riêng. Muốn hạng mục đập nước gián đoạn để chứng minh quyết định phản đối ban đầu của ông ta là sáng suốt!
Thật đúng là một Lãnh Phong vô liêm sỉ.
Quách Vĩ Toàn mặc dù rất muốn cầm lấy cái loa, rồi hét to hai tiếng “thi công”. Cố chịu đựng, nhịn một lúc, cuối cùng cũng nhịn được. Y không thể công khai phản đối quyết định của Lãnh Phong, ông ta dù sao cũng là Chủ tịch Huyện, y dù có là Phó chủ tịch thường trực huyện đi nữa cũng không thể vi phạm mệnh lệnh của nhân vật số một bộ máy chính quyền huyện. Quy tắc chốn quan trường nhất định phải tuân thủ, nếu không sẽ bị người khác lên án, bị người khác xiên xỏ
Sau khi trút hết bực tức xong, Quách Vĩ Toàn lại tỉnh táo suy nghĩ. Biện pháp duy nhất bây giờ là quay trở về Huyện ủy, triệu tập cuộc họp khẩn cấp, sau đó thương lượng thảo luận giải pháp cuối cùng. Hi vọng Lý Dật Phong sẽ không để mặt Lãnh Phong mượn cơ hội nắm trong tay dự án lớn này.
Sau đó Quách Vĩ Toàn căn dặn người phụ trách vài câu, bảo rằng hạng mục mặc dù ngừng thi công như trên tư tuởng không được buông thả, việc cần phải làm thì tiếp tục tiến hành. Chỉ cần đợi lệnh tiếp tục thi công thì có thể lập tức nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Sau khi Quách Vĩ Toàn bỏ đi không lâu thì có hai chiếc xe cảnh sát chạy nhanh như điên đến hiện trường. Từ chiếc xe cảnh sát đầu tiên bước xuống một người, không ai khác chính là Tiền Ái Lâm.
Tiền Ái Lâm vẻ mặt căng thẳng, bất an, đến hiện truờng đi vài vòng, hỏi vài câu, vẻ mặt càng thêm phần âm trầm, bước lên xe, nói một câu nặng nề:
- Đi thôi.
- Đi đâu thưa đồn trưởng Tiền?
Lái xe Tiểu Lưu hỏi.
Dựa vào cấp bậc của Tiền Ái Lâm vốn dĩ không đủ tư cách để cấp lái xe, nhưng vì để giải quyết công việc thân tình, ông ta lấy lí do đồn cảnh sát thị trấn là đồn lớn để xin được cấp một lái xe. Chính vì Tiểu Lưu là họ hàng của ông ta nên thường ngày ông ta rất ít khi nổi cáu với Tiểu Lưu.
Hôm nay lại tự nhiên cáu giận không đâu:
- Đi đâu? Còn có thể đi đâu được nữa? Về đồn.
Tiểu Lưu tự nhiên bị mắng, tức không thuận theo:
- Không phải là đến Huyện ủy sao?
- Đến Huyện ủy làm gì hả? Làm thằng ngốc ở đấy à?
Tiền Ái Lâm nổi trận lôi đình, mắng Tiểu Lưu một câu, rồi một chân đá vào xe:
- Mẹ nó chứ, bị người khác coi như chó để đùa giỡn.
Tiểu Lưu bị mắng nhưng không để ý. Ông ta cũng biết Tiền Ái Lâm tâm trạng không tốt, chứ không phải là nổi cáu với ông ta. Lại hỏi:
- Ai mà dám lấy đồn trưởng Tiền làm chó để đùa giỡn thế? Xử hắn ta đi.
- Không ai khác, chính là thằng Quan Doãn thối tha.
Tiền Ái Lâm bất bình, tức giận nói
- Thằng này thâm thật, vừa nãy ở đồn còn ngang ngạnh, ngay cả thể diện của Bý thư Lý cũng không nể. Bây giờ lại theo Lãnh Phong cáo mượn oai hùm. Không chừng vụ rắc rối của Quan Chi Thư cũng là do nó gây ra… Đồ chó nhật, đừng có rơi vào tay tao, nếu có điểm yếu nào để tao bắt được thì sẽ cho mày chết.
Vừa nói dứt câu thì chuông điện thoại kêu.
Vốn dĩ hạng mục đập nước sông Lưu Sa xảy ra chuyện, không ai thông báo cho Tiền Ái Lâm. Nhưng Tiền Ái Lâm nghe tin Lý Vĩnh Xương lại bị đánh vỡ đầu. Lúc đó không nghĩ ngợi gì đến việc của Lưu Bảo Gia sẽ giải quyết ra sao mà lập tức chạy như điên đến hiện trường. Không ngờ vẫn bị chậm một bước, rơi vào khoảng không.
Thật đúng là có bài bản, mượn cớ một nấm mộ mà cưỡng ép bắt ngưng thi công dự án đập nước sông Lưu Sa, có phải là Quan Doãn và lãnh Phong liên kết với nhau phản công? Tiền Ái Lâm càng nghĩ càng không thể hiểu. Cảm giác giống như từ sau khi bắt Lưu Bảo Gia ba người bọn họ xong thì tất cả sự việc đều không thuận nữa.
Quan Doãn bị đè ép hơn một năm không ngóc đầu dậy được. Lãnh Phong cũng vậy. Hai người họ ở huyện ủy này đều không có thế lực gì, họp tác với nhau lại có thể hô mưa đổi gió sao?
Đang lúc càng nghĩ càng uất nghẹn, càng uất nghẹn càng tức giận, một cuộc điện thoại từ đâu đến như một chậu nước lạnh từ trên trời rơi xuống, tạt cho ông ta lạnh thấu xương
- Ái Lâm, ba người Lưu Bảo Gia... thả đi.
Là giọng nói của Lý Vĩnh Xương.
- Bý thư Lý...thả ra như thế sao, như thế thì chẳng phải là bắt mất công không?
Tiền Ái Lâm vẫn không biết ở mặt ngoài của việc ngừng thi công dự án đập nước sông Lưu Sa, thì đằng sau đó còn xảy ra những biến cố gì làm y trong lòng run sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...