Quan Vận

Khi Quan Doãn trở lại Thành ủy, Thành ủy đã rối ren.
Tưởng Tuyết Tùng vừa mới đón tiếp tổ liên hợp điều tra Tỉnh ủy, sau khi bố trí ổn thỏa Tổ liên hợp điều tra Tỉnh ủy, đã nhanh chóng quay về Thành ủy, triệu tập hội nghị tạm thời, cuộc họp còn chưa kết thúc, đã nhận được thông báo của Tỉnh ủy, yêu cầu ông và Hô Diên Ngạo Bác nhanh chóng đến Tỉnh ủy họp.
Quan Doãn vừa mới bước vào văn phòng, Tưởng Tuyết Tùng chuẩn bị đi ra, đi cùng với ông tới Tỉnh ủy là Lãnh Nhạc. Theo lẽ thường, thư ký cũng đi theo, nhưng Tưởng Tuyết Tùng lại nói với Quan Doãn:
- Tiểu Quan, cậu ở lại Thành ủy.
Quan Doãn hiểu ám chỉ của Tưởng Tuyết Tùng, hiện tại sự hỗn loạn ở Thành Ủy Hoàng Lương hết sức nặng nề, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, Tưởng Tuyết Tùng nếu không để lại một người mà ông hoàn toàn tin tưởng trấn thủ tại Thành ủy, ông khó có thể yên tâm mà đi.
- Bí thư Tưởng yên tâm, tôi nhất định giữ vững.
Quan Doãn tỏ thái độ đúng lúc.
Tưởng Tuyết Tùng gật đầu, rất hài lòng với Quan Doãn, còn nói:
- Về phía Ủy ban nhân dân thành phố, Chủ tịch thành phố Hô Diên đi cùng với Vương Hướng Đông, Lưu Dương ở lại trấn thủ. Ngoài ra, có Thôi Đồng và Trương Thiên Hào hai đồng chí đã ở Thành ủy, có xảy ra tình huống gì, phải xin chỉ thị của hai vị lãnh đạo này.
Lời của Tưởng Tuyết Tùng, có vẻ như rời rạc câu trước câu sau không ăn nhập, nhưng Quan Doãn lại nghe hiểu, Tưởng Tuyết Tùng muốn ám chỉ hắn, việc Lưu Dương muốn ra ngoài, phải nhanh chóng bắt tay thực hiện, hiện tại vừa đúng thời cơ.
- Tôi đã hiểu.
Quan Doãn nặng nề gật đầu.
Đợi sau khi Tưởng Tuyết Tùng, Hô Diên Ngạo Bác rời khỏi Thành ủy, tin đồn từ Thành ủy mới bắt đầu truyền ra ngoài, có liên quan đến tin nhân vật lớn qua đời, pha lẫn với việc Trịnh Thiên Tắc mất tích cùng với cửa hàng độc quyền bán xe ô tô Audi bị cưỡng chế đóng cửa. Hàng loạt sự kiện nối tiếp diễn ra, gần như khiến Thành ủy trở thành một mớ hỗn loạn.
Tin đồn càng truyền càng sôi nổi, ngược lại, so với tin đồn mà có nhân vật quan trọng qua đời lại bị mọi người ngó lơ, dù sao không phải ai cũng đều có tầm mắt nhìn xa trông rộng, không có thói quen nhìn nhận một vấn đề từ trên cao xuống, cũng không hề nhận thức được rằng nhân vật lớn qua đời sẽ có tác động mạnh mẽ đến thế cục của Hoàng Lương. Mọi người đều dồn tâm trí vào sự kiện học viện Tiến Thủ và cừa hàng độc quyền bán xe ô tô Audi. Hai sự kiện này nổ ra đã thiêu đốt sự kiện phía trên.
Trong một thời gian ngắn dân chúng đưa ra nhiều luồng dư luận khác nhau, đều suy đoán sự mất tích của Trịnh Thiên Tắc dường như là một mồi lửa, một ngòi pháo mà phát ra hai luồng lửa. Ngay cả họ Vương cũng bị kéo xuống nước. Uy danh hiển hách của ba dòng họ lớn ở Hoàng Lương, ngoại trừ Thôi Đồng ra, họ Trịnh và họ Vương hiện tại cũng bị ngồi trên lửa. Cũng không biết trận hỏa hoạn lớn này sẽ đem họ Trịnh và họ Vương đốt thành bộ dạng gì.
Liền có người đoán, hay là họ Thôi ở sau lưng châm ngòi thổi gió, thừa nước đục thả câu châm ngòi lật đổ họ Trịnh và họ Vương, để trờ thành một nhà độc đại?

Đang lúc mọi người bàn tán sôi nổi, Thôi Đồng không đi đâu cả, ông đóng chặt cửa phòng, trốn trong phòng làm việc, ai cũng không gặp, tinh thần chán nản. Nhân vật lớn qua đời đã tạo chấn động lớn cho ông hơn những người khác, nhớ năm đó chính là nhờ lời bình của nhân vật lớn với ông, mới làm cho ông trưởng thành và nương theo ánh hào quang phát triển đến hôm nay, cũng khiến cho ông mãi mãi về sau đều ghi nhớ công lao dạy dỗ của nhân vật lớn, luôn nghiêm khắc với bản thân, mới đạt được thành tựu của ngày hôm nay.
Không nói quá khoa trương, nếu như không có lời dạy bảo của vĩ nhân năm đó. Cho dù ông có thế lực to lớn của nhà họ Thôi chống đỡ, cũng sẽ không có địa vị cao như bây giờ. Con người khi còn sống, đầu tiên phải không ngừng vươn lên, tiếp theo phải là người có tài, cuối cùng mới kể đến nhân tố xuất thân, nói cách khác, một người có khả năng đạt tới cương vị cao phải có sự nỗ lực của bản thân.
Sư phụ dẫn vào cửa phật, việc tu hành phải do mình định đoạt, đạo lý này đúng mọi nơi mọi lúc, bất kể là trên quan trường, hay là trong đường đời, phương hướng của mỗi người đều nằm trong tay của mình. Cái gọi là người nào ăn cơm người nấy no, sự nghiệp cá nhân của người nào người ấy tự nắm, hạnh phúc nhiều hay ít, đau khổ nhiều hay ít, chỉ do bản thân mình chống đỡ, cho dù thân thiết như cha con hay vợ chồng, ai cũng sẽ không thay bạn chịu đau đớn cho dù bạn có bị một cây kim đâm đau đến tận xương tủy.
Thôi Đồng đã lâu không rơi nước mắt, lúc này ông ngồi trên ghế sô pha, nước mắt rơi đầy trên má, dường như không kìm được nổi xúc động. Mặc dù ông đã sớm biết bệnh tình của ông cụ chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, nhưng vẫn hy vọng trời sẽ giúp người tốt, ông cụ có thể vượt qua, không ngờ ông cụ đã buông tay ra đi, đem đến sự đau đớn tột cùng cho ông?
Trong cuộc sống mọi chuyện đều sầu khổ, đừng tìm đến cái chết để tự giải thoát cho chính mình, Thôi Đồng có tình cảm rất sâu nặng với ông cụ, nhiều năm qua ông vẫn chôn sâu ở trong lòng, chưa bao giờ nói ra điều này với bất cứ người nào. Không người nào biết ông sùng bái kính ngưỡng đối với ông cụ như thế nào, trong lòng ông, ông cụ giống như một vị thần. Nhưng hiện tại, ông cụ cũng chỉ là ông cụ, chung quy khó thoát khỏi quy luật tự nhiên sinh lão bệnh tử, thế sự khó tránh khỏi, đời người cho dù có oanh liệt vẻ vang cũng thế, không có tiếng tăm gì cũng thế, kết quả cũng chỉ là công dã tràng mà thôi, chẳng lẽ con người khi còn sống đeo đuổi phấn đấu cho sự nghiệp lý tưởng, cuối cùng lại không có ý nghĩa gì?
Trong lòng Thôi Đồng man mác nỗi buồn, mắt dán vào tờ báo trên bàn, trên tờ báo, nụ cười đôn hậu của ông cụ như cảnh xuân, nhưng năm qua vẫn chưa thấy mùa xuân quay trở lại, ông cụ đã qua đời rồi. Lời ông cụ muốn đến Hongkong để tìm hiểu vẫn còn vang vọng bên tai, càng làm cho ông thêm u sầu. Ông muốn đích thân đến Bắc Kinh một chuyến, muốn đích thân gặp ông cụ lần cuối, chỉ tiếc, cấp bậc của ông không cao, mà với cấp bậc hiện giờ vẫn chưa đủ tư cách để tham gia hội nghị khẩn cấp của Tỉnh ủy.
Thôi Đồng lắc lắc đầu, đứng lên, vừa định mở cửa sổ hít thở không khí trong lành, đã có người gõ cửa.
Vừa nghe tiếng gõ cửa ông đã biết là thư ký Liêu Vĩ đến.
Liêu Vĩ có chuyện gì vậy? Thôi Đồng hơi tức giận, ông vừa rồi đã dặn Liêu Vĩ, bất kể là ai có việc hoặc gọi điện đến, sẽ không tiếp, vậy mà y đã không hiểu lời của ông?
Tâm tình của Thôi Đồng lúc này hơi khó chịu, vốn là trong lòng đã khó chịu rồi, gặp tình huống này lại càng giận hơn, vội đi nhanh đến cửa, mở cửa phòng:
- Chuyện gì?
Vẽ mặt Liêu Vĩ lo sợ đứng trước cửa:
- Bí thư Thôi, anh có điện thoại gọi đến, anh có muốn nghe hay không?
- Không nghe, điện thoại của ai cũng không nghe.
Nét mặt Thôi Đồng đầy giận dữ, xoay người đi.
- Là điện thoại của thư ký Quan.

Liêu Vĩ thành thật nói, điện thoại của Quan Doãn, y không dám không chuyển lại, sợ bỏ qua chuyện quan trọng, nhưng nếu chẳng may Quan Doãn gọi đến mà không có chuyện gì lớn, y ắt hẳn sẽ bị Thôi Đồng mắng một trận tơi bời.
- Quan Doãn hả.
Thôi Đồng đè nén tâm tư trong lòng, suy nghĩ một lát, khoát tay
- Được rồi, tôi sẽ nghe điện thoại.
Liêu Vĩ lén lau mồ hôi, thật may, thật là may cho y đã kịp thời truyền đạt, nếu không bỏ lỡ chuyện lớn, y không chừng sẽ bị mắng tơi tả. Tuy nhiên Quan Doãn cũng thật sự là, gần như vậy mà không đích thân đi tới gặp, lại gọi điện thoại đến?
Quan Doãn gọi điện thoại cho Thôi Đồng, kỳ thật hắn cũng phần nào đoán được nỗi khổ tâm trong lòng của Thôi Đồng, gặp mặt nói chuyện có thể sẽ khó nói, gọi điện thoại không cần gặp mặt, tìm hiểu trước khi hành động, có thể dựa vào cảm xúc của Thôi Đồng mà tùy cơ ứng biến. Lẽ ra hiện tại không nên gọi điện thoại cho Thôi Đồng, nhưng thời cơ đúng lúc, Hô Diên Ngạo Bác không có ở đây, đây là cơ hội tốt để đẩy mạnh việc đưa Lưu Dương ra ngoài, không thể bỏ qua cơ hội.
- Bí thư Thôi, tôi là Quan Doãn.
Điện thoại vừa thông, Quan Doãn đã tự giới thiệu.
- Thư ký Quan, có việc gì?
Thôi Đồng đã thay đổi thái độ niềm nở so với trước kia đối với Quan Doãn, lời nói của ông thản nhiên, trong giọng nói thậm chí có ý xa lánh.
Quan Doãn vẫn duy trì giọng nói trầm lắng nặng nề, đau khổ:
- Tôi vừa lúc có cảm hứng nên mới gọi điện tới cho anh, ngẫu hứng có một câu đối, muốn nhờ Bí thư Thôi xem một chút.
Tư tưởng Thôi Đồng vẫn không mấy tập trung, lơ đãng nói:
- Hiện tại tôi không có hào hứng.

Lãnh đạo nói không hào hứng, cấp dưới nên gác điện thoại xuống, không cần nói thêm câu nào nữa, nhưng Quan Doãn thì không, hắn chính là muốn phiêu lưu mạo hiểm chọc giận Thôi Đồng, nhất định phải hoàn thành việc này ngay ngày hôm nay. Nếu không, đêm dài lắm mộng, ai biết Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng lúc nào sẽ trở về Tỉnh ủy.
- Kỳ thật chính là một câu.
Giọng nói của Quan Doãn thanh bạch mà xa xôi, nói từng chữ từng câu.
- Cả đời chưa từng nói những gì từng trải, chỉ đau xót thay cho người, hôm nay cả nước tiễn đưa vĩ nhân. Cả đời không cần ghi công cho mình, nhưng chỉ cầu xin cho cuộc sống dân chúng được ấm no, trắng đen của cuộc đời này chỉ có sử sách ghi chép lại.
Trong giọng nói của hắn dạt dào sự bi thương hơn nữa giọng điệu đè nén của Quan Doãn, khiến cho âm giọng của hắn tràn đầy sức cuốn hút và sự cảm hóa, nói vừa xong, trong điện thoại đã im bặt.
Thôi Đồng cũng trầm mặc hồi lâu, chỉ nghe có tiếng rít nặng nề truyền đến, khoảng lâu sau, ông mới chậm rãi nói:
- Câu đối là cái gì?
- Vâng là một người thiên cổ tốt, hay là thiên cổ chỉ lưu danh một người tốt hơn, tôi muốn gặp mặt để xin sự chỉ bảo của Bí thư Thôi.
Quan Doãn thấy thời cơ chín muồi, hắn biết đã đả động được tư tưởng của Thôi Đồng, đã đúng lúc đưa ra yêu cầu muốn gặp mặt.
- Cậu lại đây đi, tôi đang ở phòng làm việc.
Thôi Đồng thở phào, dường như trút được gánh nặng trong lòng.
- Câu đối của cậu hay lắm, từng câu từng chữ có ý nghĩa.
- Cảm ơn Bí thư Thôi, tôi còn có hai cặp câu đối, muốn nhờ anh góp ý.
Quan Doãn buông điện thoại, vội đi tới phòng làm việc của Thôi Đồng, thấy Thôi Đồng bình thản hơn nhiều, hắn thầm nghĩ sức mạnh của văn chương quả thật có ma lực trấn an lòng người, hắn tỉ mỉ sưu tầm câu đối, quả là hết sức sùng bái ông cụ, kỳ thực trắng đen trong cuộc đời này chỉ có sử sách ghi lại, đã rung động đến tâm can, dốc sức viết ra hết những công lao to lớn cả cuộc đời của ông cụ.
- Đến đây.
Thôi Đồng thấy Quan Doãn ở cửa, thản nhiên nói, sau lại hỏi.
- Còn có câu đối nào khác, nói cho tôi nghe.
- Có hai câu đối.

Quan Doãn gật đầu nói
- Vế trên, một đời bảo táp, hiển hách oai hùng. Văn chương phong phú, khiến cả thiên hạ đều ngưỡng mộ. Vế dưới, trải qua bao phen kiếp nạn, vẫn hiên ngang vượt qua. Võ khí hào hùng, tung hoành biển cả.
- Hay
Thôi Đồng vỗ tay bảo hay.
- Còn có một câu, vế trên, cả đời vì nước vì dân để lại những lịch sử lưu truyền ngàn đời thì sợ gì sự trù dập, muôn đời khắc ghi công lao đã cứu đất nước ra khỏi ách đô hộ, Trung Hoa vạn tuế.
Quan Doãn rất không khách khí đem câu đối của ông cụ Dung làm của riêng, đương nhiên hắn không phải mua danh chuộc tiếng, mà là vì tưởng nhớ nhân vật vĩ đại đồng thời trấn an tâm trạng của Thôi Đồng.
Quả nhiên, Thôi Đồng sau khi nghe, sắc mặt bớt căng thẳng, thần sắc cũng giãn ra, tâm tư đè nén trong mắt cũng dần tiêu tan, ông cùng Quan Doãn thảo luận mấy điểm ưu khuyết của câu đối. Hai người mỗi người ứng một câu, thảo luận sôi nỗi hơn nửa tiếng, thấy trời đã tối, Thôi Đồng vẫn chưa thỏa mãn, đứng dậy nói:
- Ăn tối cùng nhau đi.
Quan Doãn gật đầu nói:
- Tôi hẹn thư Ký Lưu Dương cùng ăn cơm, nếu tiện thì cùng nhau ăn cơm?
Thôi Đồng chợt giật mình, liếc mắt nhìn Quan Doãn:
- Việc này đối với tôi không thành vấn đề, chỉ cần cậu đồng ý là được.
Thôi Đồng quả là Thôi Đồng, Quan Doãn khẽ mỉm cười, nói ra sự thật:
- Lưu Dương muốn điều ra ngoài.
Thôi Đồng sững sờ trong giây lát, lập tức trong mắt hiện lên một tia hào quang:
- Giải quyết tận gốc, tuy rằng tốt nhưng cẩn thận đùa với lửa sẽ bỏng tay.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui