Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm


Lý Trình Tú lần đầu tiên ra nước ngoài cũng không bị hành hạ bởi chênh lệch múi giờ, vừa đặt mình xuống ngủ thẳng tám tiếng không tỉnh giấc.

Thiệu Quần rửa mặt xong ra phòng khách lấy quần áo cho Trình Tú quay về phòng ngủ, Lý Trình Tú hiện tại đang nằm ở trên giường, chiếc áo ngủ bị kéo lệch lộ ra nửa vai trần, gương mặt thanh tú chôn vào đống chăn bông ấm.

Thiệu Quần ngồi xổm ở một bênh dùng ngón trỏ chọt vào mặt anh trườn từ sóng mũi đến đôi môi tỉ mỉ vân vê.

Ủng hộ chính chủ vào ngay ++ t r u m t r u y e n.

m E ++
Ban đêm không nỡ cho anh ngủ, sáng sớm lại không nỡ đánh thức anh tỉnh giấc.

Thiệu Quần rũ cánh tay xuống đặt lên bờ vai, cúi sát hôn lên đôi môi hồng hào kia.

Lý Trình Tú xoay đầu trốn, Thiệu Quần thuận thế ôm lấy người.

Lý Trình Tú đặt cằm lên bả vai Thiệu Quần, cả người mềm xèo không còn chút sức nào, mặc cho Thiệu Quần thay quần áo cho mình, cả người lười biếng hệt như chú mèo nhỏ.


"Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ.

" Thiệu Quần một bên cho mặc quần áo cho anh, một bên lừa anh, nếu như hắn nói cho Trình Tú biết bây giờ là tám giờ thì anh chắc chắn sẽ hốt hoảng như chú thỏ nhỏ vội nhảy khỏi giường, anh luôn có cảm giác rất nhạy cảm về thời gian, mỗi lần đi xem phim hay buổi hòa nhạc cùng Thiệu Quần đều phải chuẩn bị kỹ trước nửa tiếng mới có cảm giác an toàn.

Lý Trình Tú vừa nghe mới bảy giờ, lập tức thả lỏng mặc cho Thiệu Quần thay đồ, bộ dạng thoải mái như chẳng muốn rời giường.

Thiệu Quần thay quần áo xong nhìn anh một chút: "Dậy không nổi hả?"
Lý Trình Tú giật giật mi: "Ngủ thêm năm phút đồng hồ được không?"
Thiệu Quần vén chăn lên nằm xuống ôm lấy anh: "Được chứ, ngủ thêm năm phút.

"
Một phúc còn chưa qua, Lý Trình Tú nhắm mắt lại hỏi, "Năm phút đồng hồ chưa?"
"Mới có ba mươi giây thôi, anh ngủ đi, em canh đồng hồ sẽ không bị trễ.

"
Một lúc sau khi cảm giác mình ngủ đủ, Lý Trình Tú cầm lấy điện thoại nhìn thử thời gian, suýt nữa bị dọa nhảy dựng: "Tám giờ rưỡi! Tám giờ rưỡi!"
Thiệu Quần lười nhác ngồi dậy: "Lý Trình Tú, anh cũng hơn ba mươi rồi, dâu phải học sinh cấp ba, xem như đến muộn chút thì có sao? Chẳng lẽ bác sĩ lại vì anh đến muội phạt đứng anh?"
Lý Trình Tú không rảnh quan tâm đối phương, nhanh chóng đánh răng rửa mặt.

"Em với anh cược, bác sĩ chắc chắn còn tới trễ hơn chúng ta.

"
"Sao có thể chứ, bác sĩ không phải công tác ở đó lâu dài sao?"
"Đây đâu phải trong nước, ngày nào cũng có nhiều bệnh nhân, hơn nữa người khám lỗ tai cho anh là bác sĩ Trần, không phải đối phương nói anh nghe người ta là người tùy tính sao, tất xấu lớn nhất là hay tới trễ, anh sợ cái gì chứ.

"
"Lỡ như hôm nay người ta tới đúng giờ thì sao? Sao em không chịu ngồi dậy, em mau đi mang giày đi!"
Lý Trình Tú sống chung với nhà họ Thiệu dần dà cũng bị lây chút tính bá đạo, người với người ở chung kỳ diệu chính là ở chỗ đấy, Thiệu Văn và Thiệu Quần bắt đầu học được đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, còn Lý Trình Tú ngược lại bị lây chút tính nôn nóng, đặc biệt là những lúc Thiệu Quần không chịu nghe lời anh nói, trước đây mỗi khi đối phương không nghe anh sẽ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, sau này!.


Sau đó anh phát hiện ngoại trừ lúc ở trên giường thì hầu hết thời gian Thiệu Quần đều nghe lời, dần dần khiến cho ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện đôi lúc nói chuyện với đối phương có chút giọng điệu như mệnh lệnh vậy.

Thiệu Quần đá chăn, "Rồi rồi, em đi mang giày ngay đây.

"
Thiệu Quần học cấp ba và đại học chính là ở đây, cho nên đối với đường đi hết sức quen thuộc, Lý Trình Tú cầm lấy tay vịn, khi ở nhà hối hắn đi nhanh, sau khi lên xe: "Em lái chậm một chút!" Thiệu Quần mở mui xe, tốc độ lái nhanh khiến đầu tóc cả hai rối bời.

Thiệu Quần thắng xe trước cổng bệnh viện: "Sao anh khó hầu hạ như vậy, lúc thì hối em nhanh, khi thì bảo em chậm.

"
Lý Trình Tú vẫn chưa hết sợ hãi, vội vàng đưa tay chỉnh lại tóc mình, con đường cùng phong cảnh nước ngoài xa lạ này khiến trong lòng Lý Trình Tú có chút kích ứng, xe trên đường không nhiều, còn có những người cùng giới đứng ở ven đường hết sức tự nhiên hôn nhau.

Lý Trình Tú nhìn khung cảnh xa lạ này, quốc gia, màu da, ngôn ngữ bất đồng, thế nhưng người mà anh yêu nhất ở ngay bên cạnh anh!
Đồng cỏ xanh ngày hạ khiến cho lòng anh cũng xúc động.

"Nghĩ gì vậy?" Thiệu Quần nghiêng người hỏi anh.

Lý Trình Tú trở nên xấu hổ, anh nhìn lên môi Thiệu Quần phớt qua hai giây thừ người ra, sau đó lúng túng mở cửa xuống xe, bắt đầu kêu ca nhằm che giấu tâm tư của mình.

"Lần sau em đừng lái nhanh như vậy, nguy hiểm lắm!"

Thiệu Quần nhìn lỗ tai Lý Trình Tú bất giác đỏ lên, đứng bên cạnh cửa xe: "Lý Trình Tú!"
Hai người đứng ở hai bên cửa xe, Lý Trình Tú nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Em cho anh cơ hội lại đây hôn em, về nước đâu đâu cũng có người anh có muốn hôn cũng hôn không được đâu.

"
Lý Trình Tú bị nói trúng tim đen xấu hổ: "Ai muốn hôn em! Em nói hưu nói vượn gì đó?"
"Thật sự không muốn hôn em hả? Anh không muốn đứng dưới ánh mặt trời quang minh chính đại nắm lấy tay em hôn em như những cặp tình nhân bình thường khác sao? Nơi này không có ai nhận ra anh, cũng sẽ không có ai dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, không cần lo có người quen, anh thật sự không muốn thử xem sao?"
Thiệu Quần ân cần hướng dẫn.

Một chiếc siêu xe thể thao màu đỏ dừng ở phía cuối con đường cỏ xanh bát ngát, giữ trời ngày hạ ve kêu, hai người trẻ tuổi kia sau một hồi giằng co, người thanh niên có dung mạo thanh tú vòng qua phía đối diện đi đến người nam nhân cao lớn đẹp đẽ, kiễng chân lên trao một nụ hôn.

Những đôi tình nhân luôn có bí mật của riêng mình, cả đời này Thiệu Quần sẽ không nói cho Lý Trình Tú biết, hắn phát hiện mỗi lần anh muốn hôn mình, lỗ tai anh sẽ đỏ lên, ánh mắt dừng ở đôi môi bắt đầu hốt hoảng, suy nghĩ đăm chiêu hiện rõ trên mặt, hành động này của anh ngốc nghếch ngây thơ như một cậu học sinh trung học vậy.

Thiệu Quần dịu dàng vòng tay siết chặt eo Lý Trình Tú, hy vọng tháng năm mùa hạ này vĩnh viễn sẽ luôn là mùa hạ đẹp nhất khắc trong lòng Lý Trình Tú.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui