Đến cơm chiều, Quan Doãn thu xếp một phòng trong nhà ăn của Huyện ủy. Điều kiện trong phòng cũng không tệ lắm. Hơn nữa, nhà ăn của Huyện ủy không có người ngoài tới dùng cơm, cũng kín đáo hơn, còn có chút thuận tiện. Hiện tại Quan Doãn có quyền lực trực tiếp ký đơn.
- Trong 2000 mẫu phía đông, dùng để trồng cây dương có tốc độ sinh trưởng cao, tôi muốn 100 mẫu. Khu trồng cây cảnh xanh hóa, tôi muốn 200 mẫu. 1000 mẫu phía tây trồng rau quả, tôi muốn 100 mẫu.
Quan Doãn cười tủm tỉm nói.
- Lòng tham không lớn, vừa đủ.
- Anh...
Kim Nhất Giai cố nhịn cười.
- Lòng tham của anh không lớn? Cẩn thận không no quá mà chết.
Cây dương sinh trưởng nhanh, sau ba năm có thể nhìn thấy hiệu quả và lợi ích. Cứ tính 5 mẫu thu vào 300 tệ, vậy 100 mẫu năm thu vào chính là 30.000 tệ. 30.000 tệ đối với mức độ kinh tế huyện Khổng mà nói, là một khoản rất lớn.
Tương tự, khu cây cảnh xanh hóa có chu kỳ thu hoạch dài hơn một chút. Đại khái phải năm sáu năm trở lên, nhưng giá trị sản lượng mỗi mẫu sẽ rất cao. Theo suy tính lạc quan, nếu gieo trồng ngô đồng nước Pháp hoặc là cây hòe, năm thứ hai bắt đầu bán cây giống. Từ đó về sau, hàng năm đường kính cây cối tăng trưởng vài phần, giá trị dần được nâng lên. Giá trị sản lượng mỗi mẫu tới ngàn tệ, thậm chí mấy ngàn tệ cũng không thành vấn đề. 200 mẫu, tính kỹ, năm năm sau sẽ thu vào tới 200.000 thậm chí 500.000 tệ trở lên.
Quan Doãn thật đúng là suy nghĩ rất có chừng mực. Với cây dương sinh trưởng nhanh chỉ cần 100 mẫu, khu cây cảnh xanh hóa lại muốn 200 mẫu. Ánh mắt của hắn thật sự rất sắc bén. Về phần 100 mẫu rau quả tính ra, coi như một cái giá hợp tình hợp lý. Bởi vì, hắn đoán, tương lai khu trồng rau quả cũng không được xem trọng lắm.
- Tôi không phải lấy không. Sau này, về phần đất của tôi, các cô chỉ cần chịu trách nhiệm về giống cây trồng. Còn vấn đề quản lý chi phí và nguồn tiêu thụ trong giai đoạn sau, thì không cần bận tâm.
Quan Doãn cười liếc mắt nhìn Hạ Lai và Ôn Lâm một cái.
- Hạ Lai. Ôn Lâm, hai người nói xem, tôi tham hay không tham?
- Không tham!
Hạ Lai và Ôn Lâm cùng nhau lắc đầu.
- Yêu cầu của anh rất hợp lý.
- Hai người thật đáng giận.
Kim Nhất Giai bất mãn đẩy Hạ Lai một cái, lại trừng mắt nhìn Ôn Lâm.
- Ba người khi dễ một mình tôi. Các người không biết xấu hổ sao? Không được, tôi muốn một chọi một đàm phán với Quan Doãn.
- Không được!
Hạ Lai và Ôn Lâm trăm miệng một lời.
- Vì sao?
Kim Nhất Giai rất khó hiểu.
- Chị lo lắng về em.
Hạ Lai cắn chiếc đũa cười ha ha.
- Tôi cũng không yên tâm về cô và Quan Doãn.
Ôn Lâm cắn môi cười giảo hoạt cười.
Kim Nhất Giai thất bại:
- Được rồi, Quan Doãn anh nhường một bước. Tôi phụ trách liên hệ với nhà đầu tư.
- Khu đất cây cảnh xanh hóa, tôi lui một bước, 150 mẫu. Các điều kiện khác không thay đổi.
Quan Doãn cũng không muốn làm khó Kim Nhất Giai. Hắn biết, dù sao Kim Nhất Giai cũng không phải là nhà đầu tư. Cô chỉ phụ trách phối hợp và khảo sát. Hơn nữa, hắn cũng không phải là người có lòng tham không đáy.
- Thành giao!
Kim Nhất Giai thò tay qua vỗ vào tay Quan Doãn.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khoản tài chính đầu tiên để khai phá du lịch núi Bình Khâu sắp được mở ra. Trong một tuần là có thể chính thức động thổ khởi công.
- Tốt, vì Nhất Giai vất vả trả công, cụng ly.
Hạ Lai và Ôn Lâm đều giơ chén rượu lên. Hạ Lai cười tươi như hoa. Ôn Lâm cười tươi như trăng. Mấy người trẻ tuổi bằng vào nhiệt tình hướng tới ngày mai tốt đẹp, vì huyện Khổng, cũng một phần vì quy hoạch có thể khiến kế hoạch của mình có thể giương cánh bay lượn.
Sau khi cuộc gặp mặt kết thúc, Hạ Lai và Kim Nhất Giai trở về khách sạn. Quan Doãn trở về ký túc xá. Ôn Lâm mình về nhà. Thị trấn không lớn, cũng mới hơn tám giờ, không tính quá muộn. Ôn Lâm đi bộ về nhà. Dọc đường đi cô còn khe khẽ hát, vui vẻ nghĩ tới tương lai, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Tuy rằng quan hệ giữa cô và Quan Doãn vẫn không rõ ràng, nhưng cô cũng không phải không có hi vọng. Hơn nữa thực lực kinh tế của Quan Doãn càng lớn mạnh, trọng lượng của cô trong lòng Quan Doãn lại càng lớn.
Nói như vậy, việc cô từ chức, xem như một bước đi đúng rồi? Mỗi ngày ngồi đối diện với Quan Doãn, không bằng nhảy ra khỏi Huyện ủy, trở thành trợ lực kinh tế trên đường đi tới của Quan Doãn. Ôn Lâm càng nghĩ càng cảm thấy tương lai tốt đẹp, chỉ lo cúi đầu nhẹ nhàng bước đi, không để ý phía sau, dưới ánh đèn đường mờ nhạt có hai cái đuôi đang bám theo.
Đúng vậy, là hai bóng người. Một người rất cao, một người trung bình. Người có vóc dáng rất cao, chính là Vương Xa Quân. Người đi cùng Vương Xa Quân, chính là Vạn Long.
- Anh Quân, có phải hiện tại đi qua trói Ôn Lâm lại, sau đó... Ha ha, anh coi như một lần làm chú rể.
Vạn Long cười đầy vẻ dâm đãng.
- Tội cưỡng hiếp sẽ bị phán năm đến sáu năm tù.
Tuy rằng, hai mắt Vương Xa Quân phun lửa, tương tối say đắm trước dáng người thướt tha của Ôn Lâm. Nhưng anh ta vẫn đủ tỉnh táo. Chủ yếu cũng đại kế sắp được thực thi của Lý Vĩnh Xương, anh ta không thể gây thêm rắc rối.
- Chờ một thời gian, sau khi chuyện đại sự kết thúc, cho dù Ôn Lâm bị người hãm hại, cũng không thể đổ lên đầu tôi.
- Anh Quân, đối với ái tình thì cần phải táo bạo. Đàn bà chỉ có một lần đầu tiên. Nếu anh chậm một bước bị Quan Doãn giành mất, cho dù sẽ làm với Ôn Lâm cũng không còn ý nghĩa lắm, có phải hay không? Anh lấy đi lần đầu tiên của cô ta, về sau cô ta không có cách nào để lập gia đình, chỉ có thể xin anh cưới cô ta.
Đôi mắt âm hiểu của Vạn Long phát ra hung quang lập lòe trong bóng đêm.
- Cũng đúng.
Vương Xa Quân động tâm. Dưới bóng đêm mờ tỏ, Vòng eo Ôn Lâm giống như cây liễu, cái mông rất tròn cũng khiến người ta miên man bất định. Dáng vẻ đó cũng khiến anh ta thèm nhỏ dãi tới ba thước. Anh ta gần như không kìm chế được dục vọng đang hừng hừng thiêu đốt trong lòng, thiếu một chút nữa thì tiến lên phía trước... Thật may, thời khắc mấu chốt, ngọn lửa dục vọng của anh ta lại được dập tắt.
- Chờ một thời gian. Không thể làm nhỡ đại sự.
Ánh mắt Vương Xa Quân chớp động. Nhỏ không nhịn được sẽ làm loạn việc lớn. Lý Vĩnh Xương đã nhiều lần nói cho anh ta, “người trong quan trường, chữ nhẫn đứng đầu, cậu nhịn trước mười mấy năm, sau đó mới có mười mấy năm nở mặt nở mày.”
Vương Xa Quân biết, vận mệnh cuối cùng của cậu sẽ được công bố trong vài ngày nữa. Cố nhịn vài ngày, đến lúc đó huyện Khổng sẽ lại một lần nữa nằm trong tay của cậu. Anh ta cũng sẽ có được Ôn Lâm, thu thập Quan Doãn, lại trở thành ngôi sao chính trị mới của huyện Khổng. Lúc đó ai chạm vào có thể bỏng tay.
Ôn Lâm cúi người, biến mất ở cửa Tiểu khu. Vương Xa Quân đứng lại trong chốc lát. Trong ánh mắt hiện lên vẻ không cam chịu và không buông tha. Anh ta vung tay lên cùng Vạn Long biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Ngày hôm sau, Hạ Lai nhận được điện thoại của xã, yêu cầu cô mang bản tin trở lại trụ sở chính ở Bắc Kinh. Ban đầu, Hạ Lai vốn định Thứ hai mới đi, nhưng trụ sở chính có việc, chỉ có thể khởi hành trở về ngay. Quan Doãn đưa cô lên xe. Trên thành phố đã đặc biệt phái người tới đón. Không cần phải nói, là theo chỉ thị của Tưởng Tuyết Tùng. Hạ Lai kéo Quan Doãn đến bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò vài câu, như là phải chú ý thân thể, phải học cách tự chăm sóc lấy mình, không nên tức giận với Hạ Đức Trường, phải thường xuyên nhớ tới cô, phải nhớ kỹ cô sẽ luôn chờ hắn, không bao giờ rời bỏ, vân vân. Đơn giản là không có gì khác ngoài tình cảm của người con gái đang yêu. Quan Doãn vẫn lắng nghe, mỉm cười, còn cẩn thận vén tóc cho cô, sửa sang lại quần áo một chút.
Kim Nhất Giai ở bên cạnh im lặng không nói gì. Chỉ có điều trong ánh mắt lại có nhiều cảm xúc phức tạp.
Hạ Lai đi rồi, Quan Doãn và Kim Nhất Giai cùng nhau đến quán điểm tâm của Lão Dung Đầu ăn cơm. Đúng lúc, Ôn Lâm cũng tới. Ba người cùng ăn cơm với nhau. Hôm nay, Lão Dung Đầu có hơi bận, không tiếp đón Quan Doãn. Quan Doãn đều tự mình làm. Sau khi ăn xong, Ôn Lâm và Kim Nhất Giai ngồi nói chuyện, Quan Doãn lại tới bên cạnh Lão Dung Đầu.
- Hình như kinh doanh không tệ? Việc buôn bán của bác cũng vậy. Huyện Khổng cũng đến lúc phải thay đổi lại diện mạo mới rồi.
Quan Doãn thấy tâm tình Lão Dung Đầu không tồi, liền giới thiệu Kim Nhất Giai nhằm vào kế hoạch đầu tư huyện Khổng.
Lão Dung Đầu chỉ nghe không nói gì. Chờ tới khi Quan Doãn nói hắn muốn mượn gà đẻ trứng, do đó kiếm lấy một thùng tiền đầu tiên trong cả đời, ông ta liền cười ha hả nói:
- Ngộ tính không tồi. Cần phải nắm lấy cơ hội thật chuẩn xác. Điểm này là dựa vào ngộ tính của mình cháu. Bác cũng không có dạy cháu. Trẻ nhỏ dễ dạy.
Hiếm khi được Lão Dung Đầu khen ngợi một lần, Quan Doãn ngượng ngùng mỉm cười:
- Thật ra cháu làm vậy là vì suy nghĩ đến tương lai của mấy anh em nhà Bảo Gia và Ôn Lâm...
- Tình nghĩa anh em, nữ nhi tình trường. Quan Doãn, trên quan trường không được quá mềm lòng và do dự lưỡng lự. Tuy nhiên nói đi còn có nói lại, ở giai đoạn ban đầu, quả thật cháu cần một đoàn thể ở bên cạnh. Trên quan trường, có những lợi ích to nhỏ luẩn quẩn. Chiến đấu một mình, nhất định không được lâu dài.
Quan Doãn ngạc nhiên nói:
- Lão Dung Đầu, bác nói vậy, chẳng lẽ trước kia bác là người trong quan trường?
Lão Dung Đầu bị Quan Doãn thăm dò, cười ha ha:
- Đọc sách xem báo thôi. Mỗi ngày lại bán bánh nướng nghiên cứu nhân tình thế thái, thông suốt trăm điều. Không ở quan trường lại hơn hẳn người trong quan trường. Làm sao vậy, cháu không phục?
Quan Doãn không phải không phục, mà là càng nghi ngờ về lai lịch của Lão Dung Đầu. Được rồi, Lão Dung Đầu không chịu nói thực, hắn sẽ so chiêu với ông. Hắn lại hỏi:
- Sau khi Lý Vĩnh Xương rơi đài, thế cục huyện Khổng sẽ như thế nào?
Lão Dung Đầu không cho Quan Doãn một câu trả lời thích đáng:
- Lý Vĩnh Xương thật sự rơi đài hay không, bác không biết. Cho nên thế cục huyện Khổng sau thời đại của Lý Vĩnh Xương thế nào, bác cũng không biết.
Được rồi, Quan Doãn lại tiếp tục chơi xấu:
- Vì sao Tưởng Tuyết Tùng đối với Lý Vĩnh Xương đã lôi kéo lại chèn ép? Có phải thế cục huyện Khổng có liên hệ ở một mức độ nhất định đối với ý tưởng chấp chính của ông ta ở thành phố Hoàng Lương hay không? Có phải có quan hệ tới ba dòng họ lớn của thế lực địa phương thành phố Hoàng Lương quá mức hùng mạnh hay không?
Tuy rằng sắc mặt Lão Dung Đầu không thay đổi, nhưng trong ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên chỉ chợt lóe đã không thấy nữa. Ông ta lắc đầu cười:
- Cháu không cảm thấy cháu có thể xuất sư sao?
Lời nói này rõ ràng có ý tứ châm biếm Quan Doãn. Quan Doãn ở trước mặt Lão Dung Đầu da mặt thật sự dày, không sợ, dõng dạc nói:
-Bản thân cháu cảm giác rất tốt, gần có thể xuất sư.
Cũng không biết Lão Dung Đầu là tức giận thật hay là giả vờ, dù sao ông cũng nặng nề đặt chén trà xuống bàn, thở phì phì nói:
- Tốt, cháu muốn xuất sư? Tốt nhất, chờ tới khi cháu hiểu được vì sao Hạ Đức Trường rõ ràng không được số 1 số 2 Tỉnh ủy hoan nghênh, còn mạnh mẽ, cứng rắn nhảy dù tới tỉnh Yến. Đợi tới khi cháu hiểu rõ Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường có sự bất đồng, vẫn là mặt và tâm bất hòa. Tình nghĩa của hai người, là tình cảm cùng trường hay là tình cảm của người quen cũ. Đợi tới khi, cháu nhìn thấu cho dù thành phố Hoàng Lương đối với Tưởng Tuyết Tùng quan trọng cỡ nào, nhưng ông ta đã làm Bí thư ở thành phố Hoàng Lương hơn hai năm còn chưa mở được cục diện, lại không nghĩ ra được cục diện sẽ có kết cục gì. Sau đó cháu lại nghĩ cho thông suốt vì sao Hạ Đức Trường muốn từ trên tỉnh duỗi bàn tay dài đến tận huyện Khổng, cũng muốn thò một chân vào làm loạn cục diện huyện Khổng, từ đó mưu lợi bất chính... Trở lại vấn đề, nếu trong lòng cháu cũng thể xâu chuỗi mọi việc lại cùng một chỗ, tìm được một điểm quan trọng nhất, khi đó, cháu có thể thực sự xuất sư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...