Quan Vận

- Làm sao vậy, Ôn Lâm?
Quan Doãn trở lại chỗ ngồi của mình. Thấy cơn giận của Ôn Lâm vẫn còn, bộ ngực tức giận đến phập phồng. Cô bình thường không phải vừa mới quen biết Vương Xa Quân, và cô cũng không phải là người hay nổi giận. Khẳng định là hôm nay đã gặp chuyện gì đó.
- Làm sao vậy? Còn không phải là vì anh sao?
Ôn Lâm liếc mắt nhìn Quan Doãn:
- Đã sớm nói cho anh biết, đừng để bị lừa gạt bởi Vương Xa Quân, vậy mà anh không nghe. Vương Xa Quân chính là một tên mục nát.
- Sao lại là tôi chứ? Không phải là anh ấy đã chọc giận cô?
Vương Xa Quân mục nát hay không mục nát thì công đạo tự tại lòng người. Quan Doãn khi đến phòng Thư ký, trên đường đi, không ít người chào hỏi hắn, tỏ vẻ chúc mừng hắn lên chức Phó phòng. Cũng có mấy đồng nghiệp quan hệ không tồi, nhỏ giọng nhắc đến tên Vương Xa Quân, hắn chỉ cười khẩy một tiếng, không nói gì.
Vương Xa Quân ở Huyện ủy có cậu làm Phó bí thư Huyện ủy nên có chỗ dựa vững chắc, rất nhiều người nịnh bợ y. Điểm mấu chốt ở chỗ, y bình thường rất kiêu ngạo, luôn tỏ ra mình tài trí hơn người. Hơn nữa, ở Huyện ủy lại có chỗ dựa vững chắc, ai dám so sánh với y chứ.
Sự hoang tưởng về tài trí siêu việt của Vương Xa Quân đã dẫn đến việc y tỏ ra kiêu ngạo. Cả Huyện ủy ai cũng biết nhưng có lẽ chỉ có mình y là không biết, còn vẫn cho rằng mình khiêm tốn. Kỳ thật thì mọi người chỉ ngại mặt mũi Lý Vĩnh Xương mà không dám nói thôi.
- Đừng nói nữa!

Ôn Lâm hớp một ngụm nước, tức giận nói:
- Tối hôm qua tôi nghe được một tin tức, Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân đến đồn công an thị trấn Phi Mã, bảo Tiền Ái Lâm đến gây phiền toái cho Lưu Bảo Gia.
Quan Doãn lập tức cả kinh, đoán được điều gì:
- Lý Vĩnh Xương muốn điều gì từ Lưu Bảo Gia?
- Anh nói thật đi, Lưu Bảo Gia rốt cuộc có đập Lý Vĩnh Xương hay không? Anh có ở sau lưng giật dây hay không?
Ôn Lâm thở phì phì, chất vấn Quan Doãn.
Cha mẹ Ôn Lâm là cư dân lâu năm của thị trấn, ở thị trấn quan hệ rất rộng, có thể biết được tin tức Lý Vĩnh Xương đến đồn công an thị trấn cũng chẳng có gì lạ. Cô biết Lý Vĩnh Xương vì sao mà đến, Quan Doãn cũng không cảm thấy kinh ngạc. Hắn kinh ngạc chính là, Ôn Lâm vì chuyện của hắn mà tức giận, hắn trong lòng không khỏi cảm động.
- Để tôi gọi cho Bảo Gia nói một câu, bảo cậu ấy cẩn thận.
Thấy đã đến giờ làm, Quan Doãn không trả lời câu hỏi của Ôn Lâm mà cầm lấy điện thoại gọi đến văn phòng Đảng ủy thị trấn Phi Mã, vừa lúc Lưu Bảo Gia tiếp điện thoại. Hắn cũng không e dè Ôn Lâm ở đây, trực tiếp nói:
- Bảo Gia, gần đây nên cẩn thận một chút. Công an thị trấn nói không chừng sẽ gây phiền toái cho cậu đấy.
Lưu Bảo Gia ở văn phòng Đảng ủy thị trấn Phi Mã tuy chỉ là cán sự bình thường, nhưng y từ nhỏ đã lăn lộn với đám giang hồ của thị trấn, nên mạng lưới quan hệ ở đây rất rộng. Vừa nghe lời nói của Quan Doãn thì liền cười ha hả:
- Tối hôm qua Hầu Bì đêm khuya khoắt đến gõ cửa nhà tôi, nói là lão Mao Hầu tự mình đến đồn công an thị trấn điểm tướng, đòi Tiền Khai Nhãn phải bắt tôi. Tiền Khai Nhãn muốn động đến ngón tay của tôi thì y đừng hòng ở cái thị trấn này nữa.
Tính cách của Lưu Bảo Gia hoàn toàn khác với Quan Doãn ở chỗ, Lưu Bảo Gia tuy tốt nghiệp đại học, được phân phối đến cơ quan chính quyền làm việc, nhưng vẫn không thay đổi tính cách của mình. Người bình thường ở thị trấn không dám trêu vào y. Ngay cả Lý Vĩnh Xương muốn động vào y cũng phải do dự ba phần.
Hầu Bì là bạn bè chơi từ thưở nhỏ với Lưu Bảo Gia, là một gã cảnh sát nhân dân ở đồn công an thị trấn, tên là Hầu Pha. Nhưng bởi vì bộ dạng nhỏ con, nói chuyện lại không đứng đắn nên dần dà được mọi người đặt cho biệt hiệu là Hầu Bì. Còn lão Mao hầu chính là chỉ Lý Vĩnh Xương, ý tứ châm chọc Lý Vĩnh Xương hoàn toàn không có bằng cấp, lại chẳng có bối cảnh, có thể lăn lộn đến ngày hôm nay chẳng khác nào như con khỉ thành tinh. Tiền Khai Nhãn là biệt hiệu của Tiền Ái Lâm lại càng không phải nói, cái tên của y chẳng khác nào con người của y, vừa nhìn thấy tiền là hai con mắt sáng rỡ.
- Cậu cứ yên ổn một thời gian đi. Đến giờ thì đi làm, hết giờ thì về, có nghe hay không?
Quan Doãn biết Lưu Gia Bảo sẽ làm gì, nhưng Lý Vĩnh Xương dù sao cũng đang nắm quyền trong tay, hơn nữa, Lưu Gia Bảo quả thật đánh vỡ đầu Lý Vĩnh Cương thì kiềm chế lại là chuyện tốt, tránh phải đứt tay.
Quan Doãn chính là nghĩ về lâu dài. Lý Vĩnh Xương là đại biểu cho những người của huyện Khổng làm việc lâu năm ở Huyện ủy, thế lực rắc rối khó gỡ, chiếm cứ quyền lực to nhỏ ở các bộ phận, như một tấm lưới kín không một kẽ hỡ. Tuy rằng ở một thị trấn rất nhỏ, nhưng nói đi nói lại thì đều là quan hệ họ hàng. Nếu hắn cầm đầu huyện Khổng khiêu chiến với Lý Vĩnh Xương thì nhất định cũng sẽ bị đối phương không chút lưu tình đánh trả.

Về lợi ích chính trị, nhiều khi sẽ không chịu nổi một kích. Hắn mới chỉ là một Phó phòng, Lưu Bảo Gia cũng chỉ mới là một phó phòng. Ngay cả Lưu Bảo Gia có bạn bè trợ giúp, âm thầm mật báo thì cũng không ngăn được cơn giận dữ của Lý Vĩnh Xương.
- Vậy thì anh Quan nói phải làm sao bây giờ?
Lưu Bảo Gia dám chống đối lại cấp trên, dám không nghe lời cha mẹ, nhưng đối với lời nói của Quan Doãn thì lại nói gì nghe nấy. Y khâm phục nhất là ý tưởng của Quan Doãn. Sự ảnh hưởng đã có từ nhỏ, sau khi lớn lên cũng khó mà thay đổi được sự sùng bái của y đối với Quan Doãn.
Ôn Lâm nghe qua, xem như là đã hiểu, tức giận dằn cái tách trước mặt Quan Doãn:
- Rót nước cho tôi!
Sau lại tức giận nói:
- Quan Doãn, sao anh lại lăn lộn cùng với Lưu Bảo Gia thế? Tôi cảm thấy thế nào cũng không vừa mắt anh ta.
Quan Doãn cười hì hì, rót nước cho Ôn Lâm:
- Trưởng phòng Ôn, mời uống nước.
Ôn Lâm bị Quan Doãn chọc cười:
- Anh đừng có mà cợt nhả. Tôi là lo lắng cho anh. Thật vất vả mới được thăng chức lên làm Phó phòng, cậu còn không biết yên phận, mà chọc giận vào cái lão Mao hầu đó – Xì, lại theo anh học hư rồi - Phó Bí thư Lý đối với anh không hài lòng, thì sớm muộn gì ông ta cũng gây phiền toái cho anh. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì mà người ta cho anh lên, hạ bệ Vương Xa Quân xuống. Dù sao thì Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân cũng đều đã ghi nhớ anh. Anh còn cùng với Lý Bảo Gia đánh lén Phó bí thư Lý, thật anh làm tôi tức chết đi được.
Quan Doãn hiểu Ôn Lâm cũng là có ý tốt với hắn. Lưu Bảo Gia đánh người cũng chẳng giải thích được cái gì.
- Một nam tử hán từ xưa khi làm chuyện đại sự, bên người luôn có mấy bằng hữu quan trọng, cũng không thể vì cô không thích tính cách của Bảo Gia mà hoàn toàn phủ định cách đối nhân xử thế của cậu ấy. Hơn nữa việc đánh người cũng là do hiểu lầm.


- Thôi đi, không nghe cậu nói nhăng nói cuội nữa. Tôi đến văn phòng Phó bí thư Lý.
Ôn Lâm thu dọn một số văn kiện trên bàn:
- Vừa phải họp vừa phải nghiên cứu việc thành lập tổ lãnh đạo cho dự án đập nước sông Lưu Sa. Tôi nghĩ rằng Vương Xa Quân khẳng định là muốn vào tổ lãnh đạo. Anh sao không tranh thủ một chút?
Ôn Lâm lời nói này là có ý muốn nhắc nhở Quan Doãn. Quan Doãn vội vàng nói:
- Tôi không định sẽ đi tìm phiền phức. Lý Vĩnh Xương chủ quản tổ lãnh đạo, tôi không muốn bị mất mặt. Nghe tôi một câu đi, Ôn Lâm, cô cũng đừng nên trộn lẫn vào.
Đập nước sông Lưu Sa có khả năng là tấm bia to, nhưng cũng có khả năng là một quả địa lôi. Nghĩ đến Lãnh Phong trước mặt người khác làm mặt lạnh, nhưng sau lưng người lại làm chuyện mạo hiểm. Hắn biết rõ, một khi sự việc bộc phát, Lãnh Phong ra tay tuyệt đối sẽ nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán và không lưu tình.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui