Lúc này, càng phải trấn tĩnh, không thể hoảng loạn, sẽ phạm sai lầm. Chỉ cần sơ suất, mọi nổ lực ban đầu sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước, thậm chí rơi vào bẫy đặt sẵn của người khác.
Tuy rằng không dám khẳng định đối phương muốn bắt Hồng Nhan Hinh, hay là có ý mượn Hồng Nhan Hinh làm con cờ dụ địch tiến vào, bất kể chiêu gì, Quan Doãn đều chỉ có một biện pháp ứng phó —— bình tĩnh tỉnh táo, xem xét thời thế.
Cũng may Quan Doãn cũng từng trải qua nhiều phen sóng gió, chỉ mấy hơi thở đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh, và trên cơ bản làm theo lý trí. Với thế cục hiện tại của Hoàng Lương, hai sự việc học viện Tiến Thủ và cửa hàng độc quyền chuyên bán xe Audi, cứ xem như Tưởng Tuyết Tùng là người cầm đầu trực tiếp đánh úp Hô Diên Ngạo Bác, Lưu Dương được đề cử ra ngoài, càng làm cho y uất ức trong lòng, có thể thấy hiện tại trên mặt hay toàn thân của Hô Diên Ngạo Bác đều bỏng rát đau nhức.
Hơn nữa còn đau đớn khó nhịn dược.
Như vậy Hô Diên Ngạo Bác có thể đành lòng ngồi nhìn cục diện bị người khác nắm trong tay, và trơ mắt khoanh tay đứng nhìn tình thế đối với y càng ngày càng bất lợi? Đương nhiên là không, Hô Diên Ngạo Bác nhất định sẽ trả đòn, hơn nữa sẽ ra tay một cách tàn nhẫn.
Bắt Hồng Nhan Hinh, xem như có thể là đòn đánh trả thứ nhất của Hô Diên Ngạo Bác.
Hồng Nhan Hinh vốn rất bình thường ở Hoàng Lương, thậm chí không có danh tiếng gì, cũng rất bình thường trong nhóm ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, đã từng có rất nhiều người không biết sự tồn tại của cô hoặc là chưa từng thấy qua chân dung diện mạo của cô, nhưng Trịnh Thiên Tắc bất ngờ mất tích, Hồng Nhan Hinh lại trở thành một điểm nút của thế cục Hoàng Lương, trở thành đối tượng mà thế lực khắp nơi tranh nhau giành giật.
Kỳ thật mục đích tranh đoạt không phải là Hồng Nhan Hinh, mà là hiện tại trong tay Hồng Nhan Hinh đang tiếp quản một khối tài sản kếch xù của Trịnh Thiên Tắc.
Về phần tại sao bọn bắt cóc lúc đầu sao không bắt Trịnh Trịnh Thiên Tắc và Hồng Nhan Hinh cùng lúc. Quan Doãn cũng không dám đoán bừa, có lẽ lúc ấy chưa có nhiều người biết được tầm quan trọng của Hồng Nhan Hinh, mặc kệ như thế nào, hiện tại tình thế gấp gáp, Hồng Nhan Hinh là phụ nữ chân yếu tay mềm, làm sao lại có thể so bì với Trịnh Thiên Tắc một người có dày dạn kinh nghiệm điều tra nhiều năm chìm đắm trong hệ thống công an, nếu cô bị ép cung. Chỉ sợ rất nhanh sẽ khai ra vấn đề.
Nghe xong lời nói của Quan Doãn, Hoàng Hán trầm ngâm một lát, phỏng chừng cũng đã hiểu một ít chi tiết trong đó:
- Được, Đại thư ký Quan, chuyện của Hồng Nhan Hinh. cậu ở sáng, tôi trong tối, có cần tôi chọn nơi mai phục phía sau, cứ việc nói, tôi sẽ tận lực giúp đỡ cậu.
Không ngờ Hoàng Hán chưa đến một ngày đã quyết định nhanh như vậy, Quan Doãn thầm cảm thán, nhiều tình huống nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, sau một hồi suy nghĩ hắn nói:
- Cảm ơn Cục trưởng Hoàng, anh cử người phối hợp tác chiến là được rồi, nếu có thể, Cục trưởng Hoàng cứ đánh trống khua chiên tạo trận thế tìm cách cứu Trịnh Thiên Tắc.
Hoàng Hán vừa nghe xong, đã cười ha hả:
- Dương đông kích tây. Đại thư ký Quan thật là tài, rất bình tĩnh, trong chốc lát đã nghĩ ra biện pháp cao minh như vậy, thật khâm phục.
- Ha hả, Cục trưởng Hoàng quá khen, tôi sao bì với anh, tôi còn nhiều chỗ cần học tập ở anh.
Quan Doãn nói một câu khách khí, liền cúp điện thoại, hắn bây giờ hoàn toàn chưa tin tưởng và giao nhiệm vụ cho Hoàng Hán, hơn nữa hắn để cho Hoàng Hán dương đông kích tây. Không chỉ là đánh lạc hướng của đối thủ, cũng là muốn dò xét qua thái độ của Hoàng Hán.
Quan Doãn muốn biết, Hoàng Hán đối với vấn đề cứu Trịnh Thiên Tắc, cuối cùng có ý tưởng gì, muốn buông tay để Trịnh Thiên Tắc tự sinh tự diệt, hay là nhớ lại những ân tình Trịnh Thiên Tắc đã trọng dụng đề bạt y lúc xưa, đây là cơ hội thích hợp nhất để cho y hồi tâm chuyển hướng, ra tay cứu mạng Trịnh Thiên Tắc?
Nếu Hoàng Hán giả bộ ngó lơ chuyện của Trịnh Thiên Tắc, cũng không ra tay cứu giúp, như vậy Hoàng Hán chính là người lòng lang dạ sói không nghĩ đến tình xưa. Nếu Hoàng Hán biết thời thế, vào thời điểm mấu chốt ra tay cứu Trịnh Thiên Tắc, có thể thấy Hoàng Hán là một người đàn ông sâu sắc, khiến cho Quan Doãn xem trọng y, và nguyện ý liên kết với y.
Ai cũng không muốn kết giao với một nhân vật nhẫn tâm vô tình vô nghĩa, nhất là Quan Doãn biết rõ Hoàng Hán từ trước đến nay y luôn muốn diệt trừ thế lực của Trịnh Thiên Tắc đồng thời muốn làm sụp đổ quyền thống lĩnh của Trịnh Thiên Tắc, cảm giác của hắn đối Hoàng Hán rất phức tạp khó tả, hắn vừa công nhận Hoàng Hán như là một đối thủ khả kính, nhưng lại vừa tán thưởng bản lĩnh ẩn nhẫn và biết ẩn núp của Hoàng Hán.
Quách Vĩ Toàn thấy Quan Doãn điều khiển người, tựa như thủ lĩnh, không khỏi mừng rỡ trong lòng, khi gian nan khó xuất hiện, khi nguy nan lại lộ ra anh hùng, lúc khẩn cấp, càng biểu lộ ra bản lãnh thật sự của một con người, cái gọi là biển cả sâu thẳm, lúc này lộ ra bản sắc anh hùng, Quan Doãn so với khi ở huyện Khổng, thành thục hơn nhiều, hiện tại gần như có thể cáng đáng một trách nhiệm cao cả.
- Trưởng ban thư ký Quách, thật xin lỗi, tôi muốn gọi mấy cuộc điện thoại.
Quan Doãn thấy Quách Vĩ Toàn hơi hiu quạnh, vội nói một câu với Quách Vĩ Toàn, sợ tâm trạng của Quách Vĩ Toàn không dễ chịu.
Quách Vĩ Toàn cười ha hả, khoát tay
- Tôi hiện tại là trợ thủ cho cậu, cậu cứ nói.
Quan Doãn cười nhẹ, hắn thấy Quách Vĩ Toàn quả rất thẳng thắn vô tư, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp cầm lấy điện thoại gọi cho Sở Triều Huy.
- Triều Huy, anh và Bảo Gia gặp nhau
- Sự tình cửa hàng chuyên bán xe ô tô Audi độc quyền, trước tiên bỏ qua một bên?
Sở Triều Huy rất nhanh, nghe xong sự tình Hồng Nhan Hinh bị bắt cóc.
- Có cần để Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm đi cùng?
- Không cần, chỉ anh và Bảo Gia là được.
Trong lòng Quan Doãn đã có chủ định, thế cục Hoàng Lương trong mắt hắn như tấm gương sáng.
- Để Đới Kiên Cường tiếp tục điều tra vấn đề cửa hàng chuyên độc quyền bán xe ô tô Audi, để cho Khuất Văn Lâm đi núi Hoàng Lương xem xét, lộ ra tin đồn cứu Trịnh Thiên Tắc.
Lần trước Sở Triều Huy tra ra được Trịnh Thiên Tắc có thể ở núi Hoàng Lương thuộc ngoại ô phía tây Hoàng Lương, Quan Doãn không để cho Sở Triều Huy ba người tiến thêm một bước điều tra, nhưng bây giờ lại để cho một mình Khuất Văn Lâm đi núi Hoàng Lương, còn đưa ra tin cứu Trịnh Thiên Tắc, khiến cho Sở Triều Huy nhất thời không hiểu gì cả.
Núi Hoàng Lương nằm ở ngoại ô phía tây của Hoàng Lương, cách khu vực thành phố khoảng 20km, là một bộ phận của núi Thái Hành. Tên Hoàng Lương là do núi Hoàng Lương mà ra.
Phía Tây Hoàng Lương có nhiều núi, rất nhiều núi lớn nằm san sát nhau, địa hình phức tạp, bên trong đừng nói là chỉ nhốt một mình Trịnh Thiên Tắc, dù là có nhốt hơn mấy trăm người, không mất mười ngày nửa tháng e khó tìm ra.
Sở Triều Huy tuy rằng khó hiểu sự sắp xếp của Quan Doãn, nhưng ưu điểm lớn nhất của y chính là không bao giờ truy hỏi vấn đề đến cùng, hơn nữa y cũng biết rõ với trí tuệ của y làm sao có thể bì kịp với suy nghĩ của Quan Doãn, y nghiêm túc nói:
- Tôi hiểu
Quan Doãn vui vẻ yên tâm, trước kia hắn có Lưu Bảo Gia làm trợ thủ đắc lực, nhưng Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực dù sao cũng không thông thuộc Hoàng Lương, hơn nữa hai người lại có thân phận chính thức, không thích hợp làm nhiệm vụ bí mật, còn nữa giữa hai người và hắn có quan hệ thân thuộc, rất dễ dàng bị người khác phòng bị, hiện tại đúng lúc, có Sở Triều Huy tương trợ, quả thật như hổ thêm cánh, rất nhiều sự tình có thể ở đằng sau ngấm ngầm ra tay, gần như không ai biết quan hệ giữa hắn và Sở Triều Huy.
Nếu về sau hắn có thể tín nhiệm tuyệt đối đối với Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, như vậy bên cạnh hắn ngoài có Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, bên trong có Sở Triều Huy, Đới Kiên Cường, Khuất Văn Lâm, trên cơ bản là có thể đứng một chỗ chỉ huy, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió rồi.
Sau khi sắp xếp hết mọi chuyện, Quan Doãn ngược lại không vội, mở lò ra, nấu một bình nước, nói với Quách Vĩ Toàn:
- Trưởng ban thư ký không có chuyện gì gấp, ngồi uống chung chén trà cho vui?
- Không có việc gấp, nhân vật số 1 số 2 cũng không ở Thành ủy, chúng ta làm lính thì có chuyện gì gấp chứ?
Quách Vĩ Toàn cười ha ha, trong ánh mắt có ý ca ngợi và yêu thích Quan Doãn, vừa rồi Quan Doãn điềm tĩnh sắp xếp bố cục, khiến trong lòng của y hiểu rõ, Quan Doãn hoàn toàn muốn nổi dậy rồi.
Ttrong tay Quan Doãn lúc nào lại có thêm hai Đại tướng? Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm lại là người ra sao? Trong lòng Quách Vĩ Toàn có ý nghi ngờ, nhưng y lại không mở miệng ra hỏi, y tin nếu Quan Doãn ở trước mặt y vừa gọi điện, vừa pha trà, đã hiểu Quan Doãn có chuyện cần nói.
Quả nhiên, Quan Doãn đổ trà, vừa pha trà vừa nói:
- Không giấu gì Trưởng ban thư ký, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, là hai át chủ bài cuối cùng của Trịnh thiên Tắc, trời đất run rủi, bị tôi thu phục.
Năm đó là Hòa Khôn té ngã, Gia Khánh ăn no, bây giờ là Trịnh Thiên Tắc té ngã, Quan Doãn được ăn no rồi? Quách Vĩ Toàn liên tục gật đầu:
- Chuyện tốt, là chuyện tốt. Khuất phục kẻ thù mà không cần chiến đấu quả là thông minh, đem con át chủ bài của đối thủ để mình sử dụng, cũng là thủ đoạn tài tình. Cậu vừa hát vừa diễn tuồng ở Hoàng Lương.
- Sân khấu của Hoàng Lương này rất lớn, tuy nhiên phải diễn tốt, một mình tôi không diễn tốt được, chẳng những tôi phải ở dưới sự chỉ huy của Bí thư Tưởng, còn muốn nhận được sự chỉ đạo của Trưởng ban thư ký.
Nước sôi rồi, Quan Doãn đổ vào ba chén trà, từng chén từng chén trà đưa cho Quách Vĩ Toàn và Ôn Lâm
- Trưởng ban thư ký, tôi còn trẻ, có những chỗ còn nông cạn, anh phải giúp tôi.
Lời này Quách Vĩ Toàn rất thích nghe, y đón chén trà trong tay, gật đầu nói:
- Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, thời gian ở Hoàng Lương lâu hơn cậu, đường núi, đường ban đêm tôi cũng trải qua nhiều hơn cậu một chút, giúp cậu, việc lớn e rằng không dám hứa chứ việc nhỏ tôi có thể giúp một tay.
- Xin Trưởng ban thư ký chỉ giáo.
Quan Doãn nữa đùa nữa thật, Quách Vĩ Toàn theo tới đây, rõ ràng có chuyện cần nói.
- Chuyện Hồng Nhan Hinh, phải nắm chặt, không để qua đêm, nếu không đêm dài lắm mộng. Nhưng một mặt nắm chặt, mặt khác, cũng không thể hoảng sợ trước con đường của đối phương.
Quách Vĩ Toàn trong lòng đã lường hết mọi chuyện, khẽ mỉm cười.
- Theo tôi, cậu để cho Lưu Bảo Gia bảo vệ Hồng Nhan hinh là sai lầm, tại sao như vậy? Lưu Bảo Gia rất dễ bị người khác chú ý, dễ dàng bị người phòng bị. Nếu cậu để một trong ba người bất kỳ Sở Triều Huy hoặc là Đới Kiên Cường, Khuất Văn Lâm bảo vệ Hồng Nhan Hinh, sự tình hôm nay có thể sẽ có một kết quả khác.
Quan Doãn gật đầu, thành khẩn nói:
- Quả thật, tôi thật không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy.
- Cậu để Sở Triều Huy và Lưu Bảo Gia tụ họp, là mất bò mới lo làm chuồng, cũng không xem là muộn. Để cho Đới Kiên Cường tiếp tục điều tra vấn đề của cửa hàng độc quyền chuyên bán xe ô tô Audi, để Khuất Văn Lâm đi núi Hoàng Lương xem xét cố tình tiết lộ ra tin cứu Trịnh Thiên Tắc, chiêu thức ấy, chơi rất khéo đẹp, tuy nhiên theo tôi suy đoán, để Khuất Văn Lâm đi núi Hoàng Lương, hẳn là kế sách dương đông kích tây, bởi vì cậu biết rõ, Trịnh Thiên Tắc sẽ không ở núi Hoàng Lương.
Quan Doãn ngầm hiểu cười :
- Trưởng ban thư ký đại tài, đoán trúng tất cả, khâm phục, khâm phục nha.
- Đừng khâm phục tôi.
Quách Vĩ Toàn xua tay cười nói.
- Cậu ở Hoàng Lương đưa ra nhiều đường để ra tay cùng một lúc, rốt cuộc con đường nào mới là đầu mối chính, tôi đều bị cậu làm cho mơ hồ, chú em Quan, cậu nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc đưa ra chiêu cờ nào tiếp theo vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...