Công cuộc trị liệu tính ra thuận lợi hơn so với tưởng tượng của cả hai, tuy rằng anh ngữ của Lý Trình Tú không đủ để anh nghe hiểu hết những thuật ngữ chuyên ngành về phương án trị liệu, nhưng anh có thể nghe hiểu được hai từ "phẫu thuật".
Mấy năm bên nhau, Thiệu Quần ngay tức khắc cảm nhận được sự lo lắng của anh, bèn đứng phía sau nắm chặt lấy tay anh động viên.
Lý Trình Tú phản xạ có điều kiện, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng bác sĩ đối với hành động nắm tay kia chẳng có chút kinh ngạc hay bất ngờ gì, song vẫn máy móc thảo luận với Thiệu Quần về vấn đề phẫu thuật, lúc này thần kinh cùng cả người căng thẳng của anh mới thoáng thả lỏng một ít.
Trước ngày phẫu thuật, Lý Trình Tú nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, bị Thiệu Quần giữ chặt eo kéo vào lòng mình để anh nằm sát tựa lên, sau đó mới cúi đầu dưới ánh đèn ngủ ấm áp hỏi han: "Anh có chịu ngủ không? Không ngủ em với anh hoạt động một chút.
"
Lý Trình Tú ngẩng đầu nhìn Thiệu Quần, cảm thấy giọng điệu ai kia nói cái gì cũng hung bèn có chút sờ sợ.
"Anh có chút căng thẳng.
"
"Vậy dẫn anh đi bái Quan Âm Bồ Tát nha?"
"Nơi này có Quan Âm Bồ Tát sao?"
Thiệu Quần nhíu mày, hắn chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ anh vậy mà lại muốn đi thật.
"Anh quản chúa Jesus hay phật tổ làm gì, chỉ cần anh thành tâm thì chẳng phải họ đều là thần sao?"
Đôi chân ló ra bên ngoài của Trình Tú hơi lạnh, anh thu vào chăn cọ vào chân Thiệu Quần: "Vậy em dẫn anh đi đi.
"
"Được, ngày mai dẫn anh đi.
"
"Đi cầu nguyện chúa Jesus có nghi thức đặc thù gì khác bái phật Quan Âm Bồ Tát không?"
"Có.
"
Lý Trình Tú tập trung chuẩn bị nhớ, anh nhớ bái phật Quan Âm trong nước chỉ cần thuê xe là có thể đến viếng, thì lại nghe Thiệu Quần nói: "Ở nơi xa lạ không biết đường, anh gọi em là ông xã thì em mới dẫn anh đi.
"
Lý Trình Tú xoay người, Thiệu Quần mới nói hai ba câu đã bắt đầu không đứng đắn.
"Anh có chịu gọi không?"
"Sao em cứ thích anh gọi em như vậy chứ?"
"Cũng không có đặc biệt yêu thích, cho dù anh gọi em là Thiệu Quần hay đồ khốn nạn em đều thích hết, đều là xưng hô thôi mà, đổi chút không phải tình thú hơn sao?"
"Em đào đâu ra nhiều tình thú như vậy chứ.
" Lý Trình Tú nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn hắn hỏi.
"Anh không chịu tình thú, em cũng không tình thú, thì nghĩ xem, chúng ta bên nhau lâu như vậy, cũng không thể cả ngày anh cứ gọi em là Thiệu Quần, em gọi anh là Lý Trình Tú, người ngoài không biết tưởng hai thằng bạn sống chung.
"
"Không phải vậy à?"
Thiệu Quần dừng vài giây, nghiến răng nghiến lợi, "Lý Trình Tú, nếu như hai chúng ta cãi nhau nữa thì chắc chắn là do anh.
" Lý Trình Tú còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Thiệu Quần nổi giận nói tiếp: "Ông đây là yêu anh nên mới sống chung với anh!"
Hắn dứt lời, càng nghĩ càng giận, bèn xoay người đưa lưng về phía Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú đợi qua một hồi vẫn chưa thấy Thiệu Quần xoay người lại bèn dùng tay chọt chọt eo hắn: "Giận rồi hả?"
Thiệu Quần vặn vặn eo, ra hiệu từ chối giao lưu cùng ai kia.
"Ý anh không phải như vậy, anh với em không phải bạn bè sống chung.
" Lý Trình Tú giải thích, anh nói tới đây thoạt ngừng một chút, thử lấy tay xoa xoa tấm lưng Thiệu Quần thăm dò rồi nhỏ giọng thì thầm: "Ban đầu anh chính là ôm suy nghĩ làm bạn bè sống chung, thế nhưng con người rồi sẽ thay đổi mà! "
Thiệu Quần nhìn chằm chằm bức tường phía trước: "Vậy anh bắt đầu thay đổi từ khi nào?"
"Lúc em đến cục cảnh sát đón anh.
"
"Tại sao vào lúc ấy?" Thiệu Quần nhớ rõ khi đó anh thà tìm Lê Sóc và Ôn Tiểu Huy cũng không gọi điện thoại cho mình.
Lý Trình Tú do dự, Thiệu Quần một mực im lặng chờ đợi, qua một lúc, phía sau chợt vang lên thanh âm dịu dàng hệt như dòng suối trong ấm áp giữa khe núi.
Lý Trình Tú nhẹ nhàng dán sát vào phía sau lưng hắn thỏ thẻ: "Bình thường cho dù đi đâu em cũng phải ăn diện thật đẹp, một người chú ý ăn mặc như em ấy vậy mà lại mang dép lê cùng đồ ngủ đến tìm anh, khi đó anh liền cảm thấy mặc kệ sau này em còn thích anh nữa không, nhưng ít ra hiện tại là thật sự thích anh.
"
"Vậy anh có thích em không?"
"Thiệu Quần.
"
"Sao?"
"Em có biết nạo dừa khó như thế nào không?"
Thiệu Quần lật người đặt anh xuống thân mình, vui vẻ ra mặt nói: "Biết chứ.
"
Lúc ba hắn bắt hắn nạo dừa, hắn đã từng nghĩ, đời này hắn sẽ không đội trời chung với mấy trái dừa này, khi ăn chén cháo nước dừa thịt gà cũng ngẫm thêm, cứ cách hai ba ngày Lý Trình Tú lại làm cho mình, chứng tỏ anh cũng thích hắn.
Ánh trăng chuyến qua cửa sổ sát đất soi rọi lên chiếc giường, sự sốt ruột, bất an cùng căng thẳng chợt biến thành cười nói bên cạnh người mình yêu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...