Vừa qua Tết âm lịch, còn chưa tới rằm tháng giêng. Ngày mười ba tháng giêng, xe cộ trên đường cao tốc rất thưa thớt. Vì lái xe mới, Ôn Lâm không dám chạy nhanh. Nhưng động cơ BMW quả thật không tầm thường, chỉ cần nhấn nhẹ chân ga đã cảm giác ô tô nhẹ nhàng như bướm, chỉ muốn đằng không bay lên.
BWM luôn duy trì động cơ hút khí tự nhiên, thuộc động cơ cổ điển sáu pitton, là kiệt tác trong ngành ô tô. Ô tô tốt nhờ động cơ, không nắm giữ được kỹ thuật động cơ ô tô, nhà máy ô tô chỉ có thể nói là nhà máy lắp ráp, không thể gọi là nhà máy ô tô thật sự.
Nhóm động cơ sáu piton có thể tích quá lớn, chiếm mất nhiều không gian trong khoang động cơ nên dần dần bị động cơ V6 thay thế. Nhưng BMW vẫn luôn duy trì động cơ sáu pitton, là đặc điểm riêng của BMW là cũng là nhu cầu theo đuổi của người cầm lái, khiến cho BMW trở thành thương hiệu cá ảnh hưởng lớn nhất trong ngành ô tô. Cách nói “chạy BMW ngồi Mercedes Benz” chính là khen ngợi cảm giác theo đuổi cực hạn của người cầm lái.
Ôn Lâm cũng chưa có nhiều kinh nghiệm lái thương hiệu ô tô nổi tiếng, nhưng cũng lái qua nhiều ô tô rồi. Hơn nữa, cô bản tính yêu thích vận động, có gien vận động nhất định, cô lại tôn trọng lối sống khỏe mạnh, luôn hướng về trước, nên vừa đặt tay lên BMW đã thấy thích, vừa nhấn chân ga thì tốc độ đã tăng lên 120 km.
Nếu không phải vì là xe mới, không chừng Ôn Lâm còn dám chạy đến 180 km. Cô hiếu động, tính cách từ nhỏ đến lớn đã không thích chịu thua, lúc trước còn giả trai nữa, cho nên cô trưởng thành mới khỏe mạnh tươi tắn như đóa hướng dương dưới ánh sáng mặt trời.
Trong thời gian ngắn, cô giữ vững tốc độ 120 km, cô vẫn nóng lòng muốn thử, dưới chân nhấn mạnh, không bao lâu tốc độ đã đạt đến 150 km. Quan Doãn sợ hãi, hắn không tin vào kỹ thuật của Ôn Lâm, lại đau lòng cho xe mới, vội nói:
- Chậm chút, chậm một chút. Xe mới còn trong thời gian chạy li hợp, đừng hành hạ thế.
- Sản phẩm trong nước vì không qua được ải kỹ thuật, sự chính xác của độ gia công kém, cho nên xe mới cần chạy li hợp. Các nước tiên tiến trước khi sản xuất đã nghiên cứu rất kỹ, căn bản không cần chạy li hợp. Xe BMW nhập khẩu vừa mới ráp còn phải chạy li hợp sao? Đừng đùa chứ!
Ôn Lâm cười khúc khích.
- Có phải anh không tin vào kỹ thuật lái xe của em không?
Quan Doãn bất đắc dĩ cười:
- Dù thế nào cũng là xe mới, em không đau lòng thì thôi, anh cũng lười quan tâm. Còn kỹ thuật lái xe của em, xem như đủ tư cách, nhưng cũng không tính là xuất sắc.
- Không thì anh thử xem?
Ôn Lâm đậu xe ở ven đường.
- Xem ra anh ngứa tay rồi, muốn lái xe cứ nói thẳng ra đi.
- Thật ra anh còn muốn lái em hơn.
Quan Doãn cười ha hả:
- So với ô tô, em còn dễ khống chế hơn.
- Chết đi, háo sắc
Ôn Lâm xuống xe, véo vào đùi Quan Doãn.
- Mới đàng hoàng được một lúc đã suy nghĩ bậy bạ rồi hả? Đàn ông các người có phải ngày nào cũng muốn chuyện không đúng đắn không?
- Không phải là ngày nào cũng nghĩ, chỉ là lúc ở bên người đẹp thì không tự chủ được, có suy nghĩ một chút.
Quan Doãn vừa xuống xe, vừa thành thật trả lời. Nói thật, lúc Ôn Lâm chăm chú lái xe, cô khá căng thẳng, hơi cắn môi, quả là gợi cảm.
- Ánh mắt chuyên chú khi lái xe vừa rồi của em quả thật rất mê người.
- Xem như anh dẻo miệng.
Ôn Lâm cười ngọt ngào. Quan Doãn bình thường không thể nào nói lời ngon tiếng ngọt, cho dù ngẫu nhiên nói một vài câu thì cũng chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo, khiến cô luôn than rằng trên đời không có đàn ông hoàn mỹ, luôn không thấu hiểu được phụ nữ. Quan Doãn gì cũng tốt, nhưng miệng lưỡi không được trơn tru. Nhưng sau cô đã suy nghĩ thông suốt, nếu như trời sinh Quan Doãn dẻo mồm dẻo miệng thật sự cũng không phải là chuyện tốt, có thể tâm tình với cô nhiều lời buồn nôn, thì cũng có thể nói như vậy với người con gái khác.
Cho nên mới, đừng tưởng phụ nữ có được một người đàn ông biết ăn nói là chuyện tốt, thật ra, người đàn ông càng dịu dàng, càng có khả năng xoay người đi đã vui vẻ dụ dỗ người khác.
Quan Doãn cầm lái, sau khi khởi động ô tô, chậm rãi nhấn ga, sau khi vận tốc lên đến 120 km thì không giẫm chân ga thêm chút nào nữa. Ôn Lâm ngại chậm, thúc giục Quan Doãn chạy nhanh một chút, Quan Doãn không chịu, Ôn Lâm đưa tay nhéo tai Quan Doãn. Quan Doãn vẫn như cũ, nghiêm túc duy trì tốc độ 120 km, không nhanh hơn chút nào, dù chỉ là 5 km.
- Anh thật sự là công dân tốt, luôn tuân theo pháp luật.
Ôn Lâm trêu Quan Doãn.
- Xe mới còn chưa có biển số, cho dù chạy vượt tốc độ cũng không có việc gì.
- Rất nhiều người không có thói quen thắt dây an toàn, chỉ sợ phạt tiền mới chịu thắt. Thật buồn cười cỡ nào. Sợ bị phạt tiền một trăm đồng mà không sợ mất mạng mình, chứng minh mạng của họ không đáng đến cả một trăm đồng.
Quan Doãn lắc đầu cười.
- Anh không vượt tốc độ là tuân thủ pháp luật, là yêu quý sinh mạnh, có trách nhiệm với sinh mạng của mình và người khác. Một người có ý thức trách nhiệm xã hội, chẳng những không được vi phạm pháp luật, mà còn lúc nào cũng phải kiềm chế hành động của mình, là hành vi thường ngày của một công dân gương mẫu. Nếu người dân, ai cũng đều tuân thủ pháp luật, nếu mỗi cán bộ đều tôn trọng pháp luật, thế giới đã đại đồng rồi.
- Lời của anh nghe như luận điệu của người tôn sùng đạo đức tối thượng…
Ôn Lâm liếc Quan Doãn đến trắng cả mắt.
- Anh là người theo thuyết hữu thần sao? Anh cho rằng hành vi thiếu đạo đức có thể vi phạm đến nhân loại sao?
- Ngẩng đầu ba thước đã có thầm minh. Mặt trời lên rồi lặn, trăng tròn rồi khuyết, vạn vật sinh sôi, xuân hạ thu đông cùng với quy tắc vận hành của trời đất, cho dù là thần mình vô hình, cho dù chúng ta dựa vào sức sống của trái đất, cũng đã có thể nói là có một thần minh hữu hình. Kính sợ thần minh, tôn trọng tự nhiên, e sợ sự chứng giám của trời đất, là điểm mấu chốt để có thể phân biệt người và động vật.
Quan Doãn vừa vững vàng lái xe vừa nói.
- Tuy pháp luật có thể chế tài tội phạm, nhưng không thể ngăn chặn được phạm tội. Khi quy phạm đạo đức kiềm chế được xã hội, thì xã hội trở nên hiền hòa, chính là thế giới đại đồng. Khi tiêu chuẩn đạo đức xã hội giảm xuống, nhân loại sẽ gặp tai họa, chiến tranh hoành hành, tội phạm phát sinh. Cho nên, nếu mỗi người đều tuân thủ quy tắc đạo đức, mới là điều kiện tiên quyết của hòa bình thế giới. Pháp luật Trung Quốc không ngăn chặn được tội phạm, cũng không chế tài được tội phạm của nước Mỹ, từ đó có thể thấy được…
Lới nói còn chưa dứt, kênh âm nhạc trong radio đột nhiên gián đoạn, một giọng nói đau buồn mà bi tráng vang lên:
- Hiện giờ xin thông báo một tin…
Trong lòng Quan Doãn căng thẳng. Luận điểm về đạo đức là pháp luật vừa rồi của hắn không phải là ba hoa khoác lác nhất thời do tâm huyết nhất trào, mà chỉ là cảm xúc cần phát ra, có lẽ nguyên nhân vì tâm đầu ý hợp. Ông cụ Dung vẫn ở Bắc Kinh chưa về, nên hắn biết có khả năng ông lão ở Bắc Kinh kia có khả năng không ổn. Là một trong những vị có công khai quốc còn sống, ông lão kia chính là vĩ nhân mà Quan Doãn kính trọng nhất. Hắn luôn kính nể những gì mà ông lão kia đã trải qua. Hắn luôn cho rằng, vì ông lão đó còn sống mà Trung Quốc không trượt xuống vực sâu của độc tài và bế quan.
Trong sinh hoạt chính trị trong nước, bình thường sẽ không thông báo tin tức, một khi truyền bá, tuyệt đối là đại sự chấn động cả nước. Hơn nữa, âm thanh bi thống kèm theo điệu nhạc trang nghiêm buồn bã, Quan Doãn vừa nghe xong, lập tức rùng mình, đạp một cái, xe liền dừng ngay ven đường.
Trong radio, giọng nói vô cùng đau đớn của MC vẫn tiếp tục:
- Nhà quân sự, nhà chính trị, nhà cách mạng vĩ đại của giai cấp vô sản, vì chữa trị bệnh không hiệu quả, nên đã qua đời tại Bắc Kinh, hưởng thọ 93 tuổi…
Điệu nhạc buồn bã trang nghiêm quanh quẩn trong xe, giọng nói vô cùng đau buồn của người MC vang vọng trong lòng. Quan Doãn thật không ngờ, tin tức vĩ nhân của một thế hệ qua đời, hắn lại đang chạy chiếc MBW trên đường cao tốc.
Ôn Lâm cũng sợ ngây người, im lặng không nói gì cả, một hàng lệ trong suốt lặng lẽ chảy xuống.
Quan Doãn cũng rơi lệ. Đối với hắn, ông lão vĩ đại vì luôn được người dân trong nước cảm nhận như một lãnh đạo thực thụ. Không cần tán dương, cũng không cần bày tỏ lòng trung thành bề ngoài, chỉ cần khi ông qua đời, có bao nhiêu người vì ông rơi lệ cũng đã có thể biết được, ông chính là người chân chính vì dân phục vụ, mưu cầu phúc lợi cho dân. Nhân dân sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ông!
Nhìn lại, đường cao tốc vô cùng trống trải, tầm mắt xa ngút, không thấy bóng dáng một chiếc xe. Hai bên đường là đồng ruộng mùa đông, cô liêu hoang vắng, đang đợi xuân phong thồi tới sẽ bừng lên sức sống. Chỉ là có một ông lão sẽ không còn thấy tổ quốc mùa xuân nữa, mang theo nuối tiếc cả đời chưa bước trên đất Hongkong của ông, mãi mãi lìa xa nhân thế.
Lúc này, núi sông cũng đau thương, muôn dân buồn bã. Gió bắc gào thét như đang hát lên bài phúng điếu của đất trời.
Quan Doãn dù chưa bao giờ gặp mặt ông lão, nhưng hắn luôn kính trọng ông, kính trọng mối tình nghĩa thâm hậu với ông cụ Dung. Hắn vô cùng đau đớn, đẩy cửa bước xuống xe, mặc cho gió buốt thổi vào mặt, mang đi nỗi bi thương của hắn.
Một đời phong vân, hiển hách lẫy lừng, bát đấu thiên văn, khiến cho thiên hạ kính nể.
Ba phen kiếp nạn đều chính khí rổn rảng vượt qua. Ngũ xa vũ lược, bôn ba khắp chốn.
Giữa lúc Quan Doãn bi thương khó nén thì điện thoại đột ngột vang lên. Hắn cầm di động lên xem, thấy số điện thoại của Bắc Kinh, vội vã nghe. Trong điện thoại truyền đến giọng nói đau buồn của ông cụ Dung.
- Tiểu Quan, mai tôi về Hoàng Lương.
Dường như ngay lập tức đã già đi mười mấy tuổi, giọng nói của ông cụ Dung đầy bi thương và vô lực. Quan Doãn biết, ông lão qua đời đã đả kích không nhỏ đến ông cụ Dung, cũng nên nén lại bi thương, hắn bèn khuyên nhủ ông cụ Dung:
- Ông cụ Dung, cuộc đời của ông lão cũng xem như viên mãn rồi.
- Đúng là viên mãn. Sau này tôi mất đi một ông bạn già, Bắc Kinh lại càng không phải là nơi tôi muốn quay về.
Giọng ông cụ Dung vẫn tang thương như cũ.
- Trước khi đi, tôi tặng ông ấy một bức câu đối, ông ấy rất hài lòng…
- Nhất sinh vi quốc vi dân hà cụ tam lạc tam khởi di tam quyển lam đồ vĩ nhân thiên cổ, vạn đại minh ký phong công độc sang nhất quốc lưỡng chế tuyết bách niên quốc sỉ hoa hạ vạn tuế!
Ông cụ Dung gằn từng tiếng, đọc hết câu đối, ném ra câu nói sau cùng:
- Vĩ nhân qua đời, tỉnh Yến có gió. Tiểu Quan, đại kế của cậu ở Hoàng Lương phải thay đổi sách lược rồi.
Ông cụ Dung nhắc nhở thật đúng lúc. Vừa mới buông điện thoại của ông, điện thoại Thành ủy đã gọi tới, là Trưởng ban thư ký Lãnh Nhạc đích thân gọi đến:
- Thư ký Quan, nhanh chóng đến Thành ủy.
Vĩ nhân qua đời, chấn động cả nước và toàn thế giới, cũng làm thế cục tỉnh Yến thêm gió nổi mây bay, đồng thời cũng lan đến Hoàng Lương, khiến cục diện Hoàng Lương đột nhiên xuất hiện biến cố không hề mong muốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...