Thiệu Quần ôm con trai đứng ở ven đường, ra hiệu Lý Trình Tú móc túi của hắn.
Lý Trình Tú vươn đôi tay lạnh lẽo luồn vào trong túi áo bành tô của Thiệu Quần, lôi ra được một hộp pháo.
"Tặng anh đó.
"
Lý Trình Tú nghi hoặc nhìn: "Đừng nói em đưa cái này cho con chơi nha?"
Thiệu Quân chưa kịp trả lời, Chính Chính đã vội líu lo: "Bố với ba ba đốt cho Chính Chính xem đi!"
Ánh đèn đường rọi lên gương mặt đang đỏ của Lý Trình Tú, nửa đêm muộn qua ngày giao thừa, một nhà ba người họ ở bên bụi tuyết ven đường đốt pháo, trong luồng gió lạnh của màn đêm, pháo bông tựa như một đóa bồ công anh nở rộ.
Thiệu Quần không hỏi anh đã đứng đó chờ bao lâu, hắn không dám, cũng không nỡ hỏi, sau khi đốt pháo xong nhanh chóng kéo anh và Chính Chính vào trong xe bật điều hòa trò chuyện.
Trong buồng xe ấm áp, Lý Trình Tú bị ép ngồi trên đùi Thiệu Quần, Chính Chính cũng ngồi trên đùi của hắn ở giữa hai người lớn.
Thiệu Quần đưa tay qua người Chính Chính nắm lấy tay Lý Trình Tú kể cho anh nghe những chuyện ngày hôm nay.
"Ba ba đánh thắng quái thú chưa ạ?"
"Thắng rồi.
"
"Vậy năm mới của chúng ta sẽ có đồ ăn ngon sao?"
"Đúng vậy, thế nhưng không thể lãng phí, nếu như chúng ta lãng phí thì sang năm phải nhịn đói đó.
"
Hai mắt Chính Chính đột nhiên sáng lấp lánh: "Vậy con hay ăn dâu tây có tính lãng phí không?"
Thiệu Quần cúi đầu, "Không tính, để bố rửa dâu tây cho con ăn nha.
"
Lý Trình Tú trừng hắn, "Em lại chiều con!"
Thiệu Quần bị mắng vậy đột nhiên còn thấy vui vẻ hơn, hắn kề sát tai anh thầm thì: "Ai bảo con trông giống anh chứ!"
Lý Trình Tú da mặt mỏng, bị thanh âm trầm ấm khiêu gợi vang bên tai, làm cho lỗ tai cũng đỏ lên.
Chính Chính dùng đầu nhỏ ngọ nguậy muốn tách hai vị phụ huynh đang dính nhau ra: "Vậy đồ chơi thì sao ạ? Con có đồ chơi mới không?"
"Có chứ, được một rương lớn.
"
Thiệu Chính vui vẻ vỗ tay cười: "Ba ba, quái thú vừa đánh vừa cướp đồ chơi của con ạ?"
Lý Trình Tú suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Thiệu Chính lại nói: "Vậy nếu con đánh nhau với nó, nó cũng sẽ vừa đánh vừa lấy thứ bố và ba ba thích luôn sao?"
"Đúng vậy, sau này con sẽ biết.
"
Nhiệt độ trong xe dần ấm lên, khiến mọi người cũng bắt đầu buồn ngủ, Thiệu Quần chờ đến khi Chính Chính ngủ thiếp đi liền ôm ra ghế trẻ em phía sau đắp chăn bông cho con.
Lý Trình Tú bị Thiệu Quần kéo ngồi lại đùi mình, hắn vòng tay qua eo mò mẫm tấm lưng người trước mặt: "Năm giờ em sẽ đưa con về lại nhà, em sẽ tranh thủ qua mùng ba trở về! "
Hai ngày sau đó, Thiệu Quần buổi sáng dẫn Chính Chính về nhà, sau đó đến tối thì ôm con về khách sạn gần đó tìm Lý Trình Tú.
Thiệu Quần biết rõ những bất hòa, mâu thuẫn trong gia đình mình, biết ba và chị gái thương mình, thế nhưng cũng sẽ làm tổn thương đến Lý Trình Tú.
Hắn không thể cho bọn họ có cơ hội.
Buổi chiều mùng ba, Thiệu Quần ôm Chính Chính về nhà, vừa vào tới cửa, Trà Bôi xoắn xuýt quẫy đuôi lao tới, nó đã ba ngày không gặp Chính Chính, cho nên lúc này vô cùng kích động xoay quanh cậu chủ nhỏ liếm liếm cánh tay tròn xoe của bé.
Chính Chính ngồi trong đống đồ chơi, còn Trà Bôi ngoan ngoãn vẫy đuôi ngồi bên cạnh.
Lý Trình Tú ngồi xuống nói với con trai: "Chiều nay Lê thúc thúc và Cẩm Tân thúc thúc đến, con định chuẩn bị quà gì cho hai người?"
"Con hôn hôn có tính là quà không ạ.
"
"Con định hôn ai? " Thiệu Quần hỏi.
"Hôn cả hai luôn.
"
"Cái tật xấu hỡ tí là hôn của con học từ ai vậy.
"
"Thích một người không phải nên hôn sao ạ? Mỗi ngày bố đều hôn ba ba, còn ba ba thì hôn Chính Chính và Trà Bôi.
"
Trà Bôi đung đưa cái đuôi phối hợp.
Thiệu Quần giương mắt nhìn con trai ngây thơ cùng con chó đắc ý dường như nghe hiểu được tiếng người kia, cả người cũng bắt đầu tức, trừng mắt nhìn Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú vừa nhìn đã hiểu ngay suy nghĩ của người này lập tức nói: "Anh cũng hôn em mà, chỉ là lúc con không nhìn thấy.
"
"Vậy lúc anh hôn Trà Bôi sao con nhìn thấy!"
Chính Chính trẻ con không biết gì, vô cùng lanh lợi bổ sung: "Bởi vì ba ba thường xuyên hôn Trà Bôi.
"
Thiêu Quần chợt sinh lòng đố kỵ, bắt đầu công kích kỳ thị: "Nó suốt ngày chung đụng mấy con chó hàng xóm, anh hôn nó không chê nó dơ sao!"
"Thiệu Quần! "
"Gâu!"
"Mày gâu gâu cái quần! Thứ một tháng tắm một lần ba ngày chải răng còn đòi gâu gâu cái gì!" Thiệu Quần càng nói càng giận.
Hắn cảm giác mình còn thua cả con chó không tắm rửa không chải răng thối tha kia, bèn lủi thủi vào nhà bếp.
Lý Trình Tú cũng đuổi theo vào, thoạt nhìn hắn, dường như người ta đang thật sự đau lòng rồi.
Thiệu Quần đứng trước bồn rửa dâu tây.
Lý Trình Tú đi qua muốn hôn, hắn không nói gì, chỉ hơi nghiêng người cho đối phương hôn, thế nhưng gương mặt vẫn không động đậy.
Lý Trình Tú nhón nhón chân hai ba lần, Thiệu Quần cũng chẳng thèm động đậy.
Lý Trình Tú có chút xấu hổ lên tiếng: "Em cúi đầu xuống chút đi.
"
Thiệu Quần đóng vòi nước: "Anh tới em còn muốn em phải hành động sao, chúng ta làm ở bồn tắm đi.
"
Lý Trình Tú không biết nghĩ đến cái gì mà gương mặt cũng đỏ lên: "Em đừng ầm ĩ, chiều nay Cẩm Tân và Lê đại ca tới, anh phải làm đồ ăn.
"
"Ai ầm ĩ?"
Không những Thiệu Quần cứ liên tục náo loạn, mà còn tìm được cách để thắng, lần nào cũng ép Lý Trình Tú chủ động ôm hôn hắn.
Chỉ cần hắn giả bộ tức giận, anh đều sẽ dỗ.
Buổi tối Thiệu Quần lại tiếp tục lên cơn.
Lê Sóc và Triệu Cẩm Tân tới nhà hai người ăn cơm, Lý Trình Tú làm mười món thì hết tám món là cả hai thích ăn, còn hai món còn lại là con trai thích.
Thiệu Quần quyết định vào nhà bếp đòi lại công đạo cho mình.
Một ngày nổi giận những hai lần?
Lý Trình Tú chê hắn ấu trĩ, cúi đầu cắt dưa hấu, chờ đến khi Thiệu Quần nói gần xong, thì mới bảo hắn, trong tủ có dâu tây, em lấy ra rửa sạch đi.
"
Thiệu Quần cuống lên, hai bàn trái cây lớn kia không đủ hai người bọn họ ăn sao? Còn bắt hắn rửa dâu tây cho nữa!
Tên tây rởm hít gió tây bắc đi! Còn đòi ăn dâu tây!
Lý Trình Tú vô cùng có kinh nghiệm trong việc dỗ Thiệu Quần, anh nhón chân hôn lên khóe môi đối phương: "Rửa cho em ăn, không phải em thích ăn dâu tây nhất hay sao?"
Sự giận dỗi của hắn cũng chỉ có mình Lý Trình Tú có thể cầm dây cương khống chế, một giây trước vừa nổi điên, qua giây sau đã bắt đầu hí hửng rửa dâu tây, rửa xong còn vẫy vẫy nước bỏ vào miệng nghĩ thầm, vợ của hắn thực sự là tốt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...