Lý Trình Tú rốt cuộc cũng đổi sang một công ty khác, Thiệu Chính bình thường nếu không "Ba ba ơi ôm ôm." thì sẽ là: "Alo? Ba ba, khi nào ba ba mới về nhà?"
Khi đó anh sẽ dùng vai kẹp đện thoại đặt sát lên tai, một bên nói chuyện với con một bên kiểm tra chứng tứ hóa đơn, không cần phải nói, giọng sữa đáng yêu của bé con chính là động lực to lớn truyền sức mạnh cho anh mỗi khi tăng ca.
Thiệu Quần nằm dưới đất cầm điện thoại cho Chính Chính, đồng thời cũng dùng khẩu hình dạy con trai, Chính Chính cũng học theo răm rắp, "Lý Trình Tú, ba ba về nhanh một chút nha, con muốn ăn cơm ba ba nấu rồi!"
"Lý Trình Tú, ba ba tăng ca có mệt không ạ? Ba ba nhớ uống nước ăn chút đồ ăn nha!"
"Lý Trình Tú, Chính Chính nhớ ba ba lắm luôn!"
Lý Trình Tú nghe thấy giọng điệu ông cụ này liền biết có người dạy, thỉnh thoảng sẽ hỏi con trai: "Là cục cưng nhớ ba ba hay bố nhớ ba ba hả?"
Chính Chính là một bé con dẻo miệng biết lấy lòng người, bé ngậm lấy trứng đã được Thiệu Quần nghiền nát cho bi bô nói: "Bố cũng là cục cưng của ba ba!"
Tuy rằng Chính Chính còn nhỏ, nói chuyện cũng chưa thạo sẽ bi ba bi bô, thế nhưng lần nào bé con cũng kiên trì nói cho xong, thêm nữa khi về đến nhà trong thành phố, Lê Sóc và Triệu Cẩm Tân lâu lâu cũng sẽ tình cờ qua đón bé con về chăm nửa ngày hoặc một ngày.
Bé con rất thích Lê Sóc, lúc nào cũng ôm lấy cổ anh đòi anh kể chuyện cổ tích cho nghe, mỗi lần có bé con, Triệu Cẩm Tân liền gặp cảnh "thất sủng", cậu cười híp mắt ra vẻ không chịu với Lê Sóc: "Anh ôm Chính Chính một tiếng rồi!"
Lê Sóc cười trêu: "Ngay cả con nít mà em cũng ghen?"
Triệu Cẩm Tân ôm lấy anh từ phía sau: "Lê thúc thúc, em sợ tay anh mỏi."
Lê Sóc nghe xong liền bị cậu làm cảm động, bèn xoay đầu hôn lên môi Triệu Cẩm Tân rồi đưa bé con cho cậu, bản thân anh vào nhà bếp pha trà.
Lúc đi ra, anh chợt nghe thấy tiếng dương cầm, ra là Triệu Cẩm Tân đặt Chính Chính ngồi lên đùi dạy bé con đàn.
Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi vào phòng, trong không trung cũng hiện lên những lớp bụi trần ấm áp bay lơ lửng.
Lê Sóc đặt bình trà xuống, rồi lại tựa vào cửa yên tĩnh hưởng khung cảnh tuyệt tác như lớp tranh sơn dầu này.
Triệu Cẩm Tân đàn xong bắt đầu trò chuyện với Chính Chính.
"Nghe hay không?"
"Hay ạ, Cẩm Tân thúc thúc đàn thêm nữa đi ạ."
"Nhưng sau này con không được anh ấy là Lê thúc thúc." Trình độ ghen của người này đã đạt đến độ không nói lý rồi.
"Vậy gọi là gì ạ? Anh trai xinh đẹp sao?"
"Con gọi anh ấy là thúc thúc thôi, gọi chú là Cẩm Túc thúc thúc."
"Nhưng gọi Lê thúc thúc dễ nghe ạ."
Đó là đương nhiên, đây là xưng hô riêng do cậu nghĩ ra mà; "Nghe hay như thế nào?"
"Hay như bài Cẩm Tân thúc thúc đàn đó ạ!"
Bé con này quả thật đã học được sự dẻo miệng của Triệu Cẩm Tân đến trăm phần trăm, bé con thường xuyên nói ngọt đến mức muốn gì có đó, đặc biệt là Thiệu tướng quân, từ lúc Chính Chính biết nói, ông thường xuyên trông ngóng cháu trai mình về chơi.
Chính Chính là cục cưng quý giá nhất cả nhà, mỗi lúc nghịch ngợm quậy phá đều có vệ binh đi theo bảo vệ che chở, mùa hèn thì chơi bắt dế bắt châu chấu, sang đông đặt mông ngồi dưới đất đắp người tuyết.
Có nhiều khi Chính Chính ham chơi ngã oạch, không cần ai đỡ bé con cũng tự mình bò dậy tiếp tục quậy, khi nhìn ông nói đến liền ngồi bẹp xuống đất làm nũng: "Ông nội ôm ôm."
Ban đầu ông chỉ ôm bế đứa cháu này, lâu lâu mới hôn, mà bé con mặt đầy sữa này còn dám bắt chuyện làm thân với người nghiêm như ông.
Khi đó Thiệu tướng quân chưa quen, lúc trước thấy cháu mình chỉ ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn xem nó có khỏe mạnh hay không, nhưng ai cũng không chịu nổi sự dính người làm nũng này của bé con: "Ông nội ơi, ông nội nhớ Chính Chính không, Chính Chính nhớ ông nội lắm đó!"
Thế nhưng ông chỉ một mực quan tâm đến Chính Chính đang chảy huyết thống của Thiệu Quần, còn về Lý Trình Tú, bớt nhìn thấy cũng thêm một phần yên tĩnh.
Khi Thiệu Quần tuyên bố muốn ở bên cạnh Lý Trình Tú, thì trong mắt ông, anh chính là cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ khiến cho nhà họ Thiệu gia rối tung lên loạn thành gà bay chó sủa.
Nhắm mắt làm ngơ.
Từ sau cái lần Thiệu Quần ầm ĩ với Thiệu Văn trên bàn cơm, Lý Trình Tú chưa từng bước vào cánh cổng lớn này lần nào nữa, cho dù à đêm Trung Thu cả nhà đoàn viên, Lý Trình Tú cũng chỉ ngồi ở trong xe ngoài cổng đợi.
Mới đầu Thiệu Quần quả thự rất nổi giận, một mình ăn tết là cái quái gì?! Hắn viện cớ bận chuyện công ty không về là được!
Lý Trình Tú làm việc bên ngoài gần cả năm, cũng dần rèn luyện được sự bình tĩnh, anh ôn hòa khuyên nhủ hắn: "Thiệu Quần, thường ngày chúng ta đều ở bên nhau, anh thực sự không chú trọng vào ngày đó."
"Ăn tết! Không phải anh cũng nói ăn tết nên cùng ở bên người nhà hay sao?! Không phải anh đâu có gia đình! Anh có gia đình!"
Lý Trình Tú yên lặng ngồi ở trên ghế sô pha nhìn hắn, Thiệu Quần rống xong ngây người ra.
Đúng vậy, hắn xem Lý Trình Tú như chủ nhân quy giá của mình, thế nhưng cha cùng chị gái hắn thì không, mỗi lần quay về Lý Trình Tú đều bị khinh thường.
Tội gì phải về chịu thiệt?
Thiệu Quần ngồi xổm xuống nắm lấy tay anh: "Vậy em không về, em với anh cùng nhau ăn tết."
Lý Trình Tú lắc đầu: "Thiệu Quần, anh không có người thân, em và Chính Chính hiện tại chính là hai người thân duy nhất trong cuộc đời anh, nhưng ba và chị cũng là người thân của em, bọn họ cho chúng ta ở bên nhau đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu như ngay cả ăn tết anh cũng chiếm mất em lấy đi khoảnh khoắc sum họp đoàn tụ của gia đình, thì anh quá ích kỷ rồi, Thiệu Quần, làm người không thể như vậy."
Dáng vẻ lý trí của anh khiến tim Thiệu Quần như đau thắt lại.
Trước khi ra cửa về nhà, Chính Chính đột nhiên không chịu đi: "Ba ba không cùng con với bố cùng nhau ăn tết sao?"
Lý Trình Tú ngồi xổm người xuống chỉnh cái mũ thêu của bé con ngay ngắn lại: "Con nhớ chuyện cổ tích niên thú(*) ba ba kể con nghe không? Hằng năm sẽ có quái thú lớn tới nhà cướp đồ, nếu như trong nhà không có ai sẽ bị bọn chúng cướp đi lương thực cả năm đó."
- - Niên thú: là một sinh vật trong thần thoại Trung Quốc, tương truyền rằng, ngày xửa ngày xưa ở Trung Quốc có con thú dữ gọi là "Niên ", trên đầu mọc sừng, hết sức hung dữ.
Thú "Niên " quanh năm suốt tháng sống dưới đáy biển, cứ đến Đêm giao thừa thì nó mới lên bờ để giết súc vật và hại người.
"Vậy đồ chơi của con cũng bị cướp luôn sao?"
"Đúng vậy, nhưng ba ba sẽ ở nhà bảo vệ đồ chơi cho con thật tốt, nếu như ba ba đánh bại quái thú thì còn có thể thu được một rương đồ chơi lớn khác nữa."
Hai mắt bé con sáng lấp lánh, lại nhìn ba ba bé nhỏ của mình: "Nhưng lỡ ba ba bị thương thì sao?"
"Có một phương pháp tuyệt đối sẽ không bị thương, con nhớ ba ba từng nói niên thú sợ nhất là màu đỏ sao? Con quàng khăn quàng cổ màu đỏ cho ba ba, thì ba ba sẽ không bị thương."
Chính Chính không chút do dự lấy khăn quàng màu đỏ mình thích nhất choàng cho ba ba: "Nhưng Chính Chính muốn ở bên cạnh cùng ba ba bảo vệ nhà mình."
"Không thể được, trong nhà chỉ có thể để lại một người, mười năm đầu là ba ba, mười năm sau đó là bố, chờ đến khi Chính Chính hai mươi uổi, ba ba sẽ cho con ở nhà bảo vệ nhà mình, con có chịu che chở cho bố và ba ba không?"
"Chịu ạ, nhưng con sẽ nhớ ba ba."
"Sáng sớm ngày mai có thể thấy ba ba rồi, buổi tối không được khóc không được nháo, nếu như con khóc, pháp lực ba ba sẽ bị giảm đi bị quái thú đánh bị thương, vì thế buổi tối nhớ ba ba cũng không thể khóc biết chưa?"
Chính Chính ngoan ngoãn gật đầu, Lý Trình Tú đưa bọn họ xuống lầu, Thiệu Quần vuốt ve gương mặt anh đặt lên đó những nụ hôn: "Qua mười hai giờ đêm em sẽ mang con về."
Lý Trình Tú đỡ eo của hắn hít thở: "Trưa chiều rồi hẵng về, em ở bên cạnh ba mình nhiều chút."
- ---------------------------
Đêm giao thừa không thấy sự xuất hiện của Lý Trình Tú, Thiệu Nặc không hiểu gì lên tiếng hỏi: "Trình Tú đâu?"
Thiệu Văn dùng ánh mắt sắc như dao liếc qua chỗ cô, khiến cho Thiệu Nặc ngại ngùng mỉm cười, không dám làm trái lời chi mình, chính là trong lúc ăn cơm không được nhắc đến tên cái người "không liên quan" kia: "Canh thịt dê này hầm ngon ghê, canh này chính là canh mà hôm trước em tùng khen ngon khi đến nhà Thiệu Quần đó."
Người trên bàn đồng loạt nhìn Thiệu Nặc, cô như không có gì xảy ra múc canh cho Thiệu tướng quân: "Ba ơi, ba nếm thử đi."
"Chị, chị cũng uống một chén nha."
Khi thấy không khí dịu lại, cô cũng không nhắc đến tên Lý Trình Tú nữa, nhưng lại khiến bọn họ nhớ tới đối phương.
Tuy rằng lúc đầu cô không thích Lý Trình Tú, nhưng từ sau khi Thiệu Quần có Lý Trình Tú thì cuộc sống không còn bừa bãi, ngày càng ổn định.
Lý Trình Tú dễ tính còn biết làm cơm, hai người bọn họ chung sống hòa thuận ấm êm không phải chuyện tốt sao? Sao phải náo loạn đến mức khó xem như vậy?
Hơn mười một giờ khuya, Chính Chính càng lúc càng nhớ Lý Trình Tú, bé con quỳ vào lòng Thiệu Quần ôm chặt bả vai hắn liên tục hỏi, "Ba ba sẽ gặp nguy hiểm phải không ạ?"
Thiệu Quần xoa mái tóc tơ mềm mềm của con trai: "Không đâu."
"Thật không ạ?"
"Thật."
Chính Chính mở to đôi mắt mình cố nhịn không khóc, khi trông thấy đôi mắt lấp lánh khó chịu của con, trong lòng Thiệu Quần cũng dâng lên như cả hồ nước.
Yêu chính là khi ly biệt, là khi gặp lại, là khi nhung nhớ, là khi một nắng hai sương, cũng muốn nhìn thấy đối phương.
Qua mười hai giờ đêm, Thiệu Quần ôm Chính Chính về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy Lý Trình Tú đứng ngoài cửa đôi mắt cong cong nhìn hắn: "Anh liền biết hai bố con em không chịu đợi qua ngày mai mà.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...