Quan Doãn không định nhúng tay vào dự án xây dựng đập nước sông Lưu Sa, hắn cũng đoán được Lãnh Phong nói câu này sợ là cũng có ý thử hắn, liền nói:
- Chủ tịch huyện, tôi luôn đi theo bên cạnh ngài, làm tốt công việc của một nhân viên thông tin là được. Chuyện công trình xây dựng tôi không hiểu lắm, nếu can dự vào chuyện này, nói không chừng còn gây trở ngại cho công tác của người khác.
Lãnh Phong nhìn Quan Doãn đầy thâm ý, sau một lúc lâu không nói gì, một tay ông ta bưng cốc trà, một tay để sau lưng, đi qua đi lại ở trong phòng mấy bước, đột nhiên hỏi:
- Quan Doãn, làm sao cậu lại phát hiện tôi thích người khác gọi tôi là Chủ tịch huyện mà không phải là Chủ tịch huyện Lãnh? Dường như toàn bộ Huyện ủy, chỉ có mình cậu chú ý tới điểm này.
Câu nói này thật quá thẳng thừng, thiếu chút nữa khiến Quan Doãn đứng đờ người tại chỗ.
Cũng may Quan Doãn ở cùng ông cụ Dung đã lâu, cũng học được không ít bản lĩnh vui cười giận mắng của ông cụ. Sau khi hắn hơi kinh hãi, chợt khôi phục lại sự bình tĩnh, đáp:
- Toàn bộ Huyện ủy, cũng chỉ có mình tôi là nhân viên thông tin của Chủ tịch huyện thôi. Về phần làm thế nào phát hiện thói quen này của Chủ tịch huyện, cũng không có gì bí mật, chính là có mấy lần nhìn thấy Chủ tịch huyện xưng hô với Bí thư Lý là Bí thư, tôi liền để ý...
- Ồ...
Lãnh Phong gật đầu từ chối cho ý kiến, ông ta bỗng chột dạ, phát hiện trước kia ông ta thật đúng là sơ sót đối với Quan Doãn, chỉ lo đọ sức với Lý Dật Phong, cũng quá để ý có người thả ra tin tức mà đã bỏ qua bên người hoá ra còn có một nhân tài hiếm có. Nếu không phải vấn đề đập nước sông Lưu Sa càng lúc càng náo loạn, nếu không phải Quan Doãn chủ động đệ trình một phương án, thì ông ta thật đúng là làm mất một người có khả năng giúp ông ta phát triển rộng lớn về sau.
Tuy nhiên cho dù như thế nào, tầm nhìn của Quan Doãn rất tốt, có thể trở thành một người duy nhất trong Huyện ủy chú ý tới thói quen mà ông ta cố ý dấu diếm, nhãn lực của Quan Doãn vẫn là ngoài dự đoán của ông ta, khiến ông ta giật mình không nhỏ. Vấn đề xưng hô là vấn đề nhỏ, nhưng đối với ông ta mà nói là một chuyện riêng tư muốn dấu diếm, không muốn để lộ, người biết được càng ít càng tốt.
Quan Doãn làm thế nào có thể quan sát tỉ mỉ được như vậy, hay là vẫn luôn cố ý tìm hiểu lai lịch của ông ta? Với tuổi tác của Quan Doãn, thì lòng dạ tính toán cũng không thể sâu xa qúa mức. Lại nghĩ đến bằng cấp của Quan Doãn, Lãnh Phong lại bình thường trở lại, là người có thể thi vào trường đại học Bắc Kinh đứng đầu cả nước, khẳng định sẽ có bản lĩnh không giống người bình thường, có lẽ sở trường của Quan Doãn chính là cẩn thận tỉ mỉ.
- Quan Doãn, sông Lưu Sa là một con sông rất nhỏ nằm trong đất liền, tuy nhiên nói không chừng cũng có thể gây nên sóng to gió lớn...
Lãnh Phong lại đầy thâm ý dẫn dắt đề tài quay về với sông Lưu Sa. Quả thật, ông ta nhượng bộ trong vấn đề sông Lưu Sa không phải là nhận thua toàn diện ở huyện Khổng, mà là có mưu đồ khác. Nhưng nếu không lo xử trí vấn đề sông Lưu Sa, cuối cùng có khả năng sau khi đập lớn xây dựng xong, con đập lớn thành tấm bia to của Lý Dật Phong, sông Lưu Sa lại vây chết ông ta ở huyện Khổng.
Rồng bị vây ở chỗ nước cạn... Cũng không phải không có khả năng, mà là có khả năng lớn. Có không ít ví dụ về những người xung quanh mà ông ta đã biết, thậm chí còn có nhân vật có bối cảnh và lai lịch mạnh mẽ hơn so với ông ta, nhưng vẫn bị lật thuyền trong mương.
Cho nên, muốn thành công làm nên công trạng ở huyện Khổng, vừa phải làm một số chuyện thực lòng vì dân chúng, vừa có khả năng làm tăng chiến tích và lý lịch kinh nghiệm cho chính mình, ông ta nhất định phải dùng người hợp lý. Hơn nữa nói thật, việc ở huyện Khổng cũng liên quan đến chuyện lâu dài của ông ta sau này. Nếu thất bại ở huyện Khổng, sinh mạng chính trị của ông ta tuy rằng không đến mức kết thúc, nhưng khẳng định là một vết nhơ rất lớn. Nhớ tới những năm tháng tuổi trẻ từ phía nam xuống nông thôn, ở huyện An tỉnh Yến cùng với người kia đã lấy rượu để hẹn ước hùng tráng, hai người đều phải tự mở ra vùng trời tại một phương.
Huyện Khổng muốn thành nơi cất cánh cho ông ta, mà không phải là nơi lật thuyền, thì công việc tiếp tục của đập nước sông Lưu Sa... nhất định phải vô cùng cẩn thận!
Cũng không biết đôi vai non nớt của Quan Doãn có thể gánh vác sự phó thác của ông ta hay không.
Quan Doãn biết Lãnh Phong lo lắng, có lẽ Lãnh Phong không hiểu nhiều về hắn, nhưng hắn tin tưởng, hắn hiểu biết Lãnh Phong hơn xa so với Lãnh Phong tưởng tượng rất nhiều. Hơn nữa hắn cũng biết rõ một điểm, Lãnh Phong mặt lạnh, tính cách kiên định này là người duy nhất hiện tại trong phạm vi cho phép có thể dẫn hắn thoát khỏi cảnh khốn cùng ở huyện Khổng, hắn giúp Lãnh Phong mở ra cục diện ở huyện Khổng, chính là đang giúp chính mình.
Còn có một điểm, Quan Doãn nhận định Lãnh Phong chẳng những có bối cảnh sâu không lường được, hơn nữa có nhân phẩm đáng tin cậy, là một lãnh đạo đáng để đi theo.
- Chủ tịch huyện, tôi từ nhỏ lớn lên ở sông Lưu Sa, nước sông không sâu, cá nhỏ tép nhỏ không ít, nhưng chưa từng có sóng to gió lớn bao giờ, đương nhiên, chuyện người ta ngẫu nhiên mà chết đuối vẫn thường có. Nếu cho tôi nói, cho dù ở thượng lưu xây dựng một con đập lớn, thì sông Lưu Sa vẫn là sông Lưu Sa, lượng nước lúc nhiều lúc ít, sẽ không thay đổi được sự thật căn bản, sông Lưu Sa vẫn là một con sông nhỏ.
- Quan Doãn, cha mẹ cậu làm nghề gì?
Lãnh Phong đột nhiên hỏi tới vấn đề khác.
- Cha mẹ tôi đều là giáo viên.
- Nghe nói cậu còn có một cô em gái à?
- Đúng vậy, năm nay mười sáu tuổi, sang năm sẽ thi vào trường cao đẳng.
- Hình như tôi nghe nói em của cậu không phải họ Quan, mà là họ Dung à?
Lãnh Phong và Quan Doãn nói việc nhà, cũng là Lãnh Phong lần đầu tiên phá lệ nói chuyện phiếm với người khác sau khi đến huyện Khổng.
- Em gái là con nuôi, khi nhận con nuôi, có thấy một tờ giấy, trên giấy viết họ Dung, vì tôn trọng ý nguyện của cha mẹ thân sinh em ấy, nên vẫn để em mang họ Dung.
Quan Doãn không nói chân tướng cho Ngõa Nhi, lại nói thật với Lãnh Phong.
- Cha mẹ cậu là người khá tiến bộ đó.
Lãnh Phong gật đầu, còn nói tới chuyện phong thổ của huyện Khổng cùng với một số cảm nhận của ông ta sau khi đến huyện Khổng. Tóm lại, không giống như lần thảo luận bí mật trước giữa ông ta và Quan Doãn, lúc này chẳng những nói chuyện đi sâu hơn nhiều, đề tài cũng không chỗ nào mà không đề cập đến, từ thế cục ở Huyện ủy nói tới chuyện gia đình cá nhân, đồng nghĩa với một lần tâm sự thật lòng. Nếu nói trước đây sự tín nhiệm mà Lãnh Phong dành cho Quan Doãn chỉ giới hạn trong quan hệ công việc, như vậy lúc này đây sau khi nói chuyện, giữa ông ta và Quan Doãn mới xem như bước đầu thành lập cảm tình cá nhân.
- Chủ tịch huyện, tôi có một ý tưởng, cũng không biết có đúng hay không, muốn xin ngài góp ý.
Quan Doãn vui mừng đến trong lòng nhảy nhót, so với một bước tiến vào cánh cửa Phó phòng, thì hắn thắng được thêm một bước tín nhiệm của Lãnh Phong mới càng đáng được ăn mừng. Đến tận đây, hắn chính thức hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch ba bước thoát khỏi huyện Khổng.
Nhưng trước khi thoát khỏi vòng vây, hoàn toàn còn có thể tiếp tục bố cục lâu dài ở huyện Khổng.
- Là chuyện gì?
Lãnh Phong hứng thú hỏi một câu, trải qua một hồi nói chuyện dài, hiện tại ông ta chẳng những có ấn tượng sâu sắc đối với Quan Doãn, còn càng có nhiều thiện cảm hơn. Trong lòng tự nhiên cảm thấy mất mát và hối hận, ông ta vẫn luôn rất ít hối hận, nhưng vì chuyện lạnh nhạt với Quan Doãn, quả thật trong lòng ông ta khá buồn phiền. Nếu sớm trọng dụng Quan Doãn, cũng không đến mức hiện tại bị động như thế, còn làm hại Đạt Hán Quốc phải rời khỏi huyện Khổng, sinh mạng chính trị cũng đồng thời coi như bị một dấu chấm tròn.
Từ trước đến nay ông ta vẫn luôn giữ tính cách độc hành đặc biệt, đã khi nào từng cúi đầu trước áp lực đâu? Đều là theo tâm lý mù quáng mà hại người, lần trước khi đi tỉnh gặp lão lãnh đạo, lão lãnh đạo vô tình nhấn mạnh nhắc tới Quan Doãn, nói là Quan Doãn bị một nhân vật ở Bắc Kinh rất không thích, người nọ không hy vọng Quan Doãn có thể bước ra khỏi huyện Khổng. Lúc ấy ông ta liền ghi tạc trong lòng, thứ nhất là ghi nhận ám chỉ mà lão lãnh đạo thuận miệng nói ra, thứ hai là e dè quyền thế của người nọ, theo bản năng liền loại trừ Quan Doãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...