Ngày hôm sau, Lý Trình Tú đã dậy từ sớm làm đồ ăn sáng, anh vò gạo xong liền cho vào trong nồi ninh chậm, tiếp đó vẫy vẫy nước trên tay mở tủ lạnh lấy thịt gà cắt nhỏ, tất cả công đoạn chỉ chuẩn bị trong mười phút, sau đó anh đi vào phòng vệ sinh dưới tầng trệt đánh răng rửa mặt, thuận tiện nhìn xem bảng từ vựng dán trên cửa kính.
Ngồi vào chiếc ghế trong thư phòng, kim đồng hồ chỉ tới sáu giờ hai mươi, Lý Trình Tú đẩy cửa ra, một làn gió thổi phả vào lau khô gương mặt hơi ẩm ướt của anh.
Trình Tú chớp chớp mắt, cảm giác mát mẻ ngấm vào tế bào, anh đã từng nghĩ tới nỗ lực của mình hồi trước chỉ là muốn trả hết tiền nợ ở quê nhà, từ từ học tập, sau đó lại mua một phòng cho bản thân sống qua ngày.
Dần dần, giấc mộng kia dần thay đổi, anh muốn làm tấm gương cho con trai, anh muốn đứng chung một độ cao với Thiệu Quần, anh muốn tìm hiểu cuộc sống bên ngoài ngoại trừ tình yêu và tình thương sẽ như thế nào, anh muốn vạch ra một cuộc sống thuộc về mình, cho mình khoảng không gian phát sáng.
Mặc dù anh không muốn nhớ lại những tháng này khổ cực, thế nhưng anh cũng cảm kích vì khoảng thời gian đó rèn cho anh cách bao dung, cách buông xuống, để anh có thể ôm ấp chờ mong với tháng ngày phía trước.
Anh tin tưởng nỗ lực nhất định sẽ có trái ngọt, cũng tin rằng sự dịu dàng có thể làm dịu đi tất cả những vấn đề phiến diện, sau này, anh cũng dần rõ ràng, những sự thoái nhượng của chính anh năm xưa chỉ là thoái nhượng yếu hèn, anh muốn cho Thiệu Quần biết anh có thể là ngọn gió nhẹ sáng sớm, cũng có thể là cơn bão cát mạnh mẽ.
Lý Trình Tú nghĩ tới đây, gương mặt đột nhiên đỏ lên, thực ra mà nói sự hung dữ của anh không có lực sát thương gì cả, tối hôm qua khi tiễn Nhân Nhân về, anh đột nhiên phát hiện Thiệu Quần đứng trước cai kệ sách anh giấu giấy tờ nhà tìm sách, khiến anh sợ đến tay chân luống cuống, xông tới che trước người hắn: "Em muốn tìm sách gì, anh tìm cho em."
"Anh với tới sao, " Thiệu Quần phải giương tay lấy, thoạt nhìn liền biết không nằm trong tầm tay anh.
"Anh lấy ghế tìm cho em, em ngồi đi."
Thiệu Quần nhìn anh: "Anh giấu gì trong kệ sách à?"
"Anh không, không có giấu."
Lời nói dối nói vô cùng vụng về, Thiệu Quần mò mấy quyển sách gần đó trúng ngay quyển có giấy tờ nhà, Ly Trình Tú ướt mồ hôi hột, bèn túng quá hóa liều đẩy hắn ngồi lên ghế sô pha: "Thiệu Quần, anh nói em nghe chuyện này."
"Nói gì?" Thiệu Quần nhìn hắn
"Anh mua nhà." Anh đuối lý cho nên cũng nói thẳng vào chuyện.
Lý Trình Tú không cao bằng hắn, cũng không khí thế như hắn, đối phương vừa nhìn anh liền chột dạ hụt hơi, thế nhưng anh lại cảm thấy chính mình không làm sai, làm gì phải sợ hắn như vậy!
Anh sợ Thiệu Quần nóng giận đốt đi giấy tờ nhà bèn nhanh chóng cướp lấy ôm chặt vào lòng: "Dù gì cũng mua rồi."
Thiệu Quần bước lên hai bước, Lý Trình Tú cho là hắn muốn cướp, bèn hớt hải bò lên ghê sô pha dán lưng sát vào bức tường, miệng lắp ba lắp bắp phản bác: "Anh mua nhà đó! Anh thấy mua nhà mang lại cảm giác an toàn cho mình, lỡ sau này Chính Chính bị phát hiện không phải con của em, anh dẫu có bị đuổi đi anh cũng có nơi để ở mà không cần xin tiền em, giá nhà tăng nhanh, còn lương anh tăng chậm như vậy, anh sợ qua mấy năm nữa mình không mua nổi."
"Tại sao không nói với em?"
"Anh mà nói với em khẳng định em sẽ mua cho anh biệt thự to có cả hồ bơi, anh không muốn, như vậy chẳng khác gì bao nuôi hết, căn nhà này anh tự mình mua." Anh chân trần đứng trên ghế sô pha, bộ dạng như chú thỏ nhỏ đang bảo vệ hang ổ của mình.
"Mà, mà hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa khi anh có nhà sẽ không giống lúc trước nữa."
"Anh làm gì mà không giống lúc trước?"
"Nếu như sau này em quá đáng, anh có thể đuổi em ra ngoài cửa, em mà ồn ào anh gọi cảnh sát tới bắt em luôn."
Đây được xem là lần hung bạo dữ nhất mà anh dùng hết dũng khí của mình bật lên, thế nhưng không những không doạ được Thiệu Quần, trái lại khiến Thiệu Quần đỡ bàn cười không đứng nổi.
Thiệu Quần đi tới bên sô pha dang rộng tay mình: "Qua đây."
Lý Trình Tú vẫn dán sát vào tường.
"Lại đây, em không làm gì hết."
Lý Trình Tú cẩn trọng tới gần, sau đó được Thiệu Quần ôm chặt lấy.
Thiệu Quần ôm anh, tách hai chân anh ra để anh ôm kẹp lấy hông mình, rồi ngửa đầu nhìn anh: "Sau này nếu em có làm gì quá đáng anh cứ xử em như hôm nay, anh phải đem giấy tờ nhà đập vào mặt em, nói với em anh thực sự tức giận, nói cho em biết anh không vui, tất cả mọi chuyện hay cảm xúc đều nói cho em biết.
Chỉ cần anh nói cho em biết, em sẽ vui vẻ hơn bất cứ chuyện gì, ngay cả chuyện anh ra ngoài mua lô cốt chuyên dụng đề phòng em cũng được."
Lý Trình Tú cầm lấy giấy tờ nhà ôm cổ hắn, "Anh còn tưởng rằng em sẽ tức giận chuyện anh lén em mua nhà."
"Thực ra em có giận đó, anh định bồi thường gì cho em?" Thiệu Quần dùng bàn tay lớn của mình đặt lên mông đối phương sờ lấy sờ để.
Lý Trình Tú không nhịn được kẹp chặt chân lại, khi nhìn ánh mắt Thiệu Quần mới bỗng nhiên tỉnh ngộ ra: "Em đã sớm biết anh mua nhà rồi?"
Thiệu Quần cắn cằm của anh không hề phủ định: "Em sợ ngày nào đó rời bỏ em, cho nên em cài định vị trong điện thoại, chỉ cần anh ra khỏi Bắc Kinh em sẽ biết.".
++ ТRUMt ruyen.м E ++
Lý Trình Tú đỏ mắt mắng đối phương khốn kiếp, song cũng thấy tim mình đau âm ỉ: "Em biết anh mua nhà sao em không phát hỏa?"
"Em sao dám phát hỏa.
Em còn chẳng bằng cả con trai, nó còn có thể nằm trên đất lăn lộn chơi xấu, em muốn phát hỏa với anh thì anh sẽ để ý tới em sao?"
Dáng vẻ ủy khuất của Thiệu Quần khiến Lý Trình Tú thấy vô cùng hổ thẹn: "Chỉ là anh sợ..."
Lý Trình Tú kề sát mặt vào cổ hắn: "Chính Chính càng lớn càng không giống em, gia đình em nghiêm như vậy, nếu như bọn họ phát hiện, anh căn bản không dám tưởng tượng bọn họ sẽ đối với Chính Chính như thế nào."
Thiệu Quần ôm anh ngồi ở trên ghế: "Có em ở đây, em sẽ không để cho bọn họ làm gì anh và Chính Chính, nếu quả thật có một ngày cả hai người chịu thiệt thòi, em sẽ dẫn anh và con rời đi."
Thư phòng đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, rời đi bằng cách nào chứ? Hắn là con trai độc nhất nhà họ Thiệu, bao nhiêu con mắt dõi theo hắn? Biết rõ lời hắn nói là không thể nhưng vẫn thấy nguôi ngoai đôi chút: "Thiệu Quần"
"Hửm?"
"Em không giống như con người trước đây nữa."
"Anh cũng không giống như lúc trước, hồi trước em muốn ăn cái gì anh đều làm cho em, hiện tại không những liên tục làm món em ghét còn ra ngoài lén lút giấu em!"
Lý Trình Tú hơi giật eo, anh ôm hắn chặt hơn: "Vậy ngày mai anh dậy sớm làm đồ ăn em thích."
"Vậy còn tạm được."
Buổi sáng, Lý Trình Tú làm cháo thịt gà nước cốt dừa cho Thiệu Quần.
Sau khi nạo dừa xong anh đi ra ban công đặt bên bệ cửa sổ đắp bùn trồng mấy cây hành, hành này không hăng như hành bình thường, năm ngoái bọn họ đi leo núi, rút một ít về, ăn xong sẵn tiện trồng, Thiệu Quần có thể ăn được loại hành này.
Lý Trình Tú ở thư phòng học chưa được mười phút, Thiệu Quần đã ngáp liên tục tỏ vẻ oan ức: "Anh học sao không gọi em, anh trả em học phí đi em dạy cho anh."
Lý Trình Tú ôm sách trong tay, nhớ tới khẩu âm tiêu chuẩn gợi cảm Thiệu Quần, ấy vậy mà lại cân nhắc trả tiền học tập thật: "Trả em bao nhiêu.
"
"Năm ngàn một tiếng."
Lý Trình Tú đẩy hắn ra: "Vậy anh tự học."
"Em còn chưa nói xong mà! Có thể trả góp."
"Trả góp thế nào?"
Thiệu Quần không tiếp tục nói nữa, chỉ ngồi trên bàn, đôi chân dài duỗi đặt dưới đất, cánh tay tự nhiên buông xuống giữa hai chân hơi khom người cúi đầu nhìn anh.
Sáng sớm gió thổi qua cửa sổ khiến người ta thư thích mát mẻ,khi làn gió kia thổi tới gương mặt hoàn hảo của Thiệu Quần, Lý Trình Tú chột dạ xoay qua chỗ khác.
Anh rất sợ những lúc ở riêng với Thiệu Quần, bởi những lúc yên tĩnh đều như những tầng sóng dâng trào, những lúc da thịt không kề sát nhau như thế này càng khiến tim anh đập loạn xạ hơn, quanh thân thể anh như bị khí tức khoan khoái của đối phương bao bọc lấy, tim như giam giữ một lồng sắt dịu dàng, cứ như đặt mình vào vùng hoang dã, có thể thấy mặt trời cảm nhận được luồng gió, cảm nhận như toàn bộ thế giới trước mắt đều biến mất, chỉ còn một tấm lưới lớn dịu dàng trước mặt.
Anh không phải trốn không thoát,mà là anh không muốn chạy trốn.
Trang sách ở trong lòng bàn tay bị anh nhàu đến nhăn nheo, Lý Trình Tú nhìn cửa phòng đăng đóng chặt, sau đó lại ngẩng đầu lên lần nữa đối diện đôi mắt của Thiệu Quần, cánh tay đặt trên bàn nhẹ nhàng giữ lấy gương mặt, sau đó đưa đôi môi mềm mại miệng kề sát tới bên môi Thiệu Quần khẽ hôn vài giây.
"Cái này có tính là tiền cọc học phí không?"
Thiệu Quần giữ chặt cằm anh dạy cho đối phương hiểu cách nộp học phí sao mới tỏ vẻ thành ý, chú chim bói cá ngoài cửa sổ líu lo khiến Lý Trình Tú bất an vặn vẹo, anh cảm thấy mình như đang bị nhìn trộm, chỉ theo bản năng mà đưa tay tìm kiếm rồi nắm chặt tay Thiệu Quần tìm kiếm cảm giác an toàn.
Ở bên nhau lâu như vậy, Thiệu Quần vừa dịu dàng hôn anh vừa hung hăng kéo rèm cửa sổ xuống sau đó hôn ngấu nghiến đến mức anh choáng cả đầu mới buông ra.
Khoé mắt Lý Trình Tú hơi ướt, anh thở dốc hỏi hắn: "Học phí cũng nộp rồi, em không định dạy anh học sao?"
Những lúc cần nghiêm túc Thiệu Quần sẽ nghiêm túc, bắt đầu sửa lỗi phát âm cho anh, Lý Trình Tú nghiêm túc cẩn thận học, sáu giờ rưỡi đến bảy giờ, từ đầu tới đuôi đều đọc hai lần.
Thiệu Quần khen anh tiếp thu nhanh, còn hỏi anh muốn được thưởng gì.
"Còn có thưởng nữa sao?"
"Ừ anh muốn em thưởng gì cho anh?"
"Em bớt tiêu tiền lại là được." Lý Trình Tú nghiêm túc nói, Thiệu Quần thực sự rất phung phí, sau khi ở chung có nhiều thứ vẫn còn dùng được, nhưng chỉ vì vướng mắt liền vứt bỏ, có khi đó có thứ mới mẻ hơn, cho nên hắn muốn đổi cũ mua mới.
Thiệu Quần đá ghế tựa anh: "Anh suy nghĩ thưởng cái khác đi."
Lý Trình Tú nghĩ một hồi: "Vậy em đọc văn cho anh nghe đi."
Anh thích nghe âm điệu của Thiệu Quần, nó giống như xem một bộ phim Anh quốc vậy, khi nói chuyện từ trường quanh thân cũng liên tục tỏa ra.
Thiệu Quần nhìn Lý Trình Tú, không nghĩ tới đối phương lại lãng mạn đến nước này: "Để biết em yêu em như thế nào, em sẽ đọc anh nghe một bài thơ."
Lý Trình Tú đột nhiên như cậu học sinh tiểu học nhỏ chờ thầy giáo phát quà cho mình vậy, một tay vịn cái ghế ngồi xuống cực kỳ đàng hoàng nhìn Thiệu Quần.
Bộ đồ ngủ kia Thiệu Quần mặc cả đêm có chút nhăn nheo, trên ngực còn có vệt nước lúc rửa mặt chưa khô, hai ống tay áo tuỳ ý xắn cao lên.
Thế nhưng bộ dạng Thiệu Quần lúc này trong mắt anh hệt như thi nhân đọc diễn cảm, như một học sinh giỏi đến nhận bằng, như một nhà lữ hành mang trong mình khí chất lãng mạn.
Lý Trình Tú nhìn vào mắt Thiệu Quần, anh cho là hắn sẽ đọc một đoạn dài, thế nhưng đối phương chỉ nói đúng một câu.
"My heart, the bird of the wilderness has found its sky in your eyes."
Lòng em như chú chim hoang dã, chợt tìm thấy bầu trời trong mắt anh.
Trên bệ cửa sổ đặt xác dừa cắm mấy cọng hành lá nhỏ mới mọc, gió vừa thổi qua, bọn chúng cũng phất phơ theo.
Thiệu Quần rất thích ăn cháo thịt gà nước cốt dừa, món này làm rất cực, trước tiên phải nạo sạch cơm dừa cắt thịt gà, đợi đến khi cháo hầm phân nửa đổ vào quả dừa tiếp tục bỏ vào nồi hâm cách thủy, chưng tầm một tiếng, đợi đến khi gạo chín nhừ, vừa có mùi thơm gạo, vừa có mùi thơm thịt gà cùng dừa, chỉ là mỗi lần làm đều phải dùng quả dừa để nạo sạch rồi mới đựng.
Tính tình của Thiệu Quần, hệt như mỗi lần anh nạo dừa vậy, mỗi lần đều muốn hét lên! Thiệu Quần, làm sao! Khó! Nuôi! Như! Vậy!
"Lý Trình Tú em đọc thơ lãng mạn như vậy mà anh cứ nhìn chằm chằm mấy cọng hành rách nát kia là sao! Không lẽ em không đẹp bằng tụi nó à."
Từng đám mây dần trôi xa, hiếm khi có buổi sáng bình thản như vậy, khoang ngực Lý Trình Tú đột nhiên dâng lên một nguyện vọng lãng mạn mãnh liệt "Nguyện năm tháng sau quay đầu nhìn lại, có thể thấy được tình sâu đến bạc đầu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...