Quan Vận

Hoàng Hán vừa nói xong liền ngắt điện thoại, không giải thích thêm chính là muốn Quan Doãn có chút nghi hoặc, Hoàng Hán đã tra ra chỗ ẩn thân thực sự của Trịnh Thiên Tắc hay là có biện pháp hay khác để thi triển?
Đang suy nghĩ thì điện thoại của Lưu Bảo Gia lại gọi đến.
- Anh Quan, Cục công an Thành phố có động tĩnh lạ.
- Tình huống gì?
- Vài tên cảnh sát vội vàng lái xe đi giống như xảy ra vụ án lớn vậy, nhưng gần đây Hoàng Lương không hề có vụ án mạng lớn nào.
- Điều động lực lượng ở Cục công an Thành phố, được, đối phương kiềm chế không nổi rồi.
Quan Doãn hỏi:
- Người đi ra là người của Trịnh Thiên Tắc sao?
- Không phải, không phải người của Trịnh Thiên Tắc, cũng không phải người của Hoàng Hán, là mấy người không dựa vào bên nào của Cục công an Thành phố.
Lưu Bảo Gia rất hưng phấn:
- Anh Quan, có cần đi theo dõi bọn họ không?
- Được, cậu đi theo, lưu ý thà mất dấu cũng không được để lộ mình.
Quan Doãn mơ hồ cảm giác cảnh sát hình sự được điều động hẳn là không liên quan đến chuyện gió thổi cỏ lay ở núi Trung Quan, nói không chừng có liên quan đến Hồng Nhan Hinh hoặc Trịnh Thiên Tắc.
Lại nghĩ kĩ một chút, đúng rồi, chắc là liên quan đến Trịnh Thiên Tắc!
Đối phương không để ý đến nguy hiểm bị bại lộ cũng phải điều động người từ Cục công an Thành phố liền chứng minh một điểm đối phương bị ép. Bị ai ép? Đương nhiên không phải hắn, trong tay hắn chỉ có Lưu Bảo Gia, Sở Triều Huy và mấy người khác, tính toán đâu ra đấy cũng không quá năm người, không đủ để tạo thành uy hiếp và áp lực cho đối phương, vậy thì chỉ có một người có thể có thực lực kinh người như vậy --- Hoàng Hán!

Liên tưởng đến vừa rồi lúc Hoàng Hán cười nói quy tắc 10 phút sau thấy thắng bại, Quan Doãn bỗng nhiên kinh sợ, Hoàng Hán tìm được nơi thực sự ẩn giấu Trịnh Thiên Tắc, đang điều binh khiển tướng đi cứu Trịnh Thiên Tắc --- Đương nhiên là cứu thật hay chỉ phô trương thanh thế cũng không quan trọng, quan trọng là hành động lần này của Hoàng Hán ép đối phương giơ chân rồi.
Mười phút định thắng bại, mười phút thấy cao thấp, mười phút quyết định vận mệnh một con người!
Quan Doãn không đợi Lưu Bảo Gia nói, lại nhấn mạnh một câu:
- Bảo Gia, đừng đi theo nữa.
Lưu Bảo Gia sớm đã chuẩn bị xuất phát, tâm trạng nóng lòng muốn thử khiến cả người gã gần như cháy đốt, không ngờ Quan Doãn nói đổi liền đổi, làm gã nhất thời không nghe theo đươc:
- Sao thế anh Quan? Tại sao lại không theo dõi nữa? Là sợ tôi xảy ra chuyện hay chê tôi ngốc quá?
Quan Doãn không tiếng động mà cười, Lưu Bảo Gia khí thế quá mạnh, một lần suy sụp liền muốn lập tức quay lại, dù sao cũng còn trẻ, tôi luyện chưa đủ. Trong thành phố không bằng trong huyện, trong thành phố quan hệ giao tiếp phức tạp, hơn nữa sự tình liên luỵ đến nhiều mặt, không giống ở huyện, một địa phương to bằng bàn tay, liếc mắt một cái là nhìn ra chân tình sự việc.
Lưu Bảo Gia bây giờ cần thêm chút tôi luyện và vấp ngã mới có thể trưởng thành. Nếu tính cách vẫn hay xúc động thế này sau này sớm muộn cũng sẽ ngã đau, xem ra phải tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với gã. Nhưng bây giờ Quan Doãn không có thời gian giải thích rõ với Lưu Bảo Gia, liền nói trực tiếp:
- Sự tình có biến, cậu đi không những không có tác dụng mà nói không chừng còn làm loạn thế cục của người khác, ngồi nhà xem kịch hay có lúc cũng là thắng lợi ngoài diễn kịch.
- Được rồi, tôi nghe lời anh, anh Quan.
Lưu Bảo Gia vẫn nghĩ không thông, nhưng vì tôn trọng Quan Doãn nên miễn cưỡng đồng ý:
- Anh Quan, gần đây tôi thấy khoảng cách giữa mấy anh em càng ngày càng xa, nên cùng nhau ngồi một bữa rồi.
- Cậu sắp xếp một chút, gọi Tấn Lực, Triều Huy, Văn Lâm và Kiên Cường, đến lúc đó mọi người cùng náo nhiệt một chút.
Quan Doãn lúc nói lại nhìn Quách Vĩ Toàn một cái:

- Đến lúc đó Trưởng ban thư ký cũng sẽ đại giá quang lâm.
Quách Vĩ Toàn ở bên cạnh mỉm cười gật đầu. Hành động này của Quan Doãn là đang có ý chính thức nạp anh ta vào vòng tròn trung tâm của Quan Doãn, trong lòng anh ta rất vui.
Buông điện thoại của Lưu Bảo Gia xuống, Quan Doãn không để ý tới ánh mắt khó hiểu và hoài nghi của Ôn Lâm, cầm điện thoại lên gọi cho Sở Triều Huy.
- Tình hình thế nào rồi Triều Huy?
- Tấn Lực và Văn Lâm đã đến, bây giờ bốn người chúng tôi lúc nào cũng có thể hành động.
Sở Triều Huy sớm đã không kìm nén được tâm trạng gấp rút. Y và Lôi Tấn Lực, Khuất Văn Lâm, Đới Kiên Cường đang mai phục ở trên một nóc nhà, cách ngôi nhà nghi ngờ đang giam giữ Hồng Nhan Hinh trên dưới một trăm mét, nhìn người trong nhà ra ra vào vào, lòng nóng như lửa đốt lại không thể xông lên cứu Hồng Nhan Hinh.
Đương nhiên Sở Triều Huy cũng biết Quan Doãn muốn đảm bảo tuyệt đối không có sai sót nào nữa, đang từ góc độ đại cục để cân bằng các lực lượng, yêu cầu không ra tay thì thôi, ra tay là phải trúng, tránh khỏi việc lần đầu đánh không trúng mà không có cơ hội đánh lần hai. Nhưng Quan Doãn cách xa chiến trường, chỉ ngồi chỉ huy, không đích thân cảm nhận được sự khẩn trương và bức thiết ở hiện trường.
Nhưng do thiên chức luôn tuyệt đối tín nhiệm và phục tùng Quan Doãn, Sở Triều Huy không hạ lệnh tấn công, chỉ đợi mệnh lệnh cuối cùng của Quan Doãn.
- Từ giờ trở đi, năm phút sau, bất kể xảy ra chuyện gì đều không được chần chừ mà ra tay, cố hết sức cứu Hồng Nhan Hinh.
Quan Doãn bình tĩnh đưa ra mệnh lệnh tấn công cuối cùng, hắn giơ tay nhìn đồng hồ, trong lòng nghĩ thời khắc cuối cùng đến rồi, hy vọng Hoàng Hán không làm hắn thất vọng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai phút, ba phút, đến lúc bốn phút, điện thoại của Sở Triều Huy lại gọi đến:
- Lãnh đạo, tình hình có biến, đối phương dường như đã huy động toàn thể chuẩn bị chuyển dịch trận địa rồi.
- Được, động thủ!

Quan Doãn mừng rỡ, Hoàng Hán quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Điện thoại Sở Triều Huy vừa mới ngắt, điện thoại của Hoàng Hán lại gọi đến:
- Đại thư ký Quan, nhiệm vụ phía bên này của tôi đã hoàn thành xong, nửa tiếng sau, tất cả người ngựa sẽ quay về. Từ bây giờ trở đi, anh chỉ có nửa tiếng.
Lúc này cách thời gian hẹn 10 phút của Hoàng Hán đúng là 10 phút. Hoàng Hán quả nhiên lợi hại, Quan Doãn lần này chỉ huy cách cứu Hồng Nhan Hinh, không những anh ta là người đầu tiên dùng hết sức mạnh trong tay để hợp lực tác chiến, hơn nữa còn là tác chiến mọi mặt, càng là hợp tác tác chiến về mọi phương diện, cũng là trận giao kiếm đầu tiên nửa hợp tác nửa đọ sức giữa hắn và Hoàng Hán.
Thông qua lần tác chiến này làm Quan Doãn bước bước đầu tiên ra đứng trên góc độ cao quan sát thế cục Hoàng Lương, cũng làm Quan Doãn xác định địa vị nhân vật trung tâm trong đội đoàn, từ đó vòng tròn trung tâm của Quan Doãn bước đầu hình thành.
Trận chiến này, Quan Doãn đã rèn luyện Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, Sở Triều Huy, thăm dò Khuất Văn Lâm và Đới Kiên Cường, lôi kéo Quách Vĩ Toàn, đồng thời còn gõ Hoàng Hán, có thể, nếu cứu được cả Hồng Nhan Hinh thì Quan Doãn sẽ là người thắng lợi nhất trong trận chiến này.
Trận chiến dịch này ngoài Hoàng Hán, tất cả đều nằm trong tay Quan Doãn, chỉ có Hoàng Hán sau khi thông qua lần thăm dò và thử gõ của QUan Doãn, vẫn như cũ khó bề phân biệt, không để lộ thân phận và ý đồ thật sự của anh ta.
Cứ việc đến, Quan Doãn lần này điều động hết lực lượng ở Hoàng Hán, thậm chí có thể lợi dụng sức ảnh hưởng và sức mạnh của Hoàng Hán mới có thể làm đối thủ mệt mỏi. Nếu không có Hoàng Hán ra tay, hắn không thể phối hợp với đối thủ diễn màn dứt dây rộng rừng rất thú vị, trò rung cây doạ khỉ nhưng chính vì Hoàng Hán biết mình bị lợi dụng nhưng vẫn cam tâm tình nguyện phối hợp, càng làm Quan Doãn nhìn không thấu suy nghĩ thật sự của anh ta, đặc biệt là đối với vấn đề Trịnh Thiên Tắc, rốt cục anh ta có thái độ gì đối với sự sống chết của Trịnh Thiên Tắc.
Thấy chết mà không cứu, hay đang đợi thời cơ cuối cùng sao?
Đặc biệt là tối hậu thư lấy 10 phút làm hạn định của Hoàng Hán, đối phương lập tức gà bay chó sủa, chứng minh Hoàng Hán ngoài phối hợp bày trò ở núi Trung Quan, chắc là đã biết đựơc địa điểm ẩn náu của Trịnh Thiên Tắc, vì vậy mới chạm đến dây thần kinh của đối phương, dẫm vào nỗi đau của bọn chúng, chính vì vậy đối phương mới giật mình hoảng sợ không biết làm thế nào, chuẩn bị điều động toàn bộ người từ thôn Tiểu Tô đi, hơn nữa còn có khả năng bị ép đến mức chuyển Hồng Nhan Hinh đi trước.
Như thế Hồng Nhan Hinh sẽ bị vạch trần trong cái lưới mà Quan Doãn đã giăng ra cẩn thận.
Có thể, từ đầu đến cuối, kế sách an bài tỉ mỉ của Quan Doãn có thể thực hiện được thuận lợi là do Hoàng Hán có phối hợp hết sức không.
Hoàng Hán phối hợp hết sức, vấn đề là sao Hoàng Hán lại tích cực phối hợp với hành động của hắn, là vì Hồng Nhan Hinh hay là vì bản thân hắn? Nếu chỉ vì Hồng Nhan Hinh, Hoàng Hán có thể tự mình ra tay cứu Hồng Nhan Hinh, nếu vì bản thân hắn, Hoàng Hán lại có ý đồ gì với hắn chứ?
Còn một điều khiến Quan Doãn không chắc chắn đó là đòn cuối cùng của Hoàng Hán là chỉ thẳng vào nơi Trịnh Thiên Tắc bị giam giữ, là Hoàng Hán mượn chuyện lần này mà tra ra chỗ Trịnh Thiên Tắc bị bắt giam hay là anh ta sớm đã biết Trịnh Thiên Tắc ở đâu rồi?
Nếu là cái trước thì coi như Hoàng Hán có thu hoach trọng đại, nếu là cái sau lại là tâm cơ sâu không lường được làm người ta không rét mà run. Nhưng cho dù là loại nào đi nữa, Quan Doãn cũng âm thầm cảnh cáo với bản thân, sau này quan hệ với Hoàng Hán phải xử lý cho tốt.
- Chuyện hôm nay, cảm ơn Cục trưởng Hoàng nhé, lần sau tôi mời.

Quan Doãn thành khẩn nói:
- Cục trưởng Hoàng thật là người bạn chí cốt.
- Ha hả, làm bạn với những người có thể làm bạn, biết những thứ mọi người biết. đại thư ký Quan, chúc anh thành công.
Sau khi Hoàng Hán gọi đến, điện thoại của Sở Triều Huy lại gấp gáp đổ chuông gọi đến:
- Lãnh đạo, không hay rồi, bị lừa rồi.
- Hả?
Quan Doãn rất bất ngờ:
- Chuyện gì vậy?
Thế cục kì diệu tỉ mỉ thiết kế, đang sắp đến lúc hái quả lại chuyển tiếp đột ngột, sao lại không làm Quan Doãn sợ hãi cơ chứ. Quan Doãn trầm tĩnh, trầm ổn thế nào đi nữa, hắn dù sao cũng chỉ là một thanh niên 24 tuổi, hơn nữa lần đầu tiên là người chỉ huy chiến địch, nếu thất bại, đối với hắn mà nói đả kích không nhỏ.
Mấu chốt còn có nếu không cứu được Hồng Nhan Hinh, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Trong nhà có đường ngầm, lúc chúng tôi bổ nhào qua, làm ngã dăm ba người nhưng lại không thấy Hồng Nhan Hinh, sau khi thẩm vấn đối phương mới biết Hồng Nhan Hinh bị chuyển đi qua đường ngầm rồi, bây giờ đã ra khỏi thôn Tiểu Tô.
Tại sao lại thế? Quan Doãn nhất thời ngây người, suýt chút nữa không khống chế được cảm xúc mà ném điện thoại đi. Không phải hắn không chịu nổi thất bại mà là không muốn trơ mắt nhìn Hồng Nhan Hinh gặp bất trắc.
Hao phí trăm cay nghìn đắng lại vì một sai lầm --- thực ra cũng không phải sai lầm, dù sao đối phương chuẩn bị cẩn thận, là hắn gấp gáp bị động ứng chiến --- mà gây thành sai lầm lớn, Quan Doãn không cách nào tha thứ cho bản thân!
Bỗng nhiên Quan Doãn hai mắt toả sáng, ánh mắt dừng lại trên người Quách Vĩ Toàn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui