Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm


Đầu tháng chín, trước khi Chính Chính vào học, hai người rốt cuộc cũng chuẩn bị bay về nước, trong lòng Lý Trình Tú biến hóa rất lớn, tuy rằng anh nhớ nhà, thế nhưng càng gần tới lúc về nước, anh lại càng lo lắng.

Ở nơi đây bọn họ có thể nắm tay nhau đi dạo sáng sớm, có thể thỏa thích vui vẻ, bởi không ai biết thân phận bọn họ là ai tên gì, người khác cũng không quan tâm cả hai đồng tính hay không, thế nhưng một khi về nước sẽ không còn như vậy nữa, ví như Thiệu Quần chỉ cần gọi anh một tiếng Trình Tú cũng khiến cho người khác nhìn với ánh mắt kinh ngạc.

Thiệu Quần bao trọn khoang, chờ nữ tiếp viên hàng không đi xong, Lý Trình Tú suýt đã ầm ĩ với hắn, tiền sao có thể phung phí như vậy chứ!!
"Kiếm tiền không tiêu không lẽ để làm cảnh à?"
"Không phải không cho em tiêu, nhưng không nên tiêu như vậy.

"
"Vậy nên xài như thế nào?"
"Tiền cũng nên tiêu vào những chuyện quan trọng.

"
Đôi mắt Thiệu Quần sáng lên nhìn anh cười: "Anh không phải là quan trọng sao?"
Lý Trình Tú không nhịn được hé miệng cười, cái tên này quả là biết nói chuyện, ngón tay đặt trên ghế bọc bằng da không mấy tự nhiên mà vẽ mấy vòng: "Trước đây em cũng nói những câu như vậy với người khác sao?"
"Không có, có mình anh thôi.


"
Từ trước đến nay, Thiệu Quần chưa bao giờ là một người nói chuyện tình cảm, chỉ theo kiểu hắn đưa vật chất, hắn chỉ phụ trách hưởng thụ, mãi cho đến khi gặp Lý Trình Tú, người đầu tiên dám không nhớ hắn, dám bảo hắn cút, dám tát hắn, còn dám mắng hắn là đồ súc sinh!.

"Haizz! "
"Sao tự dưng lại thở dài?
"Đợi khi về nhà là anh không thoải mái như vậy rồi đúng không?"
Thiệu Quần khá yêu thích một Lý Trình Tú nơi tha hương nơi đất khách quê người, một Lý Trình Tú như một bé động vật nhỏ ỷ lại chủ nhân, lúc ra ngoài chơi toàn bộ ánh mắt đều chăm chú trên người hắn sợ mình bị lạc mất.

Có một buổi tối nọ hai người bọn họ tham gia buổi lễ hội âm nhạc gần đó, Lý Trình Tú quên mang điện thoại di động, khi đi vệ sinh xong sơ ý sai hướng không tìm thấy Thiệu Quần, kết quả càng chạy càng xa.

Vì đây là lễ hội âm nhạc cho nên căn bản sẽ không nghe thấy tiếng gọi của đối phương, Thiệu Quần tìm tới viền mắt cũng đỏ bừng, cuối cùng nhìn thấy chỗ bán kem có hai quả bóng bay hình con thỏ đang bay, trên gáy chúng viết hai chữ.

Thiệu Quần.

Thiệu Quần chạy đến ôm chặt lấy anh, cả người như muốn phát hỏa: "Anh chạy đi đâu vậy hả!"
Hắn rõ ràng luôn chờ ngoài phòng vệ sinh.

Lý Trình Tú xin lỗi: "Anh đi nhầm đường, cứ tưởng em đi mua đồ, cuối cùng càng đi càng xa.

"
Sau khi ra khỏi bằng cửa bên, Thiệu Quần nắm lấy cánh tay cầm bóng bay của anh: "Nếu như Chính Chính có ở đây thì tốt rồi, mỗi lần thằng nhóc ranh này đi đâu cũng đòi mua bóng bay.

"
Lý Trình Tú sửa lại lời: "Chính Chính không thích cái này, con trai thích ultraman, còn nữa em sao cứ mãi nói con là thằng nhóc ranh như vậy.

"
"Nó không phải nhóc ranh sao?"
Lý Trình Tú không nhịn được bật cười, ở đây anh vô cùng thoải mái, cho nên quyết định chọc vảy ngược Thiệu Quần một chút: "Nếu con là thằng nhóc ranh nhỏ, vậy em là tên ranh lớn rồi.


"
Thiệu Quần dĩ nhiên không chút tức giận nào, hắn thích nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ đầy sức sống sinh động, chẳng phải câu nệ đề phòng thả lỏng vui đùa như vậy của Lý Trình Tú.

Trên máy bay Thiệu Quần nhắm mắt ở nghỉ ngơi, Lý Trình Tú nhìn vết thâm quầng trên đôi mắt của Thiệu Quần, trong lòng vừa chua vừa nóng.

Thực ra anh không hề ngốc, vào ngày Ôn Tiểu Huy kết hôn, chỗ ngồi của cả hai không hợp lý, bọn họ ngồi vào ghế của Ôn Tiểu Huy và Lạc Nghệ, đã thế Lê đại ca và Cẩm Tân ngồi xa như vậy, nếu quả thật đây là lễ cưới Tiểu Huy, xem như Lạc Nghệ có ăn giấm Lê đại ca, thì Tiểu Huy vẫn thắng, chỉ có Thiệu Quần mới ấu trĩ như vậy.

Hơn nữa hai bộ áo vest của bọn họ được đặt may, nếu chỉ là tham gia hôn lễ cần gì phải trịnh trọng như vậy?
Ngay lúc anh và Thiệu Quần ngồi xuống chỗ ngồi kia, anh đã biết cuộc hôn lễ này lẽ ra là của anh và Thiệu Quần.

Nhất định là do anh nói rõ những chuyện không tự tin kia, khiến cho hắn hủy bỏ hôn lễ nhọc công suốt đêm, thậm chí không kịp làm lại thẻ tên mới.

Lý Trình Tú cảm giác ngày trước mình như nước trong sa mạc, Thiệu Quần đối với anh mà nói là ánh mặt trời, long lanh chói mắt, xán lạn, không nhịn được liền bị hắn hấp dẫn, thế nhưng anh chỉ thích hồ nước trong veo, còn Thiệu Quần quá cháy rực, hồ nước khô cạn dòng sông cạn nứt, nhưng anh lại chẳng thiết tha cái gì là ốc đảo, cái gì là tình yêu, anh cứ định cùng Trà Bôi sống như vậy qua một đời.

Dù cho sau này lại về bên nhau, anh đề phòng, cũng luôn trói buộc bản thân mình, dòng nước từ trước đến giờ vẫn chỉ ít ỏi như vậy, tất cả ý nghĩ của anh lúc bắt đầu luôn kiểu chỉ cần sống sót vì Trà Bôi vì Chính Chính là được.

Anh yêu Thiệu Quần, nhưng anh không hề tin tưởng Thiệu Quần, anh sợ bản thân toàn tâm toàn ý trả giá cuối cùng sẽ như lúc trước, toàn bộ hồ nước ít ỏi kia sẽ bị rút cạn.

Anh cứ tự cho là mình có thể khống chế, nhưng bản thân cuối cùng lúc lớn chẳng chịu khá lên chút nào, nhưng ngẫm lại Thiệu Quần cũng không còn khốn kiếp, đối phương kiên trì gieo mầm xung quanh anh, chồi non dưới đất trồi lên đâm chồi nảy lộc, không biết từ bao giờ anh cũng mở lòng mình, hồ nước kia lần nữa ngập tràn nước, việc Thiệu Quần vì anh mà hủy bỏ hôn lễ lần này càng phá vỡ giới hạn nhấn chìm anh vào hồ nước mênh mông.


Lý Trình Tú giơ lên ngón tay trỏ sờ lên mũi Thiệu Quần thầm nghĩ, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện Thiệu Quần làm cho mình mà anh không biết?
Thiệu Quần mở mắt giữ lấy ngón tay: "Anh đừng khiêu khích em, anh mà sờ nữa đừng trách em không kiềm chế được mình.

"
Lý Trình Tú chống tay lên thành ghế tiến sát đến hôn hắn: "Ngày hôm nay em muốn làm gì cũng được.

"
"?!" Thiệu Quần phản xạ có điều kiện, "Em phạm phải lỗi sai gì à?"
"Không có, không phải em nói cảm tình của cả hai cần cả hai đồng thời nỗ lực sao?
Anh muốn nỗ lực sự nghiệp gần hơn Thiệu Quần, cũng muốn dung túng một chút cho Thiệu Quần, chỉ là sự dung túng này còn chưa tới nửa tiếng đã bắt đầu hối hận rồi.

Lý Trình Tú ngồi ở trên bồn rửa tay chật chội vòng tay ôm lấy eo Thiệu Quần, đôi mắt đỏ hồng lên cố gắng che miệng đè ép âm thanh xuống: "Sao em còn chưa xong nữa?"
Thiệu Quần bày ra kỹ xảo lừa gạt mấy năm qua mở miệng dỗ dành: "Sắp rồi sắp rồi, anh ôm chặt chút.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui