Quan Doãn không phải nghe tin Trịnh Thiên Tắc mất tích theo con đường chính thức của chính phủ, mà trước tiên nghe từ miệng Sở Triều Huy là Trịnh Thiên Tắc bất ngờ mất tích, điều đó làm hắn hiểu một sự thật --- Sở Triều Huy quả nhiên là một người trợ giúp đắc lực.
Quan Doãn không nói lời nào, lấy trầm mặc đáp lại. Sở Triều Huy biết ý, tiếp tục nói:
- Sau khi tôi và Đới, Khuất gặp mặt, nói một ngày một đêm cuối cùng cũng thuyết phục được bọn họ, nhưng bọn họ có một điều kiện là muốn đến Hoàng Lương gặp mặt Trịnh Thiên Tắc lần cuối…
Mất bao nhiêu công sức, Sở Triều Huy lấy lý để nói tình và thừa nhận quan hệ lợi hại, kết hợp tình hình trước mắt và đề cập đến nhân cách và cách làm người của Quan Doãn, cuối cùng làm Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm cảm động. Hai người đồng ý góp sức cho Quan Doãn nhưng có một điều kiện là muốn gặp mặt Trịnh Thiên Tắc, coi là lần cáo biệt cuối cùng.
Sở Triều Huy hiểu suy nghĩ của hai người. Nghĩ lúc đầu hai người và Lãnh Tử Thiên đoạn tuyệt quan hệ, cũng nói rõ trước mặt Lãnh Tử Thiên, giận Lãnh Tử Thiên đến mức sắc mặt xanh mét, trên mặt không ánh sáng, nhưng cách làm người của Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm là như vậy, có sao nói vậy, không hề nhập nhằng nước đôi, cũng chính là tính cách yêu ghét rõ ràng của hai người làm Sở Triều Huy thấy hai người vẫn còn lương tâm, phù hợp với tiêu chuẩn dùng người của Quan Doãn, có thể có lợi cho Quan Doãn.
Sở Triều Huy đã theo mấy ông chủ, y biết rõ, không nhắc đến tiền đồ sau này của Quan Doãn, chỉ cần Quan Doãn chính trực, lương thiện và có nhân cách là đã đáng để đi theo cả đời. Đạo lý to lớn y không hiểu, y chỉ biết là kẻ sĩ chết vì người tri kỷ!
Quân tử chu toàn mà không thèm so sánh với người khác, tiểu nhân đem so sánh với người khác nhưng không chu toàn. Sở Triều Huy không biết nói nhiều lời nói hùng hồn, đời y chỉ có một niềm tin --- tiểu nhân tham lợi, quân tử trọng nghĩa. Quan Doãn không quen biết y nhưng vẫn ra tay cứu giúp, không phải cứu y mà cứu người dân bình thường - tầng lớp thấp nhất của xã hội chỉ cầu ấm no đang giãy dụa như y.
Hơn nữa Quan Doãn đánh ba cái tát , chấn động Hoàng Lương, chấn kinh dân chúng đang đứng xem, giống như ngọn đèn điện chiếu sáng thế giới nội tâm u ám của Sở Triều Huy, làm y biết thế giới này chỉ cần có người làm quan như Quan Doãn thì vẫn có hy vọng.
Những gì Quan Doãn làm chính là đại hiệp sĩ trong mắt Sở Triều Huy.
Sau khi y nói việc y trải qua và sự cảm kích mà y dành cho Quan Doãn với Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm nghe, hai người vẫn luôn có thành kiến với Quan Doãn cuối cùng biến đối sắc mặt, thay đổi mâu thuẫn tâm lý lúc trước, muốn vì Quan Doãn cống hiến.
Ba người Sở Triều Huy và Đới Kiên Cường, Khuất Văn Lâm đi từ thành phố Yến về Hoàng Lương. Sau khi đến Hoàng Lương, hai người liền đi gặp Trịnh Thiên Tắc, Sở Triều Huy liền đợi hai người ở địa điểm đã hẹn. Không ngờ đợi cả một ngày, chính vào lúc Sở Triều Huy gần như nhận định hai người lật lọng lại theo hướng Trịnh Thiên Tắc thì hai người xuất hiện.
Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm chật vật không chịu nổi, nói với Sở Triều Huy một tin tức kinh người --- Trịnh Thiên Tắc mất tích!
Tuyệt đối là mất tích trăm phần trăm.
Trinh Thiên Tắc thỏ khôn có ba hang, ở Hoàng Lương có vài cứ điểm, người khác có lẽ không biết nhưng mỗi cứ điểm của Trịnh Thiên Tắc Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm đều rõ như lòng bàn tay, Trịnh Thiên Tắc giấu ai nhưng cũng không giấu bọn họ. Hai người tìm Trịnh Thiên Tắc ở khắp các cứ điểm, đều không có bóng người. Trịnh Thiên Tắc sống không thấy người, chết không thấy xác!
Trịnh Thiên Tắc mất tích trốn chạy rồi? Hay là bị người ta giết người diệt khẩu? Quan Doãn rất kinh hãi, hai loại kết quả, loại trước còn được, ít nhất Trịnh Thiên Tắc tự nắm giữ được vận mệnh của mình, loại sau thì thảm rồi, nếu ông ta bị giệt khẩu thì sẽ dẫn đến rất nhiều bất ngờ, thậm chí còn có thể gây ra rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực cho thế cục Hoàng Lương.
Quan Doãn trầm ngâm rất lâu mới nói với Sở Triều Huy:
- Anh cứ cùng Đới Kiên Cường, Khuất Văn Lâm đi tìm xem Trịnh Thiên Tắc ở đâu trước, cho dù ông ta sống hay chết, nhất định phải có tin chính xác, tôi muốn biết trước tiên.
- Vâng.
Sở Triều Huy nặng nề đáp. Quan Doãn yêu cầu y và Khuất Kiên Cường, Đới Văn Lâm cùng ra tay, chính là tiếp nhận sự đầu hàng của Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm. Trong tình hình trước mắt ngoài việc đi theo Quan Doãn, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm cũng không còn đường nào khác.
Ngắt điện thoại của Sở Triều Huy, Quan Doãn thuận theo suy nghĩ, đến bây giờ tin Trịnh Thiên Tắc mất tích vẫn chưa truyền ra ngoài, hắn giả vờ không biết là tốt nhất. Như vậy, có thể nắm giữ chủ động, nghĩ như vậy, hắn lại cầm điện thoại lên gọi cho Lưu Bảo Gia.
- Bảo Gia, tình hình gần đây thế nào?
Nghe có vẻ là một câu không đầu không đuôi, thực ra dựa vào sự ăn ý của Quan Doãn và Lưu Bảo Gia, Lưu Bảo Gia đương nhiên biết Quan Doãn hỏi gì. Sở Triều Huy phụ trách Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực phụ trách chú ý đến nhất cử nhất động của Học viện Tiến Thủ và những biến động nhỏ của Cục Công an Thành phố.
- Học viện chưa khai giảng, bề ngoài không có động tĩnh gì, nhưng có dấu hiệu cho thấy có số lượng lớn tài chính đi ra từ tài khoản của Học viện, dường như không có khả năng tài chính chạy ra ngoài…
Làm cảnh sát hình sự một thời gian ngắn, Lưu Bảo Gia nói chuyện cũng chuyên nghiệp hơn nhiều. Quan Doãn nói:
- Chuyện Trịnh An Dật nhảy lầu, cậu phân hành hai tuyến đi thăm dò. Một tuyến điều tra công khai, một tuyến điều tra âm thầm, hai bên hợp lại, nhất định phải điều tra ra chân tướng.
- Đã bắt tay vào điều tra rồi. Anh Quan yên tâm, chuyện này tôi luôn để ý mà.
Lưu Bảo Gia cười ha hả:
- Bây giờ tốt xấu gì em cũng là cảnh sát hình sự, nắm đấm mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Quả thật, bây giờ không chỉ thực lực của Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực hơn ngày xưa nhiều, Quan Doãn ở Hoàng Lương cơ bản cũng coi là đứng vững. Ngoài thân phận là Thư ký Thành uỷ, còn được Tưởng Tuyết Tùng coi trọng, Thôi Đồng quan tâm, lại thêm việc Quan Doãn năng lực vượt trội, có người bạn tri kỷ là Tề Ngang Dương, lại thu phục Bạch Sa, hàng phục Vương Hướng Đông, bây giờ hắn ở Hoàng Lương, cũng coi như một cỗ lực lượng.
Cho dù… sức mạnh của Quan Doãn vẫn chưa lộ rõ uy lực chính diện, nhưng hắn đang trong thời gian làm thư ký, sức mạnh vẫn giấu đi là tốt hơn.
Buổi chiều, phong thanh có liên quan đến việc Trịnh Thiên Tắc mất tích dần dần truyền khắp Thành uỷ. Vì vậy, Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác còn đụng độ với nhau, mở một hội nghị, lại yêu cầu Quách Hiểu Húc, Thôi Đồng và Hoàng Hán đến văn phòng nói rõ tình hình, kết quả vẫn không thu được gì, vừa không dám xác định Trịnh Thiên Tắc mất tích thật, lại không biết ông ta đi đâu. Cuối cùng Tưởng Tuyết Tùng vỗ bàn, tạm thời áp chế sự tình, không công bố với bên ngoài, đợi sau khi xác nhận Trịnh Thiên Tắc quả thật mất tích thì báo cáo lên Tỉnh uỷ trước, sau đó tìm lúc thích hợp công bố tin tức.
Cục Công an Thành phố giai đoạn hiện tại do Quách Hiểu Húc chủ trì tất cả công tác, Hoàng Hán cũng tiến vào tham gia, đến Cục công an Thành phố phụ trách một số việc, sau đó hoàn thành trình tự bổ nhiệm bình thường.
Thời thế tạo anh hùng, Hoàng Hán lại gần trung tâm quyền lực Cục Công an Thành phố hơn một bước. Khi y xuất hiện ở văn phòng Bí thư Thành uỷ, Quan Doãn và y bốn mắt nhìn nhau, dường như quay ngược thời gian, nháy mắt quay về lúc hắn và Hoàng Hán lần đầu tiên gặp nhau.
Cũng là từ lúc Quan Doãn đảm nhiệm chức Thư ký số một Thành uỷ đến nay, lần đầu tiên gặp Hoàng Hán ở văn phòng Bí thư Thành uỷ.
Đợi đến khi mấy người bọn Hoàng Hán rời phòng làm việc, Quan Doãn tiến đến cửa, Quách Hiểu Húc và Thôi Đồng không dừng lại, xoay người liền đi. Hoàng Hán lại cố ý đi sau một bước, đi cùng Quan Doãn đến văn phòng Thư ký của Quan Doãn.
- Thư ký Quan, chuyện Cục trưởng Trịnh mất tích, anh nghĩ thế nào?
Hoàng Hán nghiêm túc hỏi.
Quan Doãn không trả lời trực tiếp câu hỏi của Hoàng Hán mà nói đầy thâm ý:
- Cục trưởng Hoàng phụng mệnh vào giữa chỗ khó khăn nguy hiểm, bây giờ gánh trách nhiệm nặng nề, cục diện đoàn kết yên ổn của Hoàng Lương sau này đều nằm trên vai anh hết.
- Thư ký Quan đây là chê cười tôi à. Hoàng Lương đoàn kết yên ổn phải dưới sự lãnh đạo của Bí thư Tưởng, dưới sự chỉ huy của Chủ tịch Thành phố Hô Diên Ngạo Bác mới có thể thực hiện. Tôi chỉ là tiểu binh đấu tranh anh dũng, tay Bí thư Tưởng chỉ vào đâu thì tôi sẽ đánh ở đó.
- Cục trưởng Trịnh mất tích, Cục trưởng Hoàng thấy thế nào?
Quan Doãn hỏi ngược lại, đem vấn đề nan giải đặt trước mặt Hoàng Hán.
- Không điều tra thì cũng không có quyền phát ngôn, đợi sau khi có kết quả điều tra, lấy sự thật để nói.
Hoàng Hán khẽ mỉm cười, tránh nặng tìm nhẹ mà đáp.
- Xem ra Cục trưởng Hoàng cũng xem “Tiêu điểm phỏng vấn”…
Quan Doãn cười ha hả:
- Cũng đúng, quả thực phải dùng sự thật để nói chuyện, có điều sự thật làm gì có chuyện dễ điều tra ra thế, tôi liền không hiểu, tại sao Trịnh Thiên Tắc lại mất tích đúng vào lúc mấu chốt này, hơn nữa thời gian Trịnh An Dật nhảy lầu cũng quá trùng hợp, làm người khác không thể không nghi ngờ sau lưng có một bàn tay khổng lồ đang thúc đẩy mọi chuyện…
- Phía sau màn vĩnh viễn có một bàn tay khổng lồ, liền xem nhìn nhận như thế nào về vấn đề bàn tay khổng lồ.
Hoàng Hán thờ ơ với việc Quan Doãn nói bong nói gió, giống như chuyện Trịnh An Dật nhảy lầu, Trịnh Thiên Tắc mất tích chẳng có liên quan gì đến y vậy:
- Ở cấp huyện, cấp thành phố là cánh tay khổng lồ sau bức màn, ở cấp thành cấp tỉnh cũng là cánh tay khổng lồ sau bức màn, dựa vào những lời như thế này,Thư ký Quan, cho dù là quốc gia, đạo cân bằng cũng là có bàn tay khổng lồ đằng sau. Trời đất cũng có quy tắc vận chuyển, vạn sự vạn vật cũng có quy luật cân bằng, nếu nói cách nói chuyện là bàn tay khổng lồ phía sau thì chúng ta vĩnh viễn sống trong bóng ma khổng lồ của quy luật xoay chuyển của trời đất.
Một phen nói ra, không khỏi làm Quan Doãn nhìn Hoàng Hán với con mắt khác. Không ngờ Hoàng Hán còn có thể nói ra những đạo lý lớn như thế này, nói như vậy, Hoàng Hán không phải là người thô lỗ không có văn hoá rồi?
- Có thời gian thì ngồi cùng nhau một chút, tôi đi trước đây.
Hoàng Hán khoát tay với Quan Doãn, xoay người đi, để lại cho Quan Doãn một bóng lưng đầy thâm ý và không gian suy nghĩ đầy ý tưởng.
Hành động lần này của Hoàng Hán là muốn chứng minh với hắn cái gì, hay là muốn ám chỉ điều gì? Quan Doãn càng hiếu kỳ về Hoàng Hán, càng cảm thấy dưới sự yểm hộ của thân phận là thủ lĩnh của ngũ hổ tướng và Phó cục trưởng Cục công an khu Đơn Thuỷ, thân phận thật sự tuyệt đối là một bí mật kinh thiên.
Hơn nữa Quan Doãn còn đoán, cho dù Hoàng Hán có thân phận nào, nhiều năm nay thay đổi giữa nhiều loại thân phận, y e rằng cũng không còn đơn thuần chỉ là một cảnh sát, một nhân vật đại biểu cho thế lực độc ác, hoặc như Quách Vĩ Toàn nói là nhân viên an ninh quốc gia, mà là tổng hợp các loại thân phận, làm hắn cũng không biết rõ thật giả, ban ngày và ban đêm.
Chốn quan trường có rất nhiều người ban ngày trải qua cuộc sống của đêm tối, trong đêm tối lại sống cuộc sống của ban ngày. Mà Hoàng Hán, có lẽ không có lúc nào là không ở giữa sự hỗn loạn giữa ngày và đêm.
Lúc sắp hết giờ làm việc, Quan Doãn nhận được điện thoại của Ôn Lâm. Ôn Lâm nói có chuyện tìm hắn, Quan Doãn và Ôn Lâm hẹn thời gian, địa điểm xong, lúc thu dọn đồ đạc rời văn phòng, Lưu Dương lại gõ cửa đi vào.
- Thư ký Quan, có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với anh.
Thư ký sốhai muốn nói chuyện với Thư ký số một, e là muốn nói đến chuyện thế cục Hoàng Lương và sự đấu tranh giữa nhân vật số một và số hai rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...