Quan Vận

Người tới đương nhiên không phải Trịnh Thiên Tắc.
Nhưng trên mặt của anh ta in hằn dấu bàn tay sưng đỏ, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn mờ nhạt, nhìn thấy rất đáng sợ, đỏ đến gần như là nhỏ máu, khiến Quan Doãn suýt chút nữa đã phải nhảy dựng lên.
- Lưu Dương, anh bị sao thế?
Lưu Dương cười khổ một tiếng:
- Còn không phải vì Trịnh Thiên Tắc…
- Mau vào đi.
Quan Doãn kéo tay Lưu Dương vào nhà:
- Ai đánh vậy?
Sau khi hỏi xong Quan Doãn mới nhận thấy là những lời này thật dư thừa. Ngoại trừ Hô Diên Ngạo Bác, toàn bộ Hoàng Lương có ai dám ra tay nặng với Lưu Dương như thế. Lưu Dương là ai, là thư ký số hai trong Thành ủy, là thể diện của Hô Diên Ngạo Bác. Tưởng Tuyết Tùng thân là nhân vật số một Thành ủy cũng không dám đánh vào mặt của Hô Diên Ngạo Bác.
Cho nên, chỉ có Hô Diên Ngạo Bác mới có thể tự đánh vào mặt mình.
- Lời thừa.
Lưu Dương bất mãn trừng mắt nhìn Quan Doãn, đột nhiên cảm thấy mình vô vị bèn gượng cười nói:
- Ôi thôi đi, tôi làm việc với y mấy năm nay, y đối với tôi cũng không tệ lắm, đến cuối cùng, lãnh một cái tát của y cũng xem như báo đáp ơn tri ngộ của y rồi.
Quan Doãn rót nước cho Lưu Dương, muốn cười nhưng không cười nổi, bèn an ủi:
- Nào, đến uống chén bạch trà đi.
- Không uống đâu, tôi có vài lời muốn nói rồi đi ngay.
Lưu Dương lấy chai thuốc mỡ ra, bôi lên mặt mấy cái.
- Mong dấu tay này mau chóng biến mất, nếu không, mai không biết phải gặp người khác thế nào. Chú Quan, cậu cũng nên cẩn thận một chút. Hô Diên Ngạo Bác phát rồ rồi, Trịnh Thiên Tắc còn bị bức chết, y còn chuyện gì không dám làm?

- Cái chết của Trịnh Thiên Tắc… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Cụ thể thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng tình hình đại khái là Trịnh Thiên Tắc đầu tóc bụi bặm đột nhiên xuất hiện trong Cục Công an thành phố, vẻ mặt hoảng hốt, dường như là mất trí nhớ vậy, ai hỏi gã cũng không trả lời, một mình ngã nghiêng lảo đả về phòng, đóng cửa phòng, không gặp ai cả, một giờ sau thì tự sát. Nói cách khác, từ lúc Trịnh Thiên Tắc xuất hiện tại Cục Công an thành phố, cho đến khi tự sát, trước sau chỉ trong một giờ đồng hồ, hơn nữa, gã không nói chuyện với bất cứ ai.
Xem ra, Trịnh Thiên Tắc bị người khác bỏ thuốc rồi. Quả nhiên là sắp xếp rất tỉ mỉ, Trịnh Thiên Tắc xuất hiện tại Cục Công an thành phố để tự sát. Có thể tạo ra hiện trường giả là Trịnh Thiên Tắc không bị ai bức ép cả, từ đó tạo thành chuyện Trịnh Thiên Tắc đóng cửa tự sát. Cao minh, thật sự là cao minh, hơn nữa còn để lại di thư. Mặc kệ nội dung di thư là gì, Trịnh Thiên Tắc xem như xác định phải chết rồi, không còn khả năng xoay người.
Quan Doãn cúi đầu suy nghĩ:
- Sao anh lại bị đánh?
- Đừng nói nữa.
Lưu Dương lắc đầu.
- Lúc tôi rót nước cho Chủ tịch thành phố Hô Diên, cũng pha theo nhiệt độ bình thường mà y thích, kết quả là y đổ chén nước nóng ra tay, bèn tát tôi một cái, còn nói nuôi dưỡng một con chó nó còn có lòng trung thành bảo vệ cho chủ, còn có những người lại lén lút sau lưng đâm một dao, thật sự là người không bằng chó…
Quan Doãn vỗ vai Lưu Dương:
- Thân là Chủ tịch thành phố, mấy câu nói nhảm đó là tự hạ thân phận bản thân. Anh cũng đừng để trong lòng nữa, chỉ cần y không ngăn cản anh ra ngoài là được rồi.
- Chuyện ra ngoài thì y đồng ý. Y rất yêu quý thanh danh, không muốn mình không buông tay cho một người mà mang tiếng xấu. Đương nhiên, bôi đen y sau lưng, chắc chắn trong lòng y không thoải mái, phải nghĩ cách đáp trả.
Lưu Dương nửa vui mừng, nửa bất đắc dĩ.
- Một bước này là món tiền cược lớn nhất trong cuộc đời của tôi, nếu như thua, thì toàn bộ xem như xong rồi.
Quan Doãn hiểu được ý Lưu Dương. Lưu Dương cho dù ra ngoài thành công, nhưng nếu trận chiến cuồi cùng Hô Diên Ngạo Bác vẫn giành được phần thắng, hay là Hô Diên Ngạo Bác nhận chức Bí thư, thì dưới sự trị vì của Hô Diên Ngạo Bác, anh ta còn có thể lên chức được sao? Không bị Hô Diên Ngạo Bác cho một đòn chí mạng thì cũng đã không tệ rồi. Cho nên bước ra ngoài có thành công cũng chỉ là bước đầu tiên, việc thật sự quyết định được vận mệnh của anh ta chính là kết cuộc cuối cùng của Hô Diên Ngạo Bác ở Hoàng Lương.
- Nếu có chứng cứ cho thấy Hô Diên Ngạo Bác có tham gia vào việc bắt cóc Trịnh Thiên Tắc, thì Hô Diên Ngạo Bác chắc chắn sẽ không ở lại Hoàng Lương được đâu.
Quan Doãn tin chắc rằng ngụ ý trong lời nói của hắn, Lưu Dương có thể hiểu được.
Lưu Dương đương nhiên nghe rõ, anh ta khẽ gật đầu, nói:
- Chuyện này quá mạo hiểm, cách xử lý của tôi là đi một bước tính một bước, có thể đi được thì đi, không thể đi được, cậu cũng đừng trách tôi.

- Sao tôi lại có thể trách anh được? Chuyện này liên quan đến lợi ích thiết thực lớn nhất của bản thân anh. Còn nữa, có một chuyện tôi phải nói trước cho anh biết, có khả năng tôi phải bị điều đến Tỉnh ủy rồi.
Quan Doãn cười thần bí, nói là nói cho biết, nhưng thật sự là tung hư chiêu, là muốn cho Lưu Dương cảm thấy áp lực.
Quả nhiên, Lưu Dương cả kinh:
- Sao chứ? Cậu định tạo ra một huyền thoại nhảy ba cấp từ Huyện ủy lên Thành ủy rồi đến Tỉnh ủy sao? Phục cậu rồi, chú Quan, mau nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
- Giờ thì không dễ dàng nói cụ thể được, chỉ là có hướng như vậy thôi.
Quan Doãn cố ý thừa nước đục thả câu.
- Cho nên nói, tình thế Hoàng Lương cuối cùng có kết cục thế nào, tôi cũng có thể xoay người bỏ chạy. Anh Lưu, anh nhất định phải hiểu rõ việc này.
Lưu Dương như thoáng suy nghĩ, liền gật đầu:
- Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Lưu Dương đi rồi, một mình Quan Doãn ngồi trong thư phòng tĩnh tọa một lúc, hiểu ra mà cười.
Sáng sớm hôm sau, Quan Doãn vào văn phòng sớm một chút, cứ theo lệ thường dọn dẹp vệ sinh, nấu ấm nước nóng, lặng lẽ chờ Tưởng Tuyết Tùng đến.
Vì Quan Doãn ở tại tòa nhà Thành ủy, mà Tưởng Tuyết Tùng cũng cách đó không xa, nên giảm bớt được phiền phức phải có xe chuyên dụng đưa đón. Trình tự bình thường là lái xe đến đón thư ký trước, sau đó thư ký chuẩn bị điểm tâm, rồi mới đến nhà đón lãnh đạo.
Cả tòa nhà Thành ủy, chỉ có lái xe của Tưởng Tuyết Tùng có thể hưởng thụ việc mỗi sáng sớm không cần đưa đón Quan Doãn và Tưởng Tuyết Tùng. Quan Doãn đi bộ đi làm, Tưởng Tuyệt Tùng xem trọng dưỡng sinh, sáng sớm cũng đi bộ đi làm, lái xe thật sự rất thanh nhàn, chỉ cần đến giờ làm việc lái xe vào đội ngũ lái xe chờ là được.
Thấy đã hơn 8 giờ 30, nhưng vẫn chưa thấy Tưởng Tuyết Tùng đến. Bình thường đúng 8 giờ 30, Tưởng Tuyết Tùng sẽ thong thả nện bước, đẩy cửa phòng làm việc ra, hôm nay thế nào vậy? Ngày hôm qua trong điện thoại cũng nghe được rõ ràng là Tưởng Tuyết Tùng có việc gấp, sau khi hắn trở về, Tưởng Tuyết Tùng trái lại không còn bận nữa?
Hơn nữa, vì Quan Doãn tới sớm, dọc đường đi cũng không gặp được mấy người quen, có cảm giác như không khí trong Thành ủy có gì khác thường, rốt cuộc đã có chuyện lớn gì?
9 giờ, Tưởng Tuyết Tùng vẫn chưa xuất hiện, Quan Doãn hơi lo lắng, mấy lần cầm điện thoại lên muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng vẫn không bấm số. Thân là thư ký, không thể thúc giục lãnh đạo được, đây là kiến thức phổ thông.
Trong hành lang lục tục truyền đến tiếng bước chân, từ xa đến gần, lại từ gần đến xa, dường như mọi người đều vội vàng vậy. 9 giờ 30, Quan Doãn ngồi không yên, gọi điện thoại cho Lãnh Nhạc.

- Lịch công tác của Bí thư Tưởng hôm nay thế nào?
Văn phòng phụ trách lịch trình làm việc trong ngày của Tưởng Tuyết Tùng.
- Hôm nay không có hoạt động quan trọng nào. Buổi sáng không có việc gì, buổi chiều nghe kết quả điều tra về Học viện Tiến Thủ và cửa hàng ô tô Audi độc quyền của tổ liên hợp điều tra Tỉnh ủy và Thành ủy…
Giọng của Lãnh Nhạc rất bình tĩnh.
- Tôi nhớ là lịch trình trong ngày của Bí thư Tưởng đã được đưa qua, cậu không nhận được sao?
- À, nhận được, tôi không chú ý, hóa ra nằm trong ngăn kéo của tôi.
Quan Doãn kéo ngăn kéo ra, nhìn lịch trình, nói:
- Vẫn chưa thấy Bí thư Tưởng đi làm, tôi không chú ý nhìn kỹ.
- Sao? Bí thư Tưởng còn chưa đến văn phòng sao?
Giọng của Lãnh Nhạc chợt cao lên một chút.
- Tôi lập tức qua ngay.
Mấy phút sau, Lãnh Nhạc đã tới. Ông ta đóng cửa lại, nói nhỏ:
- Đã xảy ra chuyện rồi.
Quan Doãn đại khái cũng đoán được là đã xảy ra chuyện. Sở dĩ hắn không dám khẳng định vì mấy ngày nay hắn không có trong Thành ủy, không biết Thành ủy đã xảy ra biến cố gì, cho nên mới muốn Lãnh Nhạc tới thảo luận.
- Tôi vừa về đến, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì.
Quan Doãn vội nói.
- Cậu không nghe được người ta bàn tán gì bên ngoài sao?
- Không, tôi tới sớm, cho đến giờ cũng chưa ra ngoài.
Quan Doãn vừa rồi cũng đã nghe được ngoài cửa có tiếng bàn tán, nhưng không lắng nghe.
- Giờ Bí thư Tưởng và Diệp Lâm hẳn là đang ở cùng một chỗ.

Lãnh Nhạc dường như rất khó khăn mới nói được ra miệng.
- Chuyện của Bí thư Tưởng và Diệp Lâm bị người ra viết đơn tố cáo rồi.
- Hả?
Quan Doãn kinh hãi.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Sau khi tin Trịnh Thiên Tắc tự sát chết được truyền ra, toàn thành phố đều khiếp sợ, chẳng những cao thấp trong Thành ủy đều bàn tán, mà toàn bộ Hoàng Lương gần như sôi trào, đều suy đoán vì sao Trịnh Thiên Tắc lại tự sát, cuối cùng có phải là tự sát hay không.
Đương nhiên, đoán tới đoán lui, đều cách rất xa sự thật. Tuy nhiên, trước nay, những vụ án nghiêm trọng đều bị giấu diếm mười ngày nửa tháng mới có thể công bố, nhưng lần này thì khác. Trịnh Thiên Tắc vừa tự sát, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã chính thức công bố tin tức ra ngoài, hơn nữa, còn tuyên bố thẳng nguyên nhân cái chết là tự sát. Nghe nói, người đầu tiên có mặt tại hiện trường Trịnh Thiên Tắc tự sát chính là Hoàng Hán.
Cái chết của Trịnh Thiên Tắc gây chấn động cực lớn ở Hoàng Lương. Ngay lúc Thành ủy gần như lâm vào khủng hoảng, trước cửa phòng làm việc của mỗi lãnh đạo chủ chốt trong Thành ủy đều xuất hiện một câu đối.
Cho dù vào tết âm lịch, bình thường trụ sở Thành ủy Hoàng Lương cũng không có lệ viết câu đối, giờ Tết cũng đã qua lâu rồi, ai lại rảnh rỗi đi viết câu đối xuân chứ, không đúng, không phải là câu đối xuân, chỉ là câu đối thôi.
Nếu chỉ là một câu đối thì cũng chẳng cần nói làm gì, chỉ cần là câu đối ca ngợi tổ quốc non sông thì cũng không sao, nhưng lần này không phải. Đó là một câu thơ, vế trên: Đời này chỉ có hai hàng lệ…
Chỉ nhìn mỗi một vế trên thì cũng không có gì, nhưng câu thơ này Tưởng Tuyết Tùng đã đọc cho Quan Doãn nghe, trong đó cũng không có ngụ ý sâu xa gì, đem dán tại cửa văn phòng các lãnh đạo chủ chốt Thành ủy, là có dụng ý gì?
Dụng ý của câu đối nằm ở vế tiếp theo: Nửa vì giang sơn, nửa vì Diệp Lâm!
Nếu chỉ nói câu đầu tiên, cũng chẳng ai rõ câu đối muốn ám chỉ ai, nhưng câu cuối cùng lại như vẽ rồng thêm mắt, chẳng những nêu tên Diệp Lâm, cũng chỉ thẳng ra người mà cả đời chỉ có hai hàng nước mắt không là ai khác, mà đường đường là Bí thư Thành ủy Tưởng Tuyết Tùng!
Lần này, chuyện thật sự lớn quá rồi!
Cũng không biết ai vào lúc nửa đêm đi dán câu đối mà trên cửa phòng làm việc của mười mấy lãnh đạo chủ chốt trong Thành ủy đều có. Khi trời vừa sáng, giống như gió lớn thổi qua tòa nhà Thành ủy, thổi thẳng vào từng người trong trụ sở Thành ủy, khiến ai cũng phát lạnh cả người.
Chuyện Trịnh Thiên Tắc tự sát, chuyện Diệp Lâm, tất cả mọi người đều rõ, trận chiến cuối cùng ở Hoàng Lương bắt đầu chính thức khua chiêng gióng trống mở màn rồi.
Quan Doãn trợn to cả hai mắt. Không ngờ trong Thành ủy xảy ra chuyện lớn như thế mà hắn lại chẳng hay biết gì. Có lẽ ai cũng đề phòng hắn, e là họa từ miệng mà ra.
Nhưng vấn đề là Tưởng Tuyết Tùng hiện nay đang bị người ta đem đặt vào nơi đầu sóng ngọn gió, sao lại vẫn đang cùng ở một chỗ với Diệp Lâm?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui