Chỉ chớp mắt, Quan Doãn đã làm ở văn phòng thư ký của Tỉnh ủy hơn một tháng.
Một tháng trôi qua, khác hẳn với mong muốn va chạm chính diện kịch liệt là, tất cả đều bình yên khiến cho người khó có thể tin, dường như hành động của Quan Doãn và Tề Ngang Dương xông vào cổng Tỉnh ủy, chỉ nổi lên như một gợn sóng bé nhỏ không đáng kể, sau đó bị chôn vùi trong dòng nước, không phát sinh một tình tiết gay cấn nào.
Đại Gia cũng không gây phiền toái cho Quan Doãn, chẳng những không gây phiền toái, cũng không xuất đầu lộ diện, dường như việc Quan Doãn điều đến Tỉnh ủy không có liên quan gì với y. Mà sau sự kiện Hồng Hi và Hoàng Hán đập bàn, cũng không cố ý làm khó dễ Hoàng Hán, mọi thứ như mây trôi nước chảy, giống như bầu trời càng ngày càng trong vắt, không khí chính trị của Tỉnh Yến, bước vào những ngày mùa thu trời trong nắng ấm.
Khi Quan Doãn đến báo danh ở văn phòng thư ký của Tỉnh ủy, Trần Tinh Duệ đối với hắn rất ôn hòa. Sau khi sắp xếp chỗ ở ký túc xá, trong công việc bình thường, Trần Tinh Duệ đối với hắn vẫn không lạnh không nóng, dường như y đã quên sự xung đột xảy ra lúc trước, không cố ý nhằm vào hắn, cũng không nhìn hắn bằng con mắt khác, xem hắn giống như một người qua đường vô danh.
Tuy nhiên có một điểm, Quan Doãn - thư ký số một của Thành ủy trong con mắt của mọi người từng bước bước vào Tỉnh ủy, trở thành một thư ký cấp phó phòng làm việc lặt vặt không được phân công công việc rõ ràng, tuy nói vẫn có chế độ đãi ngộ, nhưng bởi vì không được phân công phục vụ cho vị lãnh đạo nào, giống như bị gạt ra rìa, mỗi ngày làm những chuyện như vậy hoặc là chân sai vặt, hoặc là uống trà xem báo chí, chẳng khác gì là người rảnh rỗi.
Cho dù ai cũng không chịu một khoảng cách lớn như vậy, từ dưới ánh hào quang lại bước vào một góc xó nhàn rỗi, nếu là người khác họ sẽ bực tức và oán giận, nhưng Quan Doãn thì không, hắn mỗi ngày đi bộ xem như đi xe đến sở làm, khi có việc, cũng giống như nhiều thư ký khác vội vội vàng vàng đi đưa văn kiện, khi không bận rộn hắn ngồi tựa vào một góc cửa sổ uống trà đọc báo, không đọc nhanh như gió, mà là tỉ mỉ xem từng chữ, đối với tình cảnh hiện tại của mình chẳng những không có một câu oán hận còn bình thản chịu đựng gian khổ, các đồng nghiệp không khỏi thắc mắc.
Trong thời gian ở huyện Khổng hơn một năm, Quan Doãn đã sớm luyện bản lĩnh bất động như cây tùng, lúc này tạm thời gác kiếm chẳng là gì cả? Huống chi suy nghĩ của hắn hiện tại có sự khác biệt với năm đó ở huyện Khổng, ở huyện Khổng, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, như thể một ngõ cụt, mà hiện tại hắn không hề là một mình chiến đấu, bên cạnh của hắn, có rất nhiều đồng minh đi theo và có thể là đối tác có thể làm việc cùng nhau.
Dịp Quốc khánh Quan Doãn trở về Hoàng Lương, tham gia hôn lễ của Lưu Bảo Gia. Lưu Bảo Gia trải qua nỗ lực không ngừng đã thành công cưới được vợ đẹp, cưới Nhã Mỹ làm vợ, trên chuyện hôn nhân đi trước một bước, y đi trước Quan Doãn, cũng làm cho Quan Doãn rất vui mừng.
Thành gia lập nghiệp là một chuyện đại sự trong cuộc đời của người đàn ông, đó là một khởi đầu mới trong cuộc sống cũng như là gánh vác trách nhiệm gia đình và xã hội trên vai.
Khi Lưu Bảo Gia kết hôn, chẳng những Quan Doãn đích thân có mặt chúc mừng, Tề Ngang Dương, Tô Mạc Ngu cũng xuất hiện tại lễ cưới, càng làm cho Lưu Bảo Gia cảm động chính là Kim Nhất Giai và Lý Mộng Hàm cũng từ Bắc Kinh xa xôi đến, tham gia hôn lễ của y, khiến y cảm thấy vinh hạnh.
Mỗi người đều hy vọng có bạn bè sáng rọi, Lưu Bảo Gia xuất thân trong gia đình bình dân, vốn chỉ là nhân viên nho nhỏ tại một thị trấn của huyện Khổng, cho tới hôm nay, cũng chỉ là một cảnh sát hình sự nho nhỏ của phòng Công an, nhưng hôn lễ của y chẳng những có công tử số một của Tỉnh Yến - Tề Ngang Dương đến dự, có thiên kim tiểu thư Kim Nhất Giai từ Bắc Kinh đến dự, còn có Tô Mạc Ngu nổi tiếng của Bắc Kinh đến dự, y rất vinh dự.
Đương nhiên, trong lòng Lưu Bảo Gia cũng hiểu rõ, hầu hết người có mặt ở đây, có một nửa là đến vì Quan Doãn, chứ không phải nể mặt y đến, vinh hạnh lớn nhất của y là kết giao được người bạn như Quan Doãn, Quan Doãn người này có thể là anh em sống chết có nhau, Lưu Bảo Gia nhất thời cảm xúc mênh mông, dưới cảm xúc lay động mãnh liệt, không khỏi uống mấy chén.
- Anh Quan, anh chính là anh cả của em suốt cả đời.
Lưu Bảo Gia dẫn Nhã Mỹ đi tới trước mặt Quan Doãn, trịnh trọng cúi đầu chào Quan.
- Mặc kệ núi cao bao nhiêu, nước dài bao nhiêu, em vĩnh viễn vẫn là người anh em của anh.
- Người anh em tốt.
Quan Doãn vỗ bả vai Lưu Bảo Gia.
- Mỗi bước đi của cuộc sống đều là một lựa chọn, kết hôn rồi, về sau người đàn ông không chỉ gánh vác đạo đức và chính nghĩa mà còn gánh vác trách nhiệm gia đình, trân trọng người trước mắt, đối xử tử tế người bên cạnh, tiến nhanh về phía trước.
Nhã Mỹ mời rượu Quan Doãn:
- Cảm ơn anh Quan để cho em quen được Bảo Gia.
Quan Doãn uống rượu mời của Nhã Mỹ, cười nói:
- Bảo Gia giao cho em, anh rất an tâm. Em sau này phải quản y chặt chẽ, đừng để cho y uống rượu hút thuốc nhiều, khuyên y nỗ lực công tác, kiếm tiền nuôi gia đình.
- Nhất định, em sẽ bảo ban anh ấy ngoan ngõan vì gia đình này mà cống hiến cả đời mình.
Trong mắt Nhã Mỹ tràn đầy tình yêu nhìn về Lưu Bảo Gia.
Lưu Bảo Gia thật thà chất phác cười, gãi đầu:
- Anh Quan thứ nhất, vợ thứ hai.
Mọi người cười ha ha.
Khi hôn lễ đã kết thúc, một cảnh tượng lạ đã xuất hiện, đang lúc mọi người ở trong đại sảnh đều nâng chén chúc mừng, bỗng nhiên đám người phát ra một tiếng kêu sợ hãi:
- Mau nhìn, có phải Chủ tịch thành phố Thôi đến không?
- Không thể, Chủ tịch thành phố Thôi sao lại tham gia hôn lễ.
- Làm sao không thể, anh mở to hai mắt nhìn, người ở ngoài cổng có phải là Chủ tịch thành phố Thôi Đồng không?
- Ô kìa, thật sự là Chủ tịch thành phố Thôi, trời ơi, nhà họ Lưu cấp bậc gì — hôn lễ của y lại có Chủ tịch thành phố Thôi đến tham dự? Hiếm có, rất hiếm có.
- Chủ tịch thành phố Thôi đến...
Không biết là ai gào to, lập tức ánh mắt của mọi người đều bị thu hút về phía đó.
Ngoài cổng của đại sảnh, có một người đứng, đứng thản nhiên, tươi cười chân thành, không phải Thôi Đồng thì là ai.
Thôi Đồng vừa xuất hiện, tay của Lưu Bảo Gia đang nâng chén bỗng run rẩy, liền rớt ly rượu trên mặt đất, y tìm theo tiếng, tuy rằng không thể tin được, nhưng người đứng phất tay trong đám đông không phải Chủ tịch thành phố Thôi thì là ai?
Ngay cả Chủ tịch thành phố Thôi cũng tham gia lễ cưới của y, quả là quá kinh ngạc, Lưu Bảo Gia cảm thấy máu huyết xông lên, thiếu chút nữa vui quá nhảy cẩng lên, nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, y và Thôi Đồng vốn không quen biết, Thôi Đồng đến đây, không phải vì y, mà là đến vì Quan Doãn.
Quả nhiên, sau khi Thôi Đồng chào hỏi mọi người, trực tiếp xuyên qua đám người, không đợi Lưu Bảo Gia tới đón tiếp, thẳng hướng đến Quan Doãn. Đi tới trước mặt Quan Doãn, ông cầm thật chặt tay của Quan Doãn, vô cùng xúc động nói:
- Quan Doãn, cậu về Hoàng Lương, sao không nói với tôi một tiếng?
Quan Doãn thấy lời nói của Thôi Đồng chân thật, biết rõ tình cảm yêu mến của Chủ tịch thành phố Thôi, trong lòng hoài cảm lại những tình cảm mà Thôi Đồng trước kia dành cho hắn, cảm xúc nói:
- Để cho Chủ tịch thành phố Thôi nhắc, tôi đến Hoàng Lương chính là tham gia hôn lễ của Bảo Gia, cũng không có chuyện gì lớn, không ngờ kinh động Chủ tịch thành phố Thôi.
- Không nói với tôi một tiếng chính là khách khí.
Thôi Đồng nhìn cả người Quan Doãn vài lần, ông dồn hết tình yêu thương cho Quan Doãn, có lẽ từ sâu trong lòng, ông cũng xem Quan Doãn như là cháu ngoại, đem tình yêu thương đối với Tiểu Muội chuyển dời đến Quan Doãn.
- Công việc ở Tỉnh có được không? Có quen với môi trường công việc ở Tỉnh hay không?
Cho đến lúc này mọi người mới hiểu chuyện gì xảy ra, hóa ra Chủ tịch thành phố Thôi đến dự hôn lễ của Lưu Bảo Gia, không phải vì Lưu Bảo Gia, là vì thăm hỏi Quan Doãn, Quan Doãn đã rời khỏi Hoàng Lương rồi, cũng không phải nhân vật quan trọng gì của Hoàng Lương, Chủ tịch thành phố Thôi đáng giá như thế lại gióng trống khua chiêng mà chủ động đến thăm? Trong lòng của không ít người đều khó hiểu.
Nghĩ không ra cũng đừng gấp gáp, chỉ cần nhìn có thể hiểu, được rồi, cuộc nói chuyện của Quan Doãn và Thôi Đồng, không ít người đều đứng dậy vây quanh, dù sao bình thường muốn gặp được Chủ tịch thành phố rất khó, hiện tại có một cơ hội tốt hiện ra trước mắt, nếu không nắm lấy cơ hội thật không có nhãn lực rồi.
Thôi Đồng sớm có chuẩn bị, không đợi mọi người vây lại đây, lại xoay người bắt tay Lưu Bảo Gia:
- Đồng chí Bảo Gia, chúc hôn lễ của cậu vui vẻ hạnh phúc.
Nói vừa xong, thư ký từ phía sau đưa tới một món quà, là một bức tranh chữ “Lục Thì Cát Tường” với bút lực cứng cáp mà phong cách cổ xưa
Lưu Bảo Gia xúc động nói không ra lời, đương nhiên, đằng sau sự xúc động của y còn có một lý do sâu sắc hơn, Nhã Mỹ là cháu gái của Thôi Đồng, y là cháu rể của Thôi Đồng. Nguyên tưởng rằng Thôi Đồng sẽ không tham gia hôn lễ, không ngờ Chủ tịch thành phố Thôi đã đích thân đến dự lễ cưới, không chỉ là niềm khích lệ cho y, mà đó cũng là sự tán thành với y.
Mặc dù Thôi Đồng đến, người đầu tiên mà ông tiếp chuyện là Quan Doãn, cũng có thể nói, Thôi Đồng đồng ý hạ mình đến lễ cưới, hơn phân nửa là do có Quan Doãn, nhưng Thôi Đồng tỉ mĩ chuẩn bị quà cho y, có thể thấy được, hôn lễ của y được Thôi Đồng thật sự để tâm.
Lưu Bảo Gia hạnh phúc đến nổi tìm không thấy nam bắc rồi.
Hôn lễ của Lưu Bảo Gia chấn động một thời, hơn nữa với sự tập hợp khách từ Bắc Kinh cùng với sự có mặt của Chủ tịch thành phố Thôi trong chốc lát tin này đã truyền tụng ra ngoài, thanh danh của Lưu Bảo Gia cũng bởi vậy mà chấn động ở Hoàng Lương. Sau lại có người hiểu chuyện cố đào sâu mạng lưới quan hệ của Lưu Bảo Gia, mới phát hiện gã cảnh sát hình sự vô danh này vô tình đã trở thành một mắc xích quan trọng không thể thiếu trong mạng lưới quan hệ ở Hoàng Lương. Không đề cập tới quan hệ cá nhân giữa y và đám người Quan Doãn, Tề Ngang Dương, y với thân phận là cháu rể của Chủ tịch thành phố Thôi, cũng khiến cho nhiều người đưa ra kết luận, trong tương lai không lâu, Lưu Bảo Gia chắc chắn ở trên chính đàn của Hoàng Lương, có một vị trí nho nhỏ.
Đương nhiên, người ngoài cũng không biết là, Cục trưởng Công an Thôi Hướng đương nhiệm Hoàng Lương và Phó cục trưởng cục công an Lưu Đại Thuận vừa mới đương nhiệm thay cho Hoàng Hán, đều muốn Lưu Bảo Gia trở thành đối tượng trọng điểm cần bồi dưỡng, có thể đoán được trong tương lai, Lưu Bảo Gia tất nhiên sẽ là một ngôi sao mới từ từ đi lên trong hệ thống Công an của Hoàng Lương.
Tham gia xong hôn lễ của Bảo Gia, Quan Doãn và mọi người không lưu lại Hoàng lương, trực tiếp quay về Thành phố Yến. Kim Nhất Giai, Tô Mặc Ngu và Lý Mộng Hàm không trở về Bắc Kinh, mà lưu lại thành phố Yến, muốn ở lại thành phố Yến hai ngày.
Có người đẹp làm bạn, niềm vui tự nhiên trong cuộc sống, Quan Doãn không phản đối, Tề Ngang Dương thì giơ hai tay hoang nghênh.
Vốn tưởng cuộc sống yên tĩnh sẽ kéo dài một thời gian ngắn, không ngờ một sự cố ngoài ý muốn xảy ra Chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn Mã Đại Thành có tác phong sinh hoạt bê bối đã bị Ủy ban kỷ luật thành phố xét xử, chuyện này đã làm phá vỡ kế hoạch Quan Doãn muốn dẫn Kim Ngất Giai đến những vùng lân cận của thành Phố Yến dạo chơi.
Mã Đại Thành ngã ngựa, dường như không có liên quan gì đến Quan Doãn, nhưng bởi vì là đề cử của Lý Dật Phong, sau khi Quan Doãn mới điều đến Tỉnh ủy một tháng, đã phải đứng mũi chịu sào.
Đồng thời, Quan Doãn và Đại Gia lần đầu tiên chính diện xung đột, cũng tới đúng kỳ hạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...